Thầy Dời Mộ

Chương 33: Phù Phá chướng

Chương 33: Phù Phá chướng

Bác Tùng bảo tôi đừng cuống, và nói ông ta đã đoán được từ trước là Trần Hải Sinh sẽ tới, cho nên hôm nay lúc bịt kín miệng giếng vào ban ngày, ông ta đã giở một chút thủ đoạn ở đấy. Với loại người bình thường như Trần Hải Sinh thì tuyệt đối không thể mở miệng giếng này ra được, ông ta bảo chúng ta cứ chờ xem kịch vui điTôi thấy bác Tùng nói tự tin như thế thì cũng chỉ có thể kiềm chế lại lo lắng trong lòng.
Ở trong sân, Trần Hải Sinh đã cất la bàn đi, chắc hắn sợ gây ra tiếng động lớn quá sẽ đánh thức tôi, nên lúc hắn giơ khối đá lên cũng không nện mạnh, mà định nhẹ nhàng cạo lớp xi măng.
Dù sao thì xi măng mới được trát sáng nay, còn lâu mới đến được tình trạng kiên cố không thể phá.
Nhưng dùng lực nhẹ như vậy, Trần Hải Sinh lại như gặp được thứ lực cản gì đó rất lớn, bàn tay phải giơ khối đá lên nhưng không tài nào nện xuống được.
“Thế nào, cái thủ đoạn nhỏ này tốt chứ hả” Bác Tùng đắc ý nói.
Tôi vội giơ ngón cái lên nói: “Bác Tùng, bác thật là có bản lĩnh, không hổ danh là lão hồ ly ngàn năm”
Bác Tùng nhíu mày, chậc lưỡi, “Sao ta có cảm giác là thằng nhóc cậu đang mắng ta nhỉ”
Tôi cười haha, nhưng nhanh chóng che miệng mình lại. Lúc này Trần Hải Sinh cũng đã phát hiện ra vấn đề, sắc mặt của hắn trở nên u ám, khối đá bị hắn ném sang một bên.
“Trừ phi là Tà thuật sĩ tự mình tới, nếu không Trần Hải Sinh không phá được phép của ta đâu” Bác Tùng hừ khẽ.
Bên này bác Tùng vừa mới dứt lời, bên kia Trần Hải Sinh không biết mò từ chỗ nào ra một lá bùa màu bạc. Hắn nắm vuốt lá bùa, trong miệng lẩm bẩm cái gì đấy, sau đó lá bùa kia bắt đầu cháy một cách kỳ lạ.
Con ngươi trong mắt bác Tùng co lại, ông ta hoảng sợ hô lên: “Phù Phá chướng”
“Cái gì là phù Phá trướng ạ?” Tôi thấy bác Tùng hoảng hốt như thế thì lập tức cảm thấy không ổn.
“Oanh!”
Bên ngoài truyền đến một tiếng nổ khá nhỏ, âm lượng không lớn, giống như âm thanh của sóng nhiệt cọ xát vào không khí. Bác Tùng bỗng kêu lên, rồi lại một lần nữa phun ra máu tươi.
Bác Tùng đau đớn nói: “Trần An, mau đi ngăn cản hắn, hắn phá thuật che mắt của ta rồi, cái miệng giếng này đã không còn gì bảo vệ nữa”
Tôi hoang mang lo sợ, dù biết mình không thể nào là đối thủ của Trần Hải Sinh, nhưng giờ phút này tôi nhất định phải chặn hắn ta lại, nếu không tất cả kế hoạch đều sẽ thất bại, mọi thứ mà ông tôi làm đều sẽ trở thành trò cười.
Tôi bật đèn lên, cầm lấy cây chổi ở góc nhà rồi xông ra ngoài.
“Trần Hải Sinh, rốt cuộc chú muốn làm gì” Tôi mở cửa nhà chính ra, tay cầm cây chổi quát lên đầy phẫn nộ.
Có lẽ Trần Hải Sinh không thể ngờ được tôi vẫn luôn âm thầm quan sát hắn ở trong nhà, nên không nghĩ tới chuyện tôi sẽ lấy thái độ này lao ra ngoài. Nhưng hiển nhiên hai bên đã không nể mặt mũi nhau thì cũng không cần phải làm bộ làm tịch nữa.
“Trần An, chú đã xem thường mày rồi” Trần Hải Sinh chạm vào mép giếng, miệng cười gằn.
Hắn lúc này khác hoàn toàn với một Trần Hải Sinh thân thiện khách sáo lúc ban ngày, hắn đứng ở bên cạnh miệng giếng mà cả người tràn đầy hương vị âm u tà ác.
“Chú Hải Sinh, ông nội tôi vẫn luôn coi chú như cháu ruột, tại sao chú lại giúp Tà thuật sĩ giám sát nhà tôi” Tôi nắm chặt cây chổi và hét lên vì tức giận.
Đúng vậy, ông tôi luôn đối xử rất tốt với Trần Hải Sinh. Có lẽ dù là họ hàng xa thì cũng vẫn là người một nhà, trong những năm Trần Hải Sinh chìm đắm trong bài bạc, ông tôi đã giúp đỡ hắn rất nhiều, không thiếu ăn không thiếu mặc. Tôi đã từng hỏi ông nội rằng vì sao ông lại làm như thế, ông tôi nói đều là người nhà họ Trần cả, cha của Trần Hải Sinh còn là bạn tốt của ông, cha Trần Hải Sinh chết sớm, ông là người lớn trong nhà, nếu có thể giúp đỡ được thì nên giúp.
Nghe tôi nhắc đến ông nội, gương mặt thâm độc của Trần Hải Sinh trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn liếc nhìn tôi, dường như đang thực sự nghĩ về sự giúp đỡ trước đây của gia đình tôi đối với hắn, thế là hắn bình tĩnh nói: “Trần An, đem pho tượng trả lại cho chú, chú có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra”
“Chú Hải Sinh, thứ kia đã hại chết cả nhà cháu đấy” Tôi nói trong nước mắt.
Trần Hải Sinh gật đầu, “Chú biết, từ trước đây rất lâu chú đã biết rồi. Trần An, nghe lời chú, cháu không thể đấu lại hắn đâu. Cháu đem pho tượng trả lại cho chú, chú sẽ giúp cháu cầu xin hắn, xin hắn buông tha cho nhà cháu”
Tôi cảm thấy Trần Hải Sinh còn chưa tới tình trạng hết thuốc chữa, bèn lắc đầu cự tuyệt: “Chú Hải Sinh, nếu như thứ kia hại chết cả nhà chú, chú sẽ dễ dàng từ bỏ báo thù như vậy sao?”
Trần Hải Sinh rơi vào im lặng, hắn nhìn giếng nước rất lâu mới thì thào nói: “Trần An, ông nội cháu thường nói người phải nghe theo số mệnh, không thể làm những việc không tự lượng sức mình được, cháu đã đánh giá quá thấp thực lực của kẻ kia rồi. Chú nói thật đấy, nếu cháu không trả lại bức tượng cho chú, thì đến ngay cả chú cũng sẽ chết”
Trần Hải Sinh ngẩng đầu, bước từng bước về phía tôi, vừa đi hắn vừa nói: “Chú có điều kiện như ngày hôm nay đều là do hắn ban cho, Trần An, chú thực sự không muốn sống trong những ngày nghèo khó đó nữa, và chú cũng không muốn chết”
“Cho nên…” Tôi nhìn Trần Hải Sinh đang chậm rãi bước về phía mình mà cười thảm, “Chú muốn giết tôi?”
“Không…” Trần Hải Sinh lắc đầu,
“Chú chỉ hi vọng cháu đừng cản chú”
Vừa dứt lời, Trần Hải Sinh đột nhiên bước nhanh về phía tôi, hắn giơ nắm đấm lên đánh về phía đầu của tôi, có vẻ như hắn muốn đánh cho tôi bất tỉnh rồi sẽ đi đoạt lấy pho tượng kia.
Theo phản xạ tôi ném luôn cây chổi vào mặt hắn, nhưng tốc độ của tôi không nhanh bằng, mà tôi lại còn ném chệch vị trí, cây chổi bị tôi ném sang một bên khác, căn bản chẳng hề gây ra bất cứ trở ngại nào cho Trần Hải Sinh.
Thấy nắm đấm kia sắp nện vào đầu của mình, tấm thẻ trúc ở ngực tôi đột nhiên lại tỏa ra một luồng khí mỏng.
“Phanh”
Trần Hải Sinh như con diều đứt dây bay luôn ra ngoài, người nện vào góc tường và không thể đứng dậy được nữa.
“Cháu…” Trần Hải Sinh chỉ vào người của tôi, sắc mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Lúc này tôi mới nhớ tới chuyện tấm thẻ trúc này có thần hồn của Cố U Hoàng, tức là người bình thường không thể nào làm tổn thương được tôi, đây cũng là thủ đoạn mà Cố U Hoàng dùng để bảo vệ tôi.
“Chú Hải Sinh, cháu xin lỗi” Tôi tìm được dây gai ở trong phòng bếp.
“Trần, Trần An, cháu hãy tin tưởng chú, tuyệt đối đừng có đắc tội với người kia, hắn không phải là kẻ mà cháu có thể chọc nổi” Trần Hải Sinh vẫn cố gắng tận tình khuyên tôi.
Tôi chẳng thèm để ý đến hắn mà đem hắn trói thành cái bánh chưng, đương nhiên, tôi làm như vậy cũng là vì vừa rồi bác Tùng đột nhiên dạy ở bên tai tôi.
Ông ta nói hiện giờ mình đang ở hình dáng hồ ly nên không thể lộ diện để người khác nhìn thấy, chỉ có thể nhờ phương pháp truyền âm nói cho tôi biết tiếp theo phải làm thế nào.
Đầu tiên là chắc chắn không thể thả Trần Hải Sinh trở về được. Không biết trong tay tên này còn có lá bùa nào do tên Tà thuật sĩ cho không, thả hổ về rừng thì người cuối cùng phải chịu tổn thương vẫn chỉ là tôi thôi.
Thứ hai, nhỡ đâu tên này lại tới trộm tượng gỗ, hủy Tứ Sát Dẫn Long trận, vậy thì cho dù có giết hắn cũng vô dụng.
Thứ ba, để đề phòng Trần Hải Sinh dùng những phương pháp khác mật báo cho Tà thuật sĩ.
Vừa hay trên tầng nhà tôi có một cái phòng kho, bây giờ đem Trần Hải Sinh nhốt luôn vào trong đó. Tinh thần của mẹ tôi không tốt nên sẽ không lên tầng, bà tôi cũng lớn tuổi rồi, dù có muốn lên lấy đồ vật gì cũng sẽ gọi tôi lên lấy cho bà, thế nên chẳng cần lo lắng sẽ bị phát hiện.
Tôi bịt miệng Trần Hải Sinh lại, dùng bao bố chụp lên đầu hắn, rồi mới để bác Tùng giúp tôi mang hắn lên tầng.
Nhốt Trần Hải Sinh xong, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Bác Tùng dặn dò tôi phải chú ý, tuyệt đối không được để cho hắn ta chạy thoát, nhân tiện nhắc nhở tôi sáng mai nhớ đến ăn sáng, bác nói hôm nay Cố U Hoàng đã cố ý làm rất nhiều món ăn ngon.
Hơn nửa đêm bụng tôi đói đến mức sôi ùng ục, thấy trời sắp sáng, tôi cũng không trở về phòng nữa mà ôm chăn nằm canh ở bên ngoài phòng kho.
Sáng hôm sau thừa dịp bà nội và mẹ tôi còn chưa dậy, tôi vào bếp nấu bát mì cho Trần Hải Sinh ăn, nói thế nào thì tôi cũng không thể để cho hắn chết đói được.
Trần Hải Sinh có vẻ khá thành thật, chỉ có điều lúc ăn mì hắn vẫn luôn đau khổ khuyên tôi thả hắn ra, còn cam đoan với tôi là sau khi trở về sẽ lập tức mang vợ con chuyển nhà ngay, không bao giờ trở về thôn Lão Loan nữa.
Nói thật, nếu như vẫn còn là Trần An của mấy tháng trước, thì có lẽ Trần Hải Sinh có thể lừa được tôi đấy. Đáng tiếc, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi đã không còn là thằng nhóc người ta nói gì cũng tin như trước đây nữa rồi.
Chuyển nhà? Chuyển nhà có ích gì không? Ông tôi năm đó vì muốn tránh né Tà thuật sĩ mà đã rời khỏi môn phái Dời mộ, vậy mà chẳng phải vẫn bị đối phương tìm tới đấy sao?
Cho Trần Hải Sinh ăn sáng xong, tôi lại kiểm tra dây thừng đang trói hắn một lượt để bảo đảm không có vấn đề gì, rồi tôi bịt lại miệng của hắn, dùng băn dính dán kín, lúc này mới yên tâm nói với bà nội là tôi đi ra ngoài một chút.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất