Thầy Dời Mộ

Chương 34: Lão già ăn mày cho đào

Chương 34: Lão già ăn mày cho đào

Nói đi ra ngoài một chút, thực tế là tôi đến chỗ rừng trúc sau núi, vừa nghĩ tới chuyện bác Tùng nói Cố U Hoàng đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn là tôi lại không nhịn được chảy nước miếngThật ra tôi cũng rất tò mò, Cố U Hoàng cùng bác Tùng trắng trợn sống trong rừng trúc như vậy, chẳng lẽ không sợ bị thôn dân lên núi nhìn thấy? Bác Tùng còn đỡ, ông ấy hóa thân thành người cũng chỉ là một ông lão bình thường, nhưng Cố U Hoàng lại khác, với cái gương mặt xinh đẹp hại nước hại dân kia, dù có nói cô ấy là tiên nữ hạ phàm cũng không đủ. Nếu như bị những người khác thấy được, phía sau núi làm gì còn giờ phút yên bình nào nữa?
Tôi đã từng lén hỏi qua bác Tùng, ông ấy nói trong rừng trúc có trận pháp do chính Cố U Hoàng bày ra, không được cô ấy cho phép thì cho dù anh có đi hết cả hơi cũng không thể tìm thấy bất cứ điều gì, thậm chí còn bị lạc trong rừng trúc, không tài nào thoát ra được.
Tôi mang theo tâm trạng vui vẻ đi vào rừng trúc. Hôm nay Cố U Hoàng mặc một bộ áo bào dài màu xanh rộng rãi, dưới chân đi đôi giày vải màu trắng. Búi tóc đen ba tầng cuốn lại sau đầu được một cây xiên gỗ cố định, trông cô ấy thiếu đi một chút lạnh lùng cao quý lúc trước, nhưng lại thêm một chút đoan trang thanh nhã.
“Anh tới rồi à, ngồi xuống đi, bữa sáng sẽ được mang lên ngay thôi” Cố U Hoàng đang pha trà.
Chiếc ấm trà tinh xảo phối hợp với đôi bàn tay đẹp đẽ như ngọc của cô, làm toàn bộ quá trình pha trà tựa như một bức tranh sơn thủy vậy.
Cố U Hoàng rót cho tôi một chén, dịu dàng cười nói: “Tôi sống ở chỗ này lâu nên cũng không có loại trà khác, anh nếm thử trà Thanh Trúc đi”
Nói thực tôi vốn chẳng hiểu gì về trà, nhưng có đôi khi sự say mê ở tâm linh còn khiến người ta thỏa mãn hơn ở vị giác. Tôi bưng chén lên cẩn thận nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy một mùi thơm xông thẳng vào mũi, lúc đầu uống thấy hơi đắng chát, nhưng sau đó lại thấy ngọt.
“Uống rất ngon” Tôi chớp mắt nhìn Cố U Hoàng, rồi uống sạch chén trà.
Cố U Hoàng chỉ cười, lại rót thêm cho tôi một chén. Cô ấy nói trà Thanh Trúc được làm từ lá trúc non nhất, đều do cô ấy tự tay hái từng lá một, sau đó phơi khô, sao trà, cuối cùng làm thành trà Thanh Trúc, cô ấy đi hái cả nửa rừng trúc mà cũng chỉ làm ra được hai cân lá trà thôi.
Chúng tôi nói chuyện được tầm mười mấy phút thì bác Tùng cầm hộp đựng thức ăn đến.
Một con hồ ly lớn màu xanh đung đưa một cái hộp đựng thức ăn, nếu hình ảnh này mà thả ở bên ngoài chắc có thể dọa mọi người sợ hãi, tôi thì nhìn quen rồi, thậm chí còn cảm thấy cái tạo hình này của bác Tùng hơi hơi dễ thương.
“Mấy món này đều do tôi làm hôm qua đấy, mau nếm thử đi” Cố U Hoàng mở hộp đựng thức ăn ra và nhìn tôi đầy mong đợi.
Bữa sáng hôm nay nhiều hơn hôm qua, tất cả có tám món tôi chưa từng thấy bao giờ. Tất nhiên vẫn chẳng có một món thức ăn mặn nào.
Nghĩ đến thức ăn mặn, tôi lại nghĩ tới ba con gà trống hôm qua đưa cho bác Tùng, bèn thuận miệng hỏi: “Bác Tùng, ba con gà trống hôm qua bác ăn hết rồi à?”
Bác Tùng đứng ở bên cạnh bàn đang dọn hộp đựng thức ăn, nghe tôi hỏi như vậy suýt nữa đã phi cả cái nắp ra ngoài.
“Thằng nhóc nhà cậu hết chuyện để nói rồi à” Bác Tùng nghiến răng nghiến lợi.
Thấy tôi đần mặt ra, Cố U Hoàng mới lạnh lùng nói: “Tôi đã bảo không cho phép bác ấy ăn, cho nên ba con gà trống kia bây giờ đang được tôi nuôi như thú cưng”
Cố U Hoàng chỉ vào rừng trúc phía sau tôi, “Tôi bảo bác Tùng làm cái ổ gà, anh xem, có đẹp không”
Tôi quay người lại nhìn, ba con gà trống đang sung sướng đi dạo trong rừng trúc, con nào con nấy ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh váo đắc chí, ở góc bên cạnh còn có một cái ổ gà được dựng bằng trúc, trông khá đẹp.
Tôi che miệng muốn cười lắm mà không dám cười, bảo sao hôm qua bác Tùng lại nói nếu như ông ấy ăn gà trống sẽ bị Cố U Hoàng lột sạch lông, lúc ấy tôi còn cho là ông ấy nói đùa, không ngờ đúng là không dám ăn thật.
“Bác Tùng, bác ngày ngày ngắm nhìn ba chúng nó mà không thấy thèm sao?” Tôi hỏi.
Bác Tùng lườm tôi rồi thề thốt: “Tôi giống Đại tiểu thư là người theo chủ nghĩa ăn chay, không thể chỉ vì cái ham muốn ăn uống mà phá hủy con đường tu đạo của mình được, từ bây giờ tôi sẽ không bao giờ đụng vào chúng nữa”
Bác Tùng nói rất trang trọng, làm tôi cũng sắp tin tới nơi, nhưng khổ một nỗi con mắt tôi lại quá tinh tường. Tôi phát hiện ra có một sợi lông gà trống dính vào đám lông xù trên tay ông ấy, thế là tôi rất khinh bỉ nhặt sợi lông ấy ra, buồn cười bảo: “Cái này chắc là lông của gà mái rồi”
Cố U Hoàng hừ nhẹ một cái, bác Tùng sợ quá cuống quýt giải thích: “Đại tiểu thư cô nghe tôi nói, cái lông này nhất định là do lúc tôi làm ổ cho gà bị dính vào tay đấy”
“Ăn cơm, ăn cơm thôi” Tôi cũng không muốn bác Tùng bị phạt nên vội vàng đổi chủ đề.
Ăn xong bữa sáng này tôi no đến mức gần như không đi nổi. Cố U Hoàng lại rất vui vẻ, hỏi tôi ngày mai có tới nữa không. Tôi suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định là không tới, vì trong nhà tôi còn đang giam giữ Trần Hải Sinh, tôi phải canh hắn ta.
Cố U Hoàng cũng hiểu tôi đang bận giải quyết chuyện của Tà thuật sĩ nên bảo tôi khi nào rảnh lại tới chơi nhé, đồng thời cô ấy còn nói nếu như tôi thật sự không giải quyết được Tà thuật sĩ thì cứ đến phía sau núi, cô ấy vẫn luôn ở đây.
Gặp mặt nhiều lần, tôi phát giác mình càng ngày càng thích phương án ở chung với Cố U Hoàng. Tôi nói cô ấy lắng nghe, tôi ăn cô ấy ngồi nhìn, dù là tôi làm cái gì thì cô ấy đều mỉm cười. Lúc đó tôi cũng bắt đầu lo lắng cho mình, vì sợ bản thân thật sự thích Cố U Hoàng mất.
Ở chơi đến giữa trưa tôi mới xuống núi, về nhà tôi lại đi kiểm tra Trần Hải Sinh, có lẽ tên này vị giày vò nhiều nên chẳng còn sức lực nữa, nằm ngáy o o.
Lúc ăn cơm trưa, có một người ăn mày không biết ở đâu lạc tới đây đi ngang qua cửa nhà tôi, người này quần áo rách tung tóe, còn bị què một chân, lúc đi ngang qua sân nhà tôi thì xin tôi ít nước uống.
Tôi mời ông ta vào trong, ông ta nói người mình vừa bẩn vừa hôi, sợ ảnh hưởng tới bữa cơm của chúng tôi. Bà tôi thấy ông ta đáng thương thì bảo tôi lấy cho ông ta một ít cơm. Ông lão ăn mày vội vàng nói cảm ơn.
Cơm nước xong xuôi, bà tôi vào bếp thu dọn, còn tôi thì ngồi ngẩn người ở trong sân. Nghĩ đến chuyện còn có bốn ngày nữa là tôi phải vào thành phố đi học rồi, nếu gã Tà thuật sĩ kia còn không đến thì tôi không thể nào vào thành phố được, đến lúc đó muốn xin phép nghỉ học một thời gian cũng thành vấn đề.
Ông lão ăn mày buổi trưa lại đến, không biết ông ta lấy đâu ra mấy quả đào, nói là để cảm ơn tôi buổi trưa đã cho ông ta đồ ăn, nên ông ta mời tôi ăn đào.
Tôi định từ chối, nhưng lại cảm thấy ông lão cũng không có ác ý, đành phải nhận lấy và nói cảm ơn.
Ông lão ăn mày ngồi ở bên ngoài sân nhà tôi ăn đào, ánh mắt lại đảo loạn vào bên trong, tôi muốn hỏi ông ta đang nhìn cái gì, ông ta khua tay, nói với giọng nghiêm túc: “Cậu bé, tôi trông phong thủy nhà cậu hơi cổ quái, có phải gần đây có người chết không”
Tôi thầm giật mình, nghĩ chẳng lẽ ông lão ăn mày này là một cao nhân? Trước đó tôi đã nghe ông tôi nói về kinh nghiệm bái sư của ông, sư phụ của ông tôi cũng đã từng là một tên ăn mày.
“Đừng hoảng đừng hoảng, tôi cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi” Ông lão ăn mày lại gặm đào, tiếp tục giải thích: “Còn cả cái giếng này của nhà cậu nữa, nếu tôi không đoán sai thì ở cái giếng này cũng đã từng có người chết rồi”
Trên mặt tôi duy trì biểu cảm bình thản, nhưng trong lòng thì nổi sóng to gió lớn lắm rồi. Đồng thời trong đầu tôi xuất hiện một cái suy nghĩ không dám tưởng tượng.
“Ông không phải là ăn mày” Tôi lùi về phía sau một bước, ánh mắt cảnh giác nhìn ông lão kia.
Ông lão ăn mày ăn xong ném hột đào đi, lão đưa tay sờ lên khuôn mặt bóng dầu, miệng cười khổ: “Tôi không phải là ăn mày thì là cái gì”
“Làm gì có tên ăn mày nào biết nhiều thứ như vậy. Gần đây đúng là nhà tôi có người chết, ông nói rất đúng, nhưng nếu ông có bản lĩnh như vậy mà còn phải đi ăn xin à?” Tôi cười lạnh.
“Vậy ngươi cảm thấy ta hẳn là ai?” Giọng nói của ông lão ăn mày đột nhiên thay đổi, trở nên cực kì khàn, thậm chí còn có phần bén nhọn.
“Ông, mặt của ông…” Tôi liên tiếp lùi về phía sau, và không nói nên lời vì sốc trước cảnh tượng này.
Khuôn mặt của ông lão ăn mày giống như rắn đang lột da, tầng tầng máu thịt bắt đầu tróc ra ở ngay trước mặt tôi, rồi lại từ từ chữa trị, nhưng quỷ dị nhất chính là không thấy con mắt và cái mũi của hắn đâu, trên khuôn mặt bóng loáng chỉ mọc ra đúng một cái miệng.
“Ông là Tà thuật sĩ” Miệng lưỡi tôi khô khốc.
Tôi đã từng tưởng tượng vô số lần lúc đối mặt với Tà thuật sĩ thì mình sẽ có phản ứng như thế nào, tôi luôn nghĩ hẳn là mình phải mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, sau đó dùng Tứ Sát Dẫn Long trận của ông nội giết chết hắn.
Thế nhưng khi thật sự đối mặt với Tà thuật sĩ, tôi phát hiện trong lòng mình chỉ có sợ hãi. Đúng vậy, sợ hãi đến mức tôi gần như không cảm thấy nhịp tim của mình đập nữa.
“Trần An, huyết mạch cuối cùng của nhà họ Trần, Trần Sơn Hà nghĩ trăm phương nghìn kế để bảo vệ tính mạng cho ngươi, nhưng cuối cùng ngươi vẫn rơi vào tay ta, ngươi nói xem đây có phải là định mệnh của chúng ta không” Cái miệng của Tà thuật sĩ đang chuyển động, tiếng cười cũng đang vang lên, nhưng tôi lại hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào của hắn.
Mặt của hắn giống như một chiếc mặt nạ, hai cánh tay giấu trong tay áo khô quắt như rễ cây, mặt hắn hướng về phía tôi, một khuôn mặt không có con mắt, tôi cảm thấy mình như đang bị thứ gì đó khóa chặt.
“Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như thế, ta phải từ từ tra tấn, rút gân, lột da ngươi, rồi lại ăn hết từng miếng từng miếng máu thịt trên người ngươi, cuối cùng đem linh hồn của ngươi luyện chế thành con rối, để ngươi vĩnh viễn không có cách nào siêu sinh. Như thế mới có thể báo mối thù mười một năm trước bị thương của ta” Tà thuật sĩ cười quái dị, giọng điệu vô cùng độc ác.
Tôi vẫn lui lại từng bước, cho đến khi lùi tới vách tường, đúng là tôi đang sợ hãi đến phát run, nhưng tôi cũng nghĩ đến Tứ Sát Dẫn Long trận mà ông tôi để lại. Tà thuật sĩ vẫn còn đang đứng ở bên ngoài sân, có phải hắn đã cảm giác được gì hay không?
Tôi phát hiện mình tính sót một điểm, trận pháp Tứ Sát Dẫn Long mà ông tôi bố trí lấy cái sân này làm trung tâm, giếng nước là mắt trận, nhất định phải làm cho Tà thuật sĩ tiến vào trong sân này thì mới có thể giết hắn được. Nói một cách khác thì chỉ cần hắn đứng ở bên ngoài sân, vậy thì cái trận Tứ Sát Dẫn Long này không hề có tác dụng đối với hắn, bằng bản lĩnh của hắn thì chỉ mấy giây sau là có thể trốn mất dạng.
Vậy còn tôi thì sao, Tà thuật sĩ thậm chí còn không cần tiến vào trong sân mà đã có thể giết được tôi, tôi nên làm thế nào bây giờ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất