Thầy Dời Mộ

Chương 35: Người không có mặt

Chương 35: Người không có mặt

Đến lúc này, vốn tâm lý tôi đang rất sợ hãi bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn. Đời này ông tôi vì chuyện của Tà thuật sĩ mà ăn không ngon ngủ không yên, vì tôi mà ông đã không ngần ngại tự tay giết bác hai, bác ba. Thậm chí ngay cả Cố U Hoàng cũng vì tôi mà bị thương nặng vào mười một năm trước.
Tôi giống như một kẻ tai họa, phá tan nát nhà họ Trần vậy.
Chết? Tôi cũng không sợ. Vào cái ngày mà cha tôi chết tôi đã hiểu, nhiều năm qua mình vẫn luôn sống “trốn mệnh”, nếu không phải nhờ ông nội nghĩ mọi biện pháp thì có lẽ tôi đã không sống sót được đến năm năm tuổi rồi. Vậy thì việc tôi được sống thêm hơn mười năm qua đã là có lời rồi, tôi còn có cái gì mà phải sợ nữa.
Tôi chỉ không cam tâm là gã Tà thuật sĩ kia tới mà lại đứng ngoài sân, chỉ cần hắn bước vào một bước thôi là tôi có thể khởi động Tứ Sát Dẫn Long trận. Tôi không sợ chết, nhưng tôi muốn tận mắt nhìn thấy Tà thuật sĩ chết trước mình, như thế thì dù tôi có phải chết đi, xuống đến Âm tào địa phủ tôi cũng có thể nói với ông nội, nói với cha tôi, thậm chí nói với các bác của tôi rằng mọi người đã chết không uổng phí.
“Ngươi có biết tại vì sao nhiều năm như vậy rồi mà ta không giết chết Trần Sơn Hà không?” Tà thuật sĩ thả hai tay ở phía sau, hắn nói với tôi như đang trò chuyện với một người bạn, “Bởi vì hắn là một kẻ tiểu nhân nói không giữ lời, ta phải từ từ tra tấn hắn để trừng phạt, làm từng người thân bên cạnh hắn chết đi, mà hắn lại hết lần này tới lần khác bất lực không làm gì được. Ta muốn hắn đau đớn khốn khổ, hối hận, cả đời này phải sống trong day dứt”
“Hắn không muốn đưa trẻ con cho ta hút tinh huyết, vậy thì ta sẽ giết tất cả bé trai của nhà họ Trần, ta muốn nhà họ Trần hoàn toàn tuyệt hậu”
“Ta biết lão già hắn nhiều năm qua vẫn luôn tìm kiếm biện pháp xử lý ta, đáng tiếc, cho đến tận lúc chết hắn cũng không có cách nào cả, đây có phải là một chuyện thật đáng buồn cười không?” Tà thuật sĩ cười điên cuồng đến cùng cực.
Trong lòng tôi thắc mắc, Tà thuật sĩ vẫn đang đứng ở cửa sân nhà tôi, giọng của hắn lại lớn, vậy tại vì sao hàng xóm bên cạnh lại chẳng có tí phản ứng nào, dù chỉ ngó đầu ra xem cũng không thấy. Mà từ nãy đến giờ ở trước cửa nhà tôi cũng chẳng thấy bóng dáng một người qua đường nào cả.
Nếu là trước kia thì điều này không thể có khả năng xuất hiện, nhất là hiện tại đang là giờ cơm tối, những người nông dân bận rộn làm lụng trong ruộng cả ngày trời đều sẽ về nhà ăn cơm, mà trước cửa nhà tôi là con đường mà họ bắt buộc phải đi qua.
“Nhất định là ngươi đang nghĩ tại vì sao đến bây giờ mà vẫn chẳng thấy bóng người nào phải không?” Tà thuật sĩ thè lưỡi liễm mép, “Cả căn nhà của ngươi đều đã bị ta dùng trận pháp ngăn cách, người từ bên ngoài nhìn vào sẽ không nhìn thấy được chúng ta, tương tự như thế, cho dù chúng có thể nhìn thấy nhà của ngươi thì cũng không thể đi vào”
“Thế nào, kinh ngạc không, vui mừng không, có cảm thấy ngoài ý muốn không?”
“Đúng rồi, trong nhà này còn có hai con đàn bà, một mụ già đãng trí và một con ả thần kinh bất thường, chậc chậc, ngươi nói xem ta có nên để chúng nó chôn cùng ngươi không? Nói gì thì nói ngươi cũng là hi vọng duy nhất của Trần Sơn Hà nhỉ? Địa vị của ngươi tuyệt đối quan trọng” Tà thuật sĩ nói một mình, giống như một kẻ bị bệnh thần kinh đang lảm nhảm vậy.
Cảm giác bất lực chậm rãi dâng lên, tôi nhìn gã Tà thuật sĩ đang khoa tay múa chân, người đầy tà khí mà trong lòng chỉ có tuyệt vọng. Giờ phút này tôi đã hiểu tại vì sao Trần Hải Sinh lại nói với tôi là bỏ đi, cháu không đấu lại với hắn đâu.
Loại người như thế này, không, là loại người không ra người, quỷ không ra quỷ này, con người bình thường biết lấy cái gì chống lại hắn đây?
Không đúng, Tà thuật sĩ đã tới đây, đúng lý ra thì Cố U Hoàng phải cảm giác được chứ, trên cổ của tôi đang đeo tấm thẻ trúc có thần hồn của cô ấy, chỉ cần cô ấy có ở đây, tôi cũng không phải là không có hi vọng.
Nghĩ đến đây, tâm tình của tôi lại trở nên linh hoạt.
Mà Tà thuật sĩ như có thể nhìn thấu lòng người, hắn chỉ vào thẻ trúc trên cổ tôi rồi cười khẩy, “Thế nào, còn trông cậy vào con hồ ly Thanh Khâu kia tới cứu ngươi à?”
“Đừng có nằm mơ nữa, mười một năm trước cô ta thắng ta nửa chiêu, hại cái cơ thể vốn đã ngưng kết của ta lại bắt đầu khô quắt, ngươi cảm thấy ta sẽ còn phạm phải sai lầm tương tự như thế sao?”
“Có biết vì sao ta lại lấy thân phận lão ăn mày để vào cái thôn này không? Bởi vì chỉ có như thế ta mới che giấu được hơi thở không cho con hồ ly kia phát hiện ra. Còn cái thẻ trúc trên người ngươi, bên trong hình như có thần hồn của con hồ ly kia, lúc buổi sáng ta tới đã cảm giác được, cho nên buổi sáng ta mới không giết ngươi, là vì muốn tách ngươi ra khỏi cái thẻ trúc đó, như thế thì dù ngươi có chết, con hồ ly kia cũng không thể biết được”
“Ông, không thể nào, thẻ trúc đang đeo ở trên cổ tôi, ông làm sao ngăn cách được” Tôi không tin lời Tà thuật sĩ nói, vì từ đầu đến cuối hắn không hề đụng vào người tôi, tôi cũng không tin hắn có thể ngăn cách tôi cùng thẻ trúc qua không khí.
“A, quên nói cho ngươi biết, tuyệt đối đừng bao giờ nhận đồ của người lạ” Tà thuật sĩ cười phá lên.
Lòng tôi chùng xuống, là quả đào, lúc Tà thuật sĩ biến thành ông lão ăn mày đã từng đưa cho tôi một quả đào, tôi vẫn luôn giữ cảnh giác cho nên không ăn. Tôi nhớ là tôi đã cầm nó ở trong tay, nhưng bây giờ quả đào kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Sao? Nghĩ ra rồi à?” Tà thuật sĩ nói bằng giọng quái gở: “Quả đào kia là do ta dùng lá bùa biến ra, tác dụng chính là ngăn cách thẻ trúc trên người ngươi, không tin thì ngươi cứ thử lấy ra mà xem, tấm thẻ trúc kia nhất định đang bị một lớp khí đen bao phủ”
Tôi lấy thẻ trúc ra, chỉ nhìn thoáng qua mà lòng tôi lạnh buốt. Tà thuật sĩ không hề lừa tôi, đúng là thẻ trúc đang bị một lớp khí đen đặc bao vây lấy, tôi có muốn xua đi thế nào cũng không được.
“Có phải ngươi đang có cảm giác mình cùng đường rồi phải không?” Tà thuật sĩ ngoắc ngón tay với tôi, “Nào cầu xin ta đi, cầu xin ta đừng giết nhà ngươi, cầu xin đến khi ta vui vẻ, muốn tha thứ cho ngươi, có lẽ ta có thể để ngươi chết nhanh một chút”
Tôi nổi giận, mắng: “Ông nằm mơ đi”
“Nếu thế thì ta đành tiễn ngươi lên đường vậy” Tà thuật sĩ đưa tay ra, nhẹ nhàng chộp về phía tôi.
Hắn đứng ở bên ngoài, nhưng cánh tay của hắn lại kéo dài vô hạn, giống như làm ảo thuật bóp lấy cổ của tôi vậy.
Tôi bị đôi tay này xách lên lơ lửng giữa không trung, cảm giác khó thở xông lên đầu, hai tay tôi khua khoắng loạn xạ, đầu óc càng ngày càng choáng váng, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
“Pho tượng, pho tượng của ông còn đang nằm trong tay tôi” Tôi nói đứt quãng. Tôi chẳng có bất cứ thứ gì có thể kéo dài được thời gian, chỉ có duy nhất bức tượng kia.
Quả nhiên, nghe tôi nhắc đến bức tượng, sắc mặt Tà thuật sĩ biến đổi, tay hắn lẳng tôi ra bên giếng nước, giọng trầm xuống, “Ta biết pho tượng kia đang ở bên trong cái giếng này, ta còn biết thi thể của Trần Sơn Hà cũng ở trong đó, mặc dù ta không biết các ngươi đang làm cái gì, nhưng khẳng định là thứ gây bất lợi cho ta. Cho nên ngươi mau ngoan ngoãn lấy pho tượng ra cho ta, nếu không ta sẽ giết sạch toàn bộ người của nhà họ Trần, bao gồm cả cô út của nhà ngươi, còn cả mấy bà bác chưa chết kia nữa”
Tôi ho sặc sụa, dựa người vào bên giếng nước, cơ thể không có nổi sức lực để đứng lên.
Tà thuật sĩ cũng không thúc giục tôi, hắn tỉnh táo, nói: “Dù ngươi không lấy nó ra, chờ sau khi ngươi chết ta cũng có thể điều khiển người khác vào lấy cho ta”
Tôi vẫn luôn cảm thấy lão hồ ly bác Tùng là người giảo hoạt nhất trên đời này, nhưng đến khi thật sự đối mặt với Tà thuật sĩ, tôi mới biết thằng cha này còn thành tinh hơn, cẩn thận tỉ mỉ đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Tôi không dám cạy nắp giếng lên, bởi vì vừa mở ra thì dây thừng sẽ rơi xuống ngay, cùng lúc đó xác của ông tôi cũng sẽ rơi xuống. Tà thuật sĩ vẫn chưa đi vào trong sân mà đã mở Tứ Sát Dẫn Long trận ra thì căn bản là chẳng có tác dụng gì.
Nhưng bây giờ tôi còn lựa chọn khác sao? Đúng như Tà thuật sĩ đã nói, cho dù tôi không mở nắp giếng ra thì chờ sau khi tôi chết đi, hắn cũng có thể tìm người khác mở, ví dụ như Trần Hải Sinh bị tôi giam ở trên tầng chính là lựa chọn tốt nhất.
Tôi nhặt một hòn đá ở bên cạnh giếng, bắt đầu đập từng chút một. Trong đầu tôi chạy qua vô số suy nghĩ, thậm chí tôi còn đang nghĩ có nên ở khoảnh khắc miệng giếng mở ra, chạy nhanh tới kéo tên Tà thuật sĩ kia vào trong sân, sau đó cùng chết với hắn hay không.
Nhưng tôi biết biện pháp này không thể làm được, đừng nói là đi kéo tên Tà thuật sĩ, có khi tôi còn chưa kịp tới gần đã bị hắn giết rồi ấy.
“Đừng hòng kéo dài thời gian, có kéo lâu hơn nữa ngươi vẫn phải chết thôi” Tà thuật sĩ cười khẩy nhìn tôi.
“Làm theo lời hắn”
Bên tai tôi đột nhiên vang lên giọng nói của Cố U Hoàng, giây phút ấy tôi thật sự muốn khóc ra thành tiếng. Giọng nói của cô ấy giống như vừa xé ra một cửa sống trong nỗi tuyệt vọng của tôi, để tôi lại được nhìn thấy ánh sáng.
Tôi không biết làm thế nào mà Cố U Hoàng cảm nhận được tôi đang gặp nguy hiểm, càng không rõ hiện giờ cô ấy đang trốn ở đâu, tôi chỉ biết là có cô ấy ở đây, cô ấy sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi.
Tôi bắt đầu dùng sức nện, Tà thuật sĩ rất hài lòng, “Được đấy, ngươi thông minh hơn nhiều so với lão già Trần Sơn Hà, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, thằng nhóc kia, tao bỗng thấy không nỡ giết ngươi rồi đấy”
Tà thuật sĩ vừa dứt lời, nắp giếng cũng bị tôi đập nát, không có ngoại lực chống đỡ, dây thừng được cố định trên nắp giếng nháy mắt rơi xuống.
Chỉ nghe thấy một tiếng bùm, thi thể của ông nội tôi rơi xuống đáy giếng.
“Thằng nhóc kia, ngươi làm cái quỷ gì thế hả, pho tượng của ta đâu” Tà thuật sĩ gầm lên.
“Rơi, rơi xuống rồi” Tôi thành thật trả lời.
“Lấy lên cho ta, nếu không ta giết mày ngay lập tức” Tà thuật sĩ uy hiếp tôi.
Tôi vội la lên: “Giếng sâu như vậy làm sao tôi lấy lên được, nếu không ông tự đến mà xem”
“Định chơi ta à? Thằng nhóc kia, ta thấy ngươi sống đủ rồi đấy” Tà thuật sĩ lại vươn tay về phía tôi.
Nhưng ngay lúc này, nước ở bên trong giếng đột nhiên bắt đầu cuộn trào dữ dội, giống như cơn sóng biển lớn cuồn cuộn nổi lên, phóng lên trời một cột nước giống như suối phun giữa không trung, không ngừng xung kích.
Bàn tay duỗi ra của Tà thuật sĩ trong nháy mắt thu về, hắn nhìn cột nước giữa không trung rồi lại nhìn giếng nước, sắc mặt trầm như đầm nước yên lặng: “Nói cho ta biết, đây là cái gì?”
“Đây là thứ lấy mạng ngươi”
Bóng dáng Cố U Hoàng bỗng xuất hiện ở sau lưng Tà thuật sĩ, cô ấy vung tay lên, Tà thuật sĩ vốn còn đang đứng ở bên ngoài sân đã bị đánh bay đến trong sân.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất