Chương 40: Hai lựa chọn
Lão Lưu nói rất chậm, dường như đang rơi vào hồi ức. Tôi và bác Tùng đều không xen vào mà chỉ yên lặng lắng ngheTrụ sở chính của môn phái Dời mộ là ở thủ đô, cho đến nay nó đã không còn là môn phái giang hồ nghèo túng nữa, nó đã phát triển thành một ngành nghề đặc biệt trong chuỗi thương mại. Chỉ riêng đệ tử của phái Dời mộ đã có hơn ba ngàn người, đấy là còn chưa tính những người giúp làm việc vặt ở bên ngoài, nếu tính cả bọn họ chắc cũng phải khoảng mười nghìn người. Thậm chí tại các thành phố trong cả nước đều có chi nhánh của môn phái Dời mộ.
Cửa hàng quan tài của Lão Lương chính là một chi nhánh do môn phái Dời mộ lập ra tại thành phố Giang Hải, lão Lưu là người phụ trách chi nhánh này.
Tôi hỏi lão Lưu, ông ấy họ Lưu, tại sao cửa hàng lại lấy tên là Lão Lương. Lão Lưu nói cửa hàng này vốn không phải của ông ấy, sau này vì chuyện của ông tôi nên lão Lưu mới mua cửa hàng quan tài này. Đồng thời còn nói cho tôi biết, lý do mà ông ấy đến thành phố Giang Hải chính là vì một bức thư của ông tôi.
Tên thật của lão Lưu là Lưu Chính Trung, tuổi cũng tầm tuổi ông tôi. Lúc ông của tôi trở thành Đại trưởng lão của môn phái Dời mộ thì lão Lưu mới chỉ là một đệ tử bình thường mới nhập môn, ông ấy được sắp xếp đến làm việc vặt bên chỗ ông tôi. Bởi vì lão Lưu thông minh hiếu học, lại thật thà chăm chỉ nên ông tôi có ý muốn bồi dưỡng lão Lưu thành thân tín của mình, ông tôi dẫn theo lão Lưu đi khắp nơi làm công việc dời mộ, đồng thời cũng dạy cho ông ấy khá nhiều bản lĩnh.
Bề ngoài thì ông tôi chưa bao giờ nhắc đến việc thu lão Lưu làm đồ đệ, nhưng tất cả việc dạy dỗ đều yêu cầu lão Lưu theo tiêu chuẩn của một người đồ đệ.
Có lẽ vì ông tôi là trưởng lão của môn phái Dời mộ, hoặc là lão Lưu học nghề có một chút thành tựu, ông ấy được đề bạt làm quản lý nhỏ trông coi hơn một trăm đệ tử, bình thường bận túi bụi nên không thể đi theo ông tôi học nghề được nữa.
Sau này ông tôi và sư đệ Thương Lục nhận đơn hàng ngôi mộ cổ của Tà thuật sĩ, Thương Lục đã chết, còn ông tôi cũng vì đó mà rời khỏi môn phái. Lúc đó môn phái Dời mộ chỉ có ba vị trưởng lão, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão lần lượt rời đi là một sự đả kích nghiêm trọng đối với một môn phái đã rất khó khăn để duy trì. May mà môn chủ vẫn luôn bế quan đã đi ra ngoài rồi tự mình chọn sáu vị đệ tử, ông ta dẫn theo bọn họ đi dời mộ và từ từ dạy bảo.
Trong số đó có lão Lưu.
Hai năm sau, sáu vị đệ tử bao gồm cả lão Lưu được thăng chức làm trưởng lão của môn phái, tính cả vị Tam trưởng lão lúc trước thì môn phái Dời mộ đã có bảy vị trưởng lão.
Nói là bảy vị, nhưng vị trí của Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão vẫn luôn bỏ trống, bắt đầu sắp xếp từ Tam trưởng lão trở xuống khiến mọi người có ảo giác là môn phái Dời mộ có chín vị trưởng lão. Lão Lưu bảo đây là sắp xếp của môn chủ, không ai dám hỏi và cũng không dám nói nhiều.
Vào hai năm trước, lão Lưu bất ngờ nhận được một bức thư của ông tôi. Trong thư ông tôi kể từ đầu đến cuối những chuyện xảy ra trong những năm qua cho lão Lưu biết, đồng thời cũng bảo là đã tìm được cách đối phó Tà thuật sĩ, ông tôi muốn lão Lưu vận dụng tất cả quan hệ và tiền bạc để chuẩn bị bốn chiếc quan tài đặc biệt.
Lão Lưu coi ông tôi như sư phụ, ông ấy nhận được thư của ông tôi thì không nhiều lời mà đi ngay đến thành phố Giang Hải, bởi vì muốn chuẩn bị bốn chiếc quan tài đặc biệt, lão Lưu mua luôn cửa hàng quan tài của Lão Lương cho tiện.
Tôi hỏi lão Lưu là không phải quan tài đều giống nhau hết cả à, làm gì có loại đặc biệt chứ, cùng lắm khác nhau về loại gỗ và vẻ bề ngoài.
Lão Lưu lắc đầu cười bảo: “Quan tài mà ông cậu muốn không chỉ có yêu cầu như vậy đâu, mà nó dùng bốn loại thuộc tính Kim Mộc Hỏa Thổ để chế tạo, còn phải ngâm tại nơi có sát khí, khiến cho những chiếc quan tài đó trở thành một chiếc Sát quan tài”
Tôi còn muốn hỏi nhưng lão Lưu khua tay ra hiệu tôi đừng lên tiếng, ông ấy sẽ kể dần từng chút một.
Lão Lưu tốn thời gian hơn một năm mới gom góp được bốn cỗ quan tài mà ông tôi muốn, ông ấy hỏi ông tôi xem lúc nào chuyển đến. Ông tôi bảo với lão Lưu là chờ điện thoại, lão Lưu không còn cách nào khác nên đành phải chờ trong cửa hàng bán quan tài.
Vào khoảng tháng trước, cuối cùng lão Lưu cũng nhận được điện thoại của ông tôi, ông tôi bảo ông ấy chuyển một bộ quan tài đến thị trấn.
Tôi không nhịn được bèn hỏi lão Lưu thời gian cụ thể, tính toán thì thấy đúng vào lúc bác cả qua đời.
Sau đó bác hai, bác ba và cha tôi đều qua đời, ba chiếc quan tài còn lại cũng bị ông tôi yêu cầu chuyển đi. Lão Lưu cứ nghĩ là chuyện này đã hoàn toàn kết thúc, nhưng không ngờ vào nửa tháng trước ông tôi lại đích thân đến cửa hàng quan tài rồi đưa một bọc đồ cho lão Lưu, đồng thời cũng để lại một ít lời nhắn.
Lão Lưu kể đến đây thì nhìn tôi rồi nói với giọng rất nghiêm túc: “Ông cậu dặn tôi nhất định phải xác nhận trực tiếp với cậu xem đã giải quyết triệt để được Tà thuật sĩ chưa”
Mặt tôi tái nhợt, tôi nghĩ đến Cố U Hoàng đã nói là một phách của Tà thuật sĩ đã trốn thoát. Nhưng tôi không hiểu tại sao ông tôi lại có thể biết trước được tương lai như thế.
Lão Lưu thấy sắc mặt tôi không đúng thì đã hơi đoán được gì đó, ông ấy liên tục thở dài, nói: “Cậu đừng tưởng là ông mình có thể biết trước tương lai, lý do ông cậu nhắn lại những lời này là vì mặc dù Tứ Sát Dẫn Long trận là tuyệt trận thời cổ, nhưng do nó quá mức độc ác nên đã bị đốt cháy không để lại dấu vết. Tôi không biết ông cậu tìm được trận pháp cụ thể ở chỗ nào, nhưng nó cũng là một bản không hoàn chỉnh, chỗ không hoàn chỉnh đó chính là cửa Sinh”
“Người bình thường có lẽ sẽ không cảm thấy trận pháp này không hoàn chỉnh, nhưng Tà thuật sĩ không phải người bình thường, hắn vốn là đại sư phong thủy thời nhà Đường, cho nên ông cậu lo lắng hắn sẽ phát hiện cửa Sinh và dùng nó để chạy trốn”
Bác Tùng cười chế giễu: “Đầu óc lão Trần có vấn đề rồi à, hỏi Trần An cái này thì làm được gì chứ, cậu ta có hiểu gì về âm dương cổ trận đâu, đừng nói là Tà thuật sĩ chạy trốn, mà kể cả Tà thuật sĩ có đứng trước mặt rồi rời đi chắc cũng chẳng biết đối phương đi thế nào”
Tôi đồng tình với những lời bác Tùng vừa nói, lúc đó người đánh nhau với Tà thuật sĩ là Huyết long do ông tôi biến thành, theo lý thuyết thì ông tôi phải nắm rõ việc Tà thuật sĩ có chết hay không hơn tôi chứ.
Lão Lưu lắc đầu, nói: “Tứ Sát Dẫn Long trận lấy sát khí để ngưng tụ thành rồng, tuy nó ẩn chứa hồn phách của ông cậu, nhưng cũng chỉ là một chút thần trí, hoặc là chấp niệm của ông cậu, chấp niệm của ông cậu là giết chết Tà thuật sĩ, nếu bảo chấp niệm có thể cảm giác thì chắc chắn là không được”
Bác Tùng nhếch miệng, đẩy tôi một cái rồi bảo: “Lúc đó cậu cảm giác được gì không? Tôi nghe Đại tiểu thư nói là cô ấy tận mắt nhìn thấy một phách của tà thuật sĩ bỏ trốn, Đại tiểu thư muốn đuổi theo nhưng tiếc là không kịp”
Tôi nhìn qua bác Tùng rồi nghĩ đến lời của ông tôi, tôi đột nhiên có suy đoán là ông tôi vốn chẳng hề trông cậy tôi có phát hiện Tà thuật sĩ trốn thoát được hay không, dù sao tôi cũng chỉ là người bình thường, ông tôi lại biết rõ trình độ của tôi như thế nào, câu hỏi này chắc chắn là dành cho Cố U Hoàng.
Bởi vì ông tôi biết vào ngày Tà thuật sĩ đến thì Cố U Hoàng nhất định sẽ ở bên cạnh tôi, có Cố U Hoàng bảo vệ, dù Tà thuật sĩ có trốn cũng không làm tôi bị thương được.
Tôi nói suy đoán của mình, Bác Tùng nghe xong vô cùng cảm khái: “Cứ nói tôi là con hồ ly già gian xảo đi, tôi thấy ông của cậu mới gian xảo ấy, đến cả Đại tiểu thư của tôi cũng bị ông cậu tính kế”
Tôi cười nhăn nhó rồi hỏi lão Lưu xem ông tôi có để lại biện pháp nào để giải quyết không.
Lão Lưu bảo ông của tôi để lại cho tôi hai lựa chọn. Nếu như Tà thuật sĩ bị Tứ Sát Dẫn Long trận giải quyết triệt để, vậy sẽ cho tôi về tập trung học tập thật giỏi, yên tâm sinh sống, trong thẻ ngân hàng có một chút tiền đủ cho tôi dùng cả đời.
Tương tự như thế, nếu Tà thuật sĩ không bị giải quyết, tôi sẽ phải theo lão Lưu gia nhập môn phái Dời mộ và học cho giỏi kỹ năng của môn phái, sau đó tự mình đi đến ngôi mộ cổ của Tà thuật sĩ, trong mộ có một chiếc quan tài đá mà Tà thuật sĩ vẫn nằm, chiếc quan tài đá đó chính là nơi mà Tà thuật sĩ chôn giấu mắt cục của cục phong thủy Cửu Long Bái Phật.
Tà thuật sĩ hút máu tươi là để khôi phục máu thịt toàn thân, có như vậy hắn mới bình yên rời khỏi mắt cục để ra ngoài. Nhưng khi hắn bị thương nặng thì máu tươi không còn tác dụng, hắn nhất định phải dựa vào khí phong thủy của mắt cục để tẩm bổ thân thể. Chỉ cần chúng ta phá hủy mắt cục, Tà thuật sĩ sẽ không còn cơ hội sống lại rồi phục hồi như cũ.
Lão Lưu nói với tôi, vào mười mấy năm trước ông tôi đã bí mật lẻn vào ngôi mộ cổ của Tà thuật sĩ, bởi vì năm đó Tà thuật sĩ đánh nhau với Cố U Hoàng, cả hai bên đều bị thương nặng, ông tôi muốn tranh thủ cơ hội này để hủy đi mắt cục. Tà thuật sĩ đang bị thương nặng mà không được khí của phong thủy Cửu Long Bái Phật tẩm bổ thì sẽ tự diệt vong.
Tiếc là năm đó Tà thuật sĩ cũng không bị rơi vào trạng thái ngủ say, tuy hắn đang chữa thương trong mắt cục nhưng vẫn biết rõ có người ngoài xâm nhập. Ông tôi vừa bước vào ngôi mộ cổ thì đã bị Tà thuật sĩ tập kích. May mà năm đó Tà thuật sĩ bị thương rất nặng nên không đuổi theo ông tôi, nếu không chắc ông tôi còn không có cơ hội để thoát đi.
Tôi hỏi lão Lưu nhỡ tôi đi vào mà Tà thuật sĩ không rơi vào trạng thái ngủ say, vậy tôi biết ra tay kiểu gì. Dù sao tôi bây giờ chẳng biết cái gì cả, kể cả có gia nhập môn phái Dời mộ rồi học được bản lĩnh thì cũng là chuyện của vài năm sau.
Lão Lưu cười bảo Tà thuật sĩ bị thương lần này khác với mười một năm trước, ba hồn bảy phách của hắn đã mất đến ba hồn sáu phách, nếu chỉ dựa vào một phách cuối cùng thì còn chẳng được tính là một sinh mệnh bình thường, cho nên Tà thuật sĩ nhất định sẽ dùng một phách đó để bám vào người khác, rồi dung hợp với ba hồn bảy phách của người đó để chuyển thành của mình, cứ như vậy tối thiểu cũng mất mười năm.
Trừ cái đó ra, kể cả Tà thuật sĩ dung hợp hồn phách của người bình thường, thì hắn cũng không còn bản lĩnh như cũ nữa, hắn nhất định phải quay về ngôi mộ cổ để dùng khí phong thủy tưới tắm cho thân thể và bắt đầu lại từ đầu. Cho nên ít nhất tôi có mười năm để tranh thủ.
Lão Lưu nói xong thì nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, dường như đang chờ tôi đưa ra quyết định.
Tôi ngồi trên ghế và rơi vào sự giằng xé, tôi thích học, là sự yêu thích từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy rất vui khi đến trường. Tôi có thể học được những gì mình muốn từ trong sách, hơn nữa thành tích học tập của tôi từ bé đến giờ vẫn luôn rất tốt. Mơ ước của tôi là thi đỗ trường đại học số một, số hai trong nước, sau đó tự mình lập nghiệp, dù gì cũng phải trở thành nhân tài cấp cao, và cuối cùng là hiếu thuận với người nhà.
Gia nhập môn phái Dời mộ thì chẳng khác gì lựa chọn từ bỏ việc học, nếu bảo tôi phải tiếp tục như thế mười năm, thậm chí cả đời dính dáng đến thi thể và mồ mả thì tôi không hề nguyện ý, lại càng không muốn một cuộc sống như vậy.
Nhưng dường như tôi không được lựa chọn, một bên là Tà thuật sĩ ngóc đầu trở lại rồi giết tôi, có lẽ hắn sẽ không buông tha cho cả mẹ và bà tôi, còn cô út nữa, bọn họ là những người thân duy nhất của tôi.
Nếu đến bọn họ mà tôi cũng không bảo vệ được, vậy còn nói gì đến việc báo hiếu.
Tôi không nói gì mà nhìn nước trà trên bàn bằng đôi mắt thất thần, tôi nghĩ về những niềm vui khi ở trường, nghĩ đến sự hâm mộ của mọi người khi tôi đỗ trường chuyên cấp 3, nghĩ đến sự kích động và hưng phấn của ông tôi khi họ nhận được tin tức, nghĩ đến tương lai về sau của tôi.
Khi những hình ảnh vui vẻ này kết thúc, tôi lại nghĩ đến mấy người bác cả, nghĩ đến vẻ không cam lòng của cha trước khi chết, nghĩ đến ông tôi đã biến thành Huyết long mà vẫn dặn tôi phải sống cho thật tốt.
Tôi chết lặng cầm cốc nước trà đã nguội lạnh lên rồi uống một hơi cạn sạch.
Khi tôi đứng dậy một lần nữa, tôi nói với lão Lưu là mình muốn gia nhập môn phái Dời mộ.
Vào giây phút này, nước mắt của tôi yên lặng rơi xuống.
Rốt cuộc thì tôi vẫn từ bỏ cuộc sống mà mình mong muốn.