Thầy Dời Mộ

Chương 41: Dời mộ phần quyết

Chương 41: Dời mộ phần quyết

Lão Lưu liên tục thở phào, sau đó đứng dậy sờ đầu tôi rồi hiền từ nói: “Đúng là cháu trai của Sơn Hà”Bác Tùng vẫn luôn giữ im lặng, đến tận lúc tôi đưa ra lựa chọn, ông ta mới khẽ hỏi lão Lưu: “Vậy sau này Trần An sẽ ở cửa hàng quan tài của ông à?”
“Không” Lão Lưu nhìn sang tôi, “Tôi vẫn luôn chờ Trần An, nếu cậu ấy đồng ý gia nhập môn phái Dời mộ thì ngày mai tôi sẽ dẫn Trần An đi thủ đô. Trụ sở chính của môn phái ở đó, tất cả phải làm theo quy định của môn phái”
“Vậy còn tôi thì sao?” Bác Tùng nghiến răng, “Đại tiểu thư đã dặn tôi phải bảo vệ Trần An thật tốt, nếu cậu ta đi thủ đô thì tôi biết phải về ăn nói thế nào”
Lão Lưu cười gian: “Nếu ông không chê thì có thể cùng đi, ông già này vô cùng hoan nghênh”
Bác Tùng phì một cái, “Cái lão già hom hem ông xấu tính lắm, chẳng phải muốn tôi bảo vệ miễn phí cho Trần An sao, hoan nghênh gì chứ”
Lão Lưu cười phá lên rồi dặn tôi sáng ngày mai đến đây, nếu có chuyện gì chưa làm xong thì ông ta có thể đợi tôi thêm hai ngày.
Sau khi rời khỏi cửa hàng quan tài thì trời đã hoàn toàn tối đen, bác Tùng hỏi tôi thật sự quyết định đi thủ đô à? Tôi gật đầu bất đắc dĩ, tôi giống như ông tôi trước đây, căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Bác Tùng đau đầu, “Vậy phải làm sao bây giờ, nếu tôi đi thủ đô thì lại không yên tâm về Đại tiểu thư, hơn một tháng nữa chính là ngày Trùng Cửu mùng 9 tháng 9, lôi kiếp của Đại tiểu thư sẽ đến vào lúc đó. Nhưng nếu ở lại, tôi cũng không yên tâm về cậu, Đại tiểu thư đã dặn nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì cái mạn già của tôi đi tong luôn”
Tôi thấy bác Tùng khó xử bèn dứt khoát nói: “Bác ở lại chăm sóc Tiểu U đi, cháu đã lớn như thế này rồi thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ, hơn nữa bác cũng nghe thấy Lão Lưu nói rồi đấy, Tà thuật sĩ muốn khôi phục cũng phải mất mười năm, mà đến môn phái Dời mộ vẫn còn có lão Lưu chăm sóc cho cháu mà”
Bác Tùng khinh thường: “Cậu đó, vẫn còn trẻ tuổi lắm, còn chưa trải qua nhiều chuyện nên nghĩ mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió hả? Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc cậu gia nhập môn phái Dời mộ thôi, chưa biết chừng thời gian tới sẽ rất chật vật đấy”
Tôi nghe bác Tùng nói có ý khác thì không nhịn được mà trả lời: “Cháu có thể gặp chuyện gì chứ, chẳng phải chỉ đi học nghề thôi sao, cứ từ từ học là được, chẳng nhẽ lão Lưu lại làm hại cháu”
“Lão Lưu không làm hại cậu nhưng không có nghĩa những người khác cũng thế, cậu nghĩ thử mà xem đi. Ông của cậu năm đó đột ngột rời khỏi môn phái Dời mộ, mà tình cảnh của môn phái lúc đó khó khăn thế nào thì cậu cũng nghe lão Lưu nói rồi đấy, vậy mà môn chủ của môn phái Dời mộ vẫn để trống vị trí Đại trưởng lão, cậu có biết những môn phái như thế này thì chức trưởng lão tượng trưng cho cái gì không? Dưới một người mà trên vạn người đấy, cậu là cháu của Đại trưởng lão, chuyện này chắc chắn không thể giấu diếm được, đến lúc đó sẽ rất nhiều người muốn gây khó khăn cho cậu đó” Bác Tùng cười lạnh lùng.
“Còn nữa, bất kỳ môn phái nào cũng có cạnh tranh không lành mạnh, giống như Hồ tộc của chúng tôi vậy. Đầu óc của cậu cũng thông minh nhưng lại quá tốt bụng, tôi chỉ lo cậu đến môn phái rồi sẽ bị người khác gặm đến xương cốt cũng chẳng còn, đến lúc đó tôi biết phải ăn nói với Đại tiểu thư thế nào” Bác Tùng than thở, cứ như sinh ly tử biệt vậy.
Tôi lẳng lặng nghe bác Tùng nói, mặc dù tôi không quá tin môn phái Dời mộ lại đen tối như bác Tùng đã nói, nhưng tôi biết ông ta đang quan tâm tôi.
Sau khi về khách sạn, tôi mở cái bọc mà ông tôi để lại.
Bên trong có một bức thư, một quyển sách và một chiếc thẻ ngân hàng.
Đây là một quyển sách rất cũ nát, rách tung tóe, may mà nội dung bên trong vẫn còn nguyên vẹn, vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Tên quyển sách này là Dời mộ phần quyết, tôi nhìn qua thì thấy nội dung của nó là dạy cách dời mộ, còn có một số ghi chú do ông tôi viết.
Chiếc thẻ ngân hàng là của ngân hàng Chiêu Thương, phía trên nó không thấy ghi chú mật mã gì cả, tôi cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền.
Thứ cuối cùng tôi mở là bức thư này.
“Trần An, ông đi đây, khi con nhận được cái bọc này thì cũng đến lúc khai giảng rồi. Con có thể đọc bức thư chứng tỏ Tà thuật sĩ vẫn chưa được giải quyết triệt để, ông có lỗi với con, con thích đi học, lại thông minh như thế, vậy mà ông lại để cho con một con đường không được phép lựa chọn. Dời mộ cũng không phải một nghề tốt, nếu như có thể thì ông hi vọng cả đời con không cần bước chân vào nghề này. Nhưng không còn cách nào cả, ông đã dùng tất cả các biện pháp mà vẫn không thể đổi được sự bình an cho con, nhà họ Trần cũng không có người ngoài nào để dựa vào, vậy chỉ có thể trông cậy vào chính con”
“Lưu Chính Trung là đồ đệ chưa ký danh của ông, con có thể tin tưởng ông ta, nhưng đến môn phái Dời mộ thì nhất định phải cẩn thận. Lòng người khó dò, nghề nào cũng có nguy hiểm riêng của nó, dù có Lưu Chính Trung che chở nhưng con vẫn phải cẩn thận để phòng, khắp nơi cảnh giác. Con phải cố gắng tìm hiểu quyển Dời mộ phần quyết mà ông để lại, có chỗ nào không hiểu hãy hỏi Lưu Chính Trung. Còn những ghi chú trong sách, đó cũng là những giải thích chi tiết mà ông dành cho con”
“Mật khẩu của thẻ ngân hàng là ngày tháng năm sinh của con, chiếc thẻ này là Lưu Chính Trung đưa cho ông, ông ta nói sau khi ông rời đi sư phụ cũng không hủy bỏ chức Đại trưởng lão mà luôn giữ lại phần tiền lương Đại trưởng lão cho ông. Với tính cách của ông thì đáng lẽ ông sẽ không nhận nó, ông thẹn với sư phụ, thẹn với môn phái Dời mộ, ông làm sao có thể nhận tiền của môn phái được, nhưng ông lại không yên tâm về con. Cha con luôn sống thật thà, cả đời cắm mặt trên đất nhưng có để lại được gì cho con đâu? Ông mà không lo cho con thì dù xuống âm tào địa phủ vẫn không an lòng”
“Chuyện của Cố U Hoàng, ông cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, lại càng không biết vì bảo vệ tính mạng của con mà đồng ý hôn ước đó là sai hay đúng, nhưng ông hiểu một điều, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, là yêu hay người có gì khác nhau đâu? Người có tốt có xấu, yêu cũng là như thế. Con chỉ cần biết có những lúc lòng người còn đáng sợ hơn cả yêu”
“Ngoài ra nếu con rành rỗi, hãy thay ông đi thăm bác gái cả và bác gái ba của con, ông có lỗi với họ. Còn mấy người chị họ của con nữa, nếu như con có thể thì hãy quan tâm một chút, là do ông đã tạo nghiệt nên làm khổ bọn họ, kiếp sau có làm trâu làm ngựa ông cũng sẽ trả lại cho mọi người”
“Sau khi ông chết, con hãy bịt chặt cái giếng lại để tránh sát khí làm hại người trong thôn Lão Loan”
“Đừng đau khổ, càng đừng khóc. Nhất định phải sống cho thật tốt”
Sau khi đọc xong bức thư ông tôi để lại, tâm trạng của tôi trở nên cực kỳ bình tĩnh. Tôi không có bất kỳ lý do nào để trách ông, ông đã vì tôi mà còn không được mồ yên mả đẹp, thậm chí đến cả linh hồn cũng bị Tứ Sát Dẫn Long Trận dung hợp mất, còn có kết cục nào thê thảm hơn nữa sao?
Tôi nằm ở trên giường và suy nghĩ rất nhiều, nhất là những điều mà ông tôi đã dặn. Bác Tùng nói môn phái Dời mộ không đơn giản như tôi đã nghĩ, ông tôi cũng khuyên tôi trong thư là nhất định phải chú ý, điều này khiến sự mong đợi của tôi trong nháy mắt đã biến thành phản cảm.
Còn Cố U Hoàng nữa, tôi không hiểu ý ông cho lắm, một mặt ông có vẻ hối hận vì năm đó đã đáp ứng vụ hôn nhân này, mặt khác ông tôi lại khuyên tất cả hãy nghe theo trái tim, nếu như trong lòng chấp nhận sự thật Cố U Hoàng là hồ ly, vậy thì chẳng cần quan tâm đến cái nhìn của bên ngoài làm gì nữa.
Tôi lăn lộn trên giường mãi mà không ngủ được, đúng lúc này lại hơi đói nên tôi định xuống dưới ăn khuya. Tôi hỏi bác Tùng có muốn đi cùng không, ông ta trả lời là buổi tối ăn nhiều nên bây giờ cần tiêu hóa đã, bảo tôi tự đi một mình. Lúc nào về cầm cho ông ta chai nước là được, bác Tùng nói là ông ta không quen uống nước sôi của khách sạn.
Tôi tìm một quán mì rồi ăn hết một bát to, lúc trả tiền lại tiện tay sờ đến chiếc thẻ ngân hàng mà ông tôi để lại, tôi nghĩ hay là thử đi quét xem trong đó có bao nhiêu tiền, tiện thể cất năm mươi ngàn mà cha tôi để lại vào đó luôn.
Tôi tìm tạm một cây ATM, sau khi nhập mật mã, số dư trong thẻ hiện lên khiến tôi giật mình kêu to một tiếng, cả một chuỗi số không khiến tôi choáng váng, tôi đếm thật kỹ, cuối cùng xác nhận bên trong có khoảng 40 triệu tệ.
Đúng thế, vì xác định mình không đếm nhầm nên tôi phải đếm ít nhất hơn mười mấy lần.
Hơn bốn mươi triệu, đây là khái niệm gì chứ, dồn toàn bộ số tiền của mọi người trong thôn Lão Loan cũng không nhiều như vậy. Đại trưởng lão của môn phái Dời mộ có tiền lương cao như thế sao?
Sau khi rút thẻ ra khỏi cây ATM, toàn thân tôi run lên, toát cả mồ hôi, tôi vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm, bèn lấy điện thoại ra gọi cho lão Lưu, ông ấy vừa nghe thấy tôi nhắc đến thẻ ngân hàng thì đã vui vẻ hỏi nửa đêm cậu không ngủ được là vì chuyện này à?
Lão Lưu nói cho tôi biết, môn phái Dời mộ đã không còn là môn phái mà đệ tử còn không có cơm để ăn như năm đó nữa. Xã hội bây giờ phát triển cực nhanh, đất hoang được chuyển thành đất ruộng, những khu đất bị chiếm dụng bởi các ngôi mộ cũng dần được trưng thu, cho nên việc làm ăn của môn phái Dời mộ càng ngày càng tốt. Hơn nữa những kẻ có tiền trong xã hội cũng càng lúc càng nhiều, mỗi một lần dời mộ cũng phải hơn mười nghìn. Nếu gặp được những khách hàng lớn, có yêu cầu nghiêm khắc đối với phong thủy của mộ thì mỗi một lần dời mộ cũng ít nhất là mấy trăm nghìn hoặc thậm chí đến tiền triệu.
Lão Lưu còn nói ông tôi chỉ để lại một nửa số tiền trong thẻ, nếu không còn nhiều hơn.
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, hơn bốn mươi triệu mà chỉ là một nửa? Vậy nếu toàn bộ chắc gần trăm triệu mất?
Cho đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ sẽ có một ngày mình có nhiều tiền như vậy, mà số tiền này là do dời mộ mà có.
Cuối cùng lão Lưu nói tôi cứ yên tâm mà tiêu, mặc dù ông tôi đã chết nhưng vị trí Đại trưởng lão của ông vẫn được giữ lại, hàng tháng đều có tiền lương chức vụ, hơn nữa cuối năm còn được chia hoa hồng. Đây là ý của môn chủ nên người ở dưới không dám có ý kiến gì.
Sau khi rời khỏi ngân hàng, tôi đi đến siêu thị mua một ít đồ ăn vặt và vài chai nước cho bác Tùng, đủ các thứ như coca, trà Vương lão. Bây giờ tôi có tiền rồi, đâu thể bạc đãi bác Tùng được.
Mặc dù tôi hơi có một chút tâm lý của nhà giàu mới nổi, nhưng không phải tôi cố ý lãng phí. Nói thật lòng, từ bé đến giờ bác Tùng luôn âm thầm bảo vệ tôi, vì chuyện của gia đình tôi mà mất công mất sức, mặc dù ông ta làm theo lời dặn của Cố U Hoàng, nhưng tôi có thể cảm giác được ông ta thật sự quan tâm đến mình.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán trang sức, tôi thấy một chiếc khuyên tai cực kì xinh đẹp trên bảng quảng cáo, nó được làm từ bạch kim và có hình dáng như một con phượng hoàng. Không biết vì sao mà tôi vừa nhìn thấy nó thì đã có cảm giác nó rất hợp với Cố U Hoàng. Nếu cô ấy có thể đeo nó thì nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn.
Không đúng, Cố U Hoàng vốn đã đẹp sẵn rồi, chiếc khuyên tai này chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Không biết là muốn cảm ơn Cố U Hoàng, hay do tôi thật sự nhớ cô ấy, tôi không tự chủ được mà đi vào cửa hàng trang sức này, nhân viên của cửa hàng lịch sự hỏi tôi cần gì và mua cho ai.
Mặt tôi lập tức đỏ lên, nói là mua cho một cô gái.
Mấy nhân viên cửa hàng che miệng cười thầm, họ hỏi tôi thích cái nào.
Tôi chỉ vào chiếc khuyên tai trên biển quảng cáo và trả lời chính là nó.
Có một nhân viên cửa hàng chắc thấy tôi còn quá trẻ, đồ mặc trên người cũng không phải quá đắt giá nên nói nhỏ với tôi: “Anh bạn nhỏ, chiếc khuyên tai đó là kiểu mới, khảm kim cương, rất đắt”
“A, khoảng bao nhiêu tiền vậy ạ?” Tôi nghĩ đến số dư trong tài khoản thì cảm thấy hơi phấn khích.
“Một trăm mười một nghìn, nếu cậu thật sự muốn mua thì tôi có thể giúp giảm 10%” Nhân viên có lòng tốt nhắc nhở đó nói thật cho tôi biết.
Tôi cắn răng, một trăm mười nghìn, nếu là trước đây thì tôi còn chẳng dám nghĩ, cha tôi cũng không kiếm được nhiều như vậy trong một năm. Nhưng so với số tiền hơn bốn mươi triệu trong thẻ thì một trăm mười nghìn còn chưa đến số lẻ.
Tôi lại nghĩ đến những gì lão Lưu vừa nói, sau này hàng tháng tôi sẽ nhận được phần tiền lương của ông tôi nên tôi cảm thấy mình có thể xa xỉ một chút.
“Vậy thì gói nó lại cho tôi đi” Tôi gật đầu bảo.
Mấy nhân viên cửa hàng ngơ ngác nhìn tôi, có vẻ như họ cảm thấy tôi đang nói đùa, người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên, trông tôi có vẻ quá bình thường.
Một lúc sau, nhân viên cửa hàng đang nói chuyện với tôi mới nở một nụ cười chuyên nghiệp và hỏi: “Được rồi, xin hỏi cậu quét thẻ hay dùng tiền mặt”
Tôi móc thẻ ngân hàng ra rồi hỏi: “Có thể quét thẻ không?”
“Đương nhiên là được” Nữ nhân viên vừa cười vừa trả lời.
Sau khi quẹt thẻ, nhân viên cửa hàng đưa chiếc khuyên tai đã được đóng gói kỹ cho tôi, ngoài ra còn tặng thêm một chiếc vòng ngọc, họ nói đây là chương trình khuyến mại của cửa hàng, chiếc vòng này cũng phải vài nghìn tệ.
Nhận đồ xong, tôi cầm theo đồ ăn vặt quay về khách sạn, bác Tùng hỏi tôi tại sao ăn một bữa mà lâu như vậy, tôi trả lời là đi mua khuyên tai cho Cố U Hoàng, bác Tùng tủm tỉm cười: “Tiểu Trần An à, không phải tôi đả kích cậu đâu nhưng Đại tiểu thư không đeo bất kỳ trang sức nào”
Tôi hỏi tại sao. Bác Tùng nói là Đại tiểu thư cảm thấy đeo những thứ đó rất phiền phức, đã nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa từng thấy cô ấy đeo bao giờ.
Bác Tùng khiến tôi hơi nhụt chí, nhưng nghĩ kỹ một chút thì cũng chẳng sao, tôi tặng cô ấy là chuyện của tôi, Cố U Hoàng có thích hay không lại là chuyện của cô ấy, có lòng là được rồi.
Sau khi quay về phòng, tôi đi tắm rửa qua, đang định ngủ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, tôi cứ tưởng lão Lưu gọi điện đến, vì không có nhiều người biết số điện thoại của tôi.
Tôi bật máy lên nghe, hóa ra là bác gái ba gọi đến, bác hỏi tôi đã sắp khai giảng rồi, lúc nào lên thành phố, có cần bác báo danh tại trường giúp tôi không.
Sự quan tâm của bác gái ba khiến tôi ấm lòng đến muốn khóc, nếu bác ba không chết thì lúc này chắc tôi cũng không phải ở khách sạn, bác ba chắc chắn sẽ đón tôi về nhà bác.
Tôi không thể nào nói cho bác gái ba nguyên nhân thật sự, chuyện này đã trôi qua, tôi không thể để họ đã quay trở lại cuộc sống bình thường rồi lại sụp đổ một lần nữa.
Giống như bác Tùng đã nói, có một số việc hãy cứ để nó thối rữa luôn trong bụng đi.
Tôi nói cho bác gái ba biết mình đã lên thành phố, bác gái ba ngạc nhiên đồng thời cũng trách tôi không báo gì cả, bác hỏi có phải do bác ba qua đời nên tôi đã trở nên xa lạ với họ hay không.
Tôi liên tục nói xin lỗi khiến bác gái ba thoải mái cười to, bác hỏi tôi đang ở khách sạn nào để sáng mai bác lái xe đón tôi qua nhà, bác sẽ làm cho tôi mấy món ngon.
Tôi không dám nói cho bác gái ba biết mình định nghỉ học, tôi sợ bác sẽ truy hỏi rõ ngọn nguồn, tôi lại không biết nói dối, đến lúc đó sẽ để lộ ra sơ hở.
Sau khi dập máy, tôi lại gọi cho lão Lưu. Đêm hôm khuya khoắt, lão Lưu sắp phát điên đến nơi, ông ấy bảo tôi nếu hưng phấn vì số dư trong tài khoản nên không thể ngủ được thì hãy ra ngoài chạy bộ đi, đừng quấy rối ông già này nữa.
Tôi lúng túng, sau đó tôi bảo với lão Lưu là hai ngày nữa tôi sẽ cùng ông ấy đi đến thủ đô. Lão Lưu hỏi tôi lý do, tôi trả lời là trước khi đi tôi muốn đến nhà bác ba để thăm bác gái ba. Lão Lưu nói tôi không cần vội, chậm vài ngày cũng được.
Sau khi dập máy, đúng là tôi hưng phấn đến không thể ngủ nổi, không phải là tôi không phóng khoáng, nhưng mọi người thử nghĩ mà xem, tự nhiên có hơn bốn mươi triệu thì làm sao có thể ngủ được?
Tôi nằm trên giường đếm cừu rồi không biết mình ngủ lúc nào. Buổi sáng tôi bị bác Tùng đánh thức, ông ta nói mình sắp chết đói và bảo tôi ra ngoài mua bữa sáng.
Tôi bảo bác Tùng là hai ngày tới tôi sẽ không đi thủ đô nữa mà đến nhà bác gái ba, tôi hỏi ông ta có muốn đi cùng không.
Bác Tùng nói ông ta sẽ tranh thủ quay về núi phía sau thôn Lão Loan và hỏi ý của Cố U Hoàng, xem ông ta nên ở lại hay đi tới thủ đô bảo vệ tôi.
Trao đổi ổn thỏa với bác Tùng xong thì chúng tôi cùng đi ăn sáng, lúc sắp đi tôi đưa khuyên tai và vòng tay cho bác Tùng để ông ta mang về cho Cố U Hoàng. Bác Tùng nói tôi nên mua cho ông ta một chiếc điện thoại, như vậy thì ông ta có quay về cũng dễ dàng liên lạc với tôi, nhỡ ông ta quyết định không đi thủ đô nữa rồi lại phải chạy đến nói cho tôi biết, chạy đi chạy lại giữa hai đầu quá phiền phức.
Tôi ngẫm nghĩ và cảm thấy như thế cũng hợp lý, tôi dẫn bác Tùng đến cửa hàng điện thoại và cho ông ta tự chọn. Tôi nghĩ bác Tùng đã lớn tuổi như vậy rồi thì cần gì điện thoại thông minh? Mua một chiếc điện thoại cũ có chức năng nghe gọi là được rồi.
Vậy mà lão hồ ly này chọn chiếc iphone đắt nhất, hơn nữa mẹ nó, còn là màu đỏ chót.
“Bác Tùng, thế này có nổi bật quá không” Tôi không thể nhìn nổi.
“Cậu thì biết gì chứ, đàn ông bốn mươi mốt cành hoa mà*” Bác Tùng sờ chiếc điện thoại và thích đến mức không thể rời tay.
(*)Ý chỉ đàn ông ở độ tuổi 40 phong độ, trưởng thành chính chắn, có sự nghiệp có thành tựu.
Mợ, chắc tôi chết quá, ông cũng hơn nghìn tuổi rồi thì liên quan quái gì đến bốn mươi tuổi chứ. Vậy mà còn nói thản nhiên như thế.
“Trần An, cậu xem có nên mua một cái cho Đại tiểu thư không, nhỡ tôi không ở đó mà Đại tiểu thư lại muốn liên lạc với cậu thì sao, cậu xem cái này, cái này…” Bác Tùng hiếm khi lộ vẻ ngượng ngùng như vậy, chắc ông ta thấy tôi phải bỏ ra nhiều tiền thì hơi băn khoăn.
“Được, nhưng điện thoại phải do cháu chọn” Tôi nói thẳng luôn vì tôi rất nghi ngờ mắt nhìn của bác Tùng.
“Ha ha ha, tôi mà chọn chắc Đại tiểu thư cũng không cần” Bác Tùng vui vẻ nói.
Chọn đi chọn lại, cuối cùng tôi chọn cho Cố U Hoàng một chiếc OPPO màu hồng phấn, là loại chuyên dành cho con gái, nhìn rất tinh tế nhưng cũng không mất đi sự cá tính.
Mua điện thoại xong, tôi tiện tay mua hai chiếc sim, sau đó bắn luôn hai nghìn tệ vào mỗi cái. Cố U Hoàng gần như không ra ngoài bao giờ, đừng hi vọng cô ấy nạp tiền. Còn về phần bác Tùng, tôi lại càng không mong đợi gì, lão già này một đồng cũng chẳng có thì lấy gì mà nạp.
Sau khi giải quyết xong, tôi đưa bác Tùng ra xe về thị trấn, đương nhiên cũng nhét cho ông ta vài trăm đồng tiền lẻ, nếu không tôi thật sự sợ lão già này đến thị trấn rồi còn không thể quay về thôn.
Bác Tùng vừa đi thì bác gái ba đã gọi điện đến, bác nói đã tới cửa khách sạn rồi, tôi hãy xuống đi.
Tôi bảo bác gái ba chờ một chút rồi chạy nhanh về khách sạn. Sau khi gặp bác, bác bảo tôi lên cầm hành lý xuống và nói trước khi báo danh hãy ở nhà bác. Tôi không muốn bác gái ba biết chuyện mình tạm thời nghỉ học, đành kiên trì nói dối là mình đang ở chung với bạn, nếu tôi đi mà để bạn một mình thì không tốt lắm.
Bác gái ba khẩn trương hỏi tôi có phải là bạn gái không, bác bảo tôi còn nhỏ tuổi, không thể làm bậy được.
Tôi vừa cam đoan vừa thề thốt, vất vả lắm mới khiến bác gái ba tin mình. Lên được xe thì tôi cũng sắp kiệt sức, cuối cùng tôi cũng đã hiểu câu nói “Nói một lời nói dối thì sau đó phải bịa thêm vô số lời nói dối khác để bưng bít sự thật”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất