Thầy Dời Mộ

Chương 45: Từ Cẩm Phong dối trá

Chương 45: Từ Cẩm Phong dối trá

Từ Cẩm Phong đi tính tiền, chị họ bảo muốn đi vệ sinh, tôi là một nam sinh thì sao có thể đỡ chị vào nhà vệ sinh nữ chứ, thế nên tôi đành nhờ một bạn học nữ đi theo chị vào trongTôi ngồi xổm ở hành lang, sau đó mở điện thoại ra để đọc vài tin tức, bên tai bỗng vang lên giọng nói của Cố Khinh Ngôn: “Cậu là Trần An à?”
Tôi không biết cô ta muốn làm gì nên gật nhẹ đầu: “Tôi là Trần An”
“Lúc trước cậu bảo trà Thanh Trúc không thể dùng nước sôi để ngâm, mà phải dùng nước suối nấu từ từ, là thật à?” Cố Khinh Ngôn hỏi.
Vấn đề này khiến tôi hơi khó trả lời, đúng là Cố U Hoàng pha trà như thế, nhưng tôi cũng không dám xác định trà Thanh Trúc có nhất định phải nấu hay không, tôi hoàn toàn không hiểu gì về trà mà.
“Bạn của tôi pha như vậy, có lẽ cũng có thể dùng nước sôi để ngâm” Tôi nói không chắc chắn.
Cố Khinh Ngôn gật đầu nói cảm ơn.
Sau khi Cố Khinh Ngôn rời đi, chị họ cũng từ buồng vệ sinh đi ra, tôi vội đỡ chị rồi chuẩn bị về nhà.
Khi tôi ra chỗ đỗ xe bên ngoài khách sạn thì bỗng nghe thấy Từ Cẩm Phong đang cãi nhau với một đám người, đám bạn học vừa rồi đều đứng sau lưng cậu ta để giúp tăng khí thế.
Hóa ra Từ Cẩm Phong đang chuẩn bị lái xe ra thì đúng lúc này có một chiếc xe khác định lao vào tranh chỗ đỗ, có lẽ do quá gấp nên chiếc xe Từ Cẩm Phong còn chưa kịp ra hết mà chiếc xe kia đã lao vào dẫn đến va chạm.
Theo lý mà nói thì đây chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ cần đàm phán tốt vấn đề bồi thường là được, hoặc là gọi cho cảnh sát giao thông, thậm chí là công ty bảo hiểm, nhưng tệ ở chỗ lái xe của Từ Cẩm Phong tính tình nóng nảy, hắn quay ngay cửa kính xuống rồi tức giận chửi đối phương là đồ ngu.
Lái xe vừa chửi thì vụ này lập tức biến thành to chuyện, đối phương hiển nhiên cũng không phải người thiếu tiền, hơn nữa lại có một đám bạn bè đi cùng, làm sao có thể để mất mặt được? Thế là nhảy ngay ra khỏi xe muốn đánh người.
Sau lưng Từ Cẩm Phong có nhiều bạn học như vậy, hơn nữa còn có người mà cậu ta thầm mến, sao có thể sợ hãi mà lùi bước được?
Kết quả là một trận chiến đổ lỗi nổ ra, trong lúc này lái xe của Từ Cẩm Phong sợ cậu chủ của mình bị thiệt thòi nên bắt đầu dùng nắm đấm, hành động này chính là ngòi nổ. Không ngờ bạn bè của đối phương cũng đông, lại toàn là đàn ông tầm ba, bốn mươi tuổi. Từ Cẩm Phong và lái xe đâu phải là đối thủ, họ bị đánh bầm dập, miệng chảy đầy máu.
Từ Cẩm Phong bị mất mặt và bị chịu thiệt nên đâu chịu từ bỏ ý đồ, cậu ta gọi thẳng luôn cho cha mình và bảo đối phương có giỏi thì đừng đi.
Nói ra cũng buồn cười, đối phương là bảy, tám gã đàn ông trung niên vậy mà thật sự không đi, bọn họ đứng hút thuốc ở cửa xe chờ người đến. Họ còn nói muốn xem xem là ai mà dám kiêu ngạo ở thành phố Giang Hải như vậy.
Từ trước đến giờ tôi không phải là người thích gây chuyện đánh nhau, nhưng tất cả mọi người đều đứng sau lưng Từ Cẩm Phong, nếu tôi và chị họ cứ thế bỏ về thì lại có vẻ quá ích kỷ. Tôi thì không sợ, dù sao tôi cũng sắp đi đến thủ đô rồi, sau này không còn liên quan gì với bọn họ nữa. Nhưng chị họ rất thân quen với họ, nếu cứ thế bỏ đi sẽ khiến các bạn học bàn tán.
Cực chẳng đã, tôi đành kéo chị họ đứng phía sau cùng, ừ, coi như là xem kịch đi.
Kết quả tôi vừa ổn định vị trí thì phát hiện Cố Khinh Ngôn cũng đi tới, vẻ mặt cô ta lạnh lùng, tay xách túi, dáng vẻ cứ như có ai đang nợ tiền cô ta vậy.
“Cậu vẫn chưa đi à?” Tôi hỏi.
Cố Khinh Ngôn liếc tôi một cái, sau đó lại nhìn chị họ đang nghiêng nghiêng ngả ngả bên cạnh tôi, cô ta đáp: “Cậu cũng chưa đi mà”
“Tôi ở lại xem kịch” Tôi vui vẻ trả lời.
Cố Khinh Ngôn ồ một tiếng rồi hỏi: “Chẳng phải cậu nên đi giúp Từ Cẩm Phong sao?
“Tại sao phải giúp? Chuyện này đâu phải do tôi gây ra” Tôi phản bác.
Cố Khinh Ngôn nhướng cặp lông mày xinh đẹp rồi nói: “Tôi cứ nghĩ cậu là anh em sống chết có nhau với họ chứ, nam sinh mà, cái gì cũng nói đến nghĩa khí”
Tôi không nhịn được mà bật cười, “Lần đầu tiên gặp mặt thì anh em ở đâu ra chứ, tôi cũng chỉ đến kiếm bữa cơm thôi”
Cố Khinh Ngôn phì cười, cô ta nở một nụ cười hiếm hoi: “Cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”
“Đúng, cả ba chúng ta đều là tuấn kiệt” Tôi nói năng rất hùng hồn.
Bên này tôi và Cố Khinh Ngôn trò chuyện vài câu, bên kia cha của Từ Cẩm Phong cũng đã sai người đến để xử lý, mười mấy người bước xuống từ vài chiếc xe, dáng vẻ hùng hổ khiến những người không liên quan đều phải né tránh.
Tất cả đều mặc áo vest màu đen, đầu đinh, phối hợp với giày da đen bóng lộn, trông cực kỳ giống thành viên băng đảng trong mấy bộ phim.
Từ Cẩm Phong có chỗ dựa là lập tức oai phong trở lại, cậu ta chỉ vào đối phương và bắt bọn họ phải dập đầu nhận sai, nếu không sẽ đánh gãy chân họ.
Đám bạn học phía sau kêu gào ủng hộ, cả đám xoa tay xoa chân như muốn tự mình lao vào đấm đá.
Bảy, tám người đàn ông trung niên bên phía đối phương cũng không sợ hãi, họ trực tiếp tiến đến thương lượng, cuối cùng không hiểu thế nào mà mấy người do cha Từ Cẩm Phong phái đến lại cúi đầu khom lưng nhận lỗi. Sau đó họ mặc kệ Từ Cẩm Phong mà lại lái xe nghênh ngang rời đi.
“Tình huống này là sao?” Tôi nhìn mà chẳng hiểu gì. Mẹ nó, lại còn có kiểu này nữa à?
Cố Khinh Ngôn cũng nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Sau lưng chúng tôi có một bảo vệ trẻ tuổi không biết đã xuất hiện từ lúc nào, anh ta nhìn đám người phía trước rồi bảo: “Tên nhóc đó là bạn học của mấy cô cậu à? Hớ, lần này chỉ sợ là lỗ vốn nặng rồi”
Tôi nghe ra lời nói của đối phương có vấn đề, bèn vội vàng lịch sự hỏi: “Ông anh, anh biết chuyện này là thế nào à?”
Anh bảo vệ châm điếu thuốc, mặt lộ vẻ đắc ý, anh ta nói: “Tôi đã làm bảo vệ ở khách sạn này được năm năm rồi, tôi biết hết những người tai to mặt lớn ở thành phố Giang Hải này. Người đàn ông mà bạn học của cậu trêu vào chính là Tiết Phi Dương, gã là em trai của người quản lý Tập đoàn Tiết thị ở thành phố Giang Hải này, dân đường phố đều gọi gã là anh hai”
“Tiết Phi Dương có rất nhiều tiền, nghe nói phần lớn đại ca xã hội đen ở thành phố Giang Hải đều xưng anh gọi em với gã, kể cả một số người trong chính quyền. Loại người này bình thường đều coi trời bằng vung, bạn học cậu chọc ai không chọc lại chọn trúng gã. Lại còn muốn đánh gãy một chân, đây chẳng phải là rảnh quá nên tìm chết sao”
Anh bảo vệ nói xong thì vỗ vai tôi nhắc nhở: “Đừng nhìn nữa, về sớm một chút đi, cẩn thận không lại kéo cả mình vào đấy”
Tôi nghe cũng có lý, thế là quay ra thương lượng với chị họ út: “Đi nào, chúng ta vòng ra phía sau để về”
Vậy mà lúc này chị họ tôi lại tỉnh rượu, vừa nhìn thấy Từ Cẩm Phong gặp nguy hiểm là lập tức chạy đến, tôi kéo mãi mà không dược.
Tôi thầm kêu xong rồi, đành chạy sát theo sau, khi tôi chen qua đám người để ra phía trước thì đã thấy chị họ tôi đang đứng bên cạnh Từ Cẩm Phong, trông dáng vẻ như muốn cùng sống cùng chết với cậu ta.
“Thằng nhóc kia, mày hung hăng lắm cơ mà? Đến đây, đánh gãy chân bố mày đi” Tiết Phi Dương cố ý làm Từ Cẩm Phong nhục nhã, trên miệng gã còn ngậm điếu thuốc, khói thuốc sắp phun lên mặt cậu ta đến nơi.
Lúc này Từ Cẩm Phong đâu còn vẻ hung hăng lúc trước nữa, người mà cha cậu ta sai đến cũng đã nói rõ, nhà họ Từ không trêu chọc được người trước mặt, Từ Cẩm Phong hãy tự nghĩ biện pháp mà giải quyết cho tốt.
Từ Cẩm Phong không có biện pháp nào cả nên lại phải gọi điện cho cha mình, cha cậu ta hiển nhiên cũng biết thân phận của đối phương, ông ta nói mình tạm thời không thể ra mặt vì trong nhà có một số việc buôn bán có liên quan đến nhà họ Tiết. Cha Từ Cẩm Phong cũng nói vì tuổi của cậu ta còn nhỏ, cố gắng xin lỗi thật lễ phép thì chắc Tiết Phi Dương sẽ không làm to chuyện.
Từ Cẩm Phong đâm lao nên đành phải theo lao, ở đây nhiều bạn học như vậy, nếu chỉ mỗi xin lỗi thôi thì cũng được, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt mà. Nhưng với những lời mà cậu ta vừa nói thì Tiết Phi Dương căn bản không cho Từ Cẩm Phong cơ hội giải thích.
“Câm rồi à? Mẹ mày chứ khí thế vừa rồi đâu” Tiết Phi Dương giật giật cà vạt rồi túm ngực Từ Cẩm Phong, quát: “Thấy mày tuổi còn nhỏ nên ông đây không đánh gãy chân của mày, đến đây nào, dập đầu, dập đầu nhận sai đi”
“Cẩm Phong, báo cảnh sát đến bắt hắn đi” Chị họ của tôi không chịu được cảnh đối phương làm nhục Từ Cẩm Phong nên lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
“A, cô gái nhỏ này trông được đấy. Báo cảnh sát đi, nhanh nhanh lên, tao chờ cảnh sát đến bắt đây” Tiết Phi Dương cười thật to khiến đám bạn bè đi theo gã cũng bắt đầu ồn ào.
Sắc mặt Từ Cẩm Phong lúc trắng lúc xanh lẫn lộn, cậu ta nhắm mắt lại và nói: “Ông chủ Tiết, thật xin lỗi, ngài là người lớn đừng chấp trẻ con”
“Cái gì? Tao nghe không rõ” Tiết Phi Dương giả vờ giả vịt.
Từ Cẩm Phong tức đến run cả môi, hai tay cậu ta nắm thật chặt, nước mắt chảy ra không ngừng.
Tôi đứng bên cạnh mà thở dài cảm thán, đây đúng là điển hình của cười người hôm trước hôm sau người cười. Nếu đối phương không phải Tiết Phi Dương và cũng không có chỗ dựa cứng đến thế, vậy thì dáng vẻ bây giờ của Từ Cẩm Phong sẽ là của Tiết Phi Dương.
“Được rồi, đừng mẹ nó như con đàn bà nữa, tao nói lần cuối, dập đầu, dập đầu nhận sai thì ông đây sẽ tha cho mày. Nếu không hôm nay mày sẽ phải nằm lại trên con đường này” Giọng nói của Tiết Phi Dương bỗng biến đổi, sắc mặt gã dữ tợn.
“Đồ khốn, ông đã lớn tuổi như vậy rồi mà chỉ biết bắt nạt trẻ con thôi à. Cẩm Phong, chúng ta đi, tớ cũng không tin hắn dám thật sự ra tay” Chị họ nhỏ kéo Từ Cẩm Phong đi về phía sau.
Tôi sắp bị chị họ làm cho tức chết, người ta gây chuyện thì liên quan gì đến chị, giờ lại kéo cả mình vào, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi biết ăn nói thế nào với bác gái ba chứ.
Tôi nghĩ đến đây bèn lập tức xông lên giữ chặt chị họ lại, sau đó nghiêm khắc nói: “Trần Hân, chị uống nhiều quá rồi đúng không”
Chị họ vừa nhìn thấy tôi thì thái độ cũng mềm đi, chị tủi thân nói: “Trần An, bọn họ bắt nạt người khác”
Tôi đúng là có khổ mà không nói ra được, tôi đâu thể nào nói chị họ đang xen vào việc của người khác trước mặt Từ Cẩm Phong chứ? Nhưng chị tôi lại không đồng ý rời đi, cực chẳng đã tôi đành xoay người về phía Tiết Phi Dương rồi chắp tay xin lỗi: “Thật xin lỗi ông chủ, chị họ tôi uống nhiều quá nên hơi chuếng choáng”
Tiết Phi Dương cười lạnh lùng nhìn tôi, gã cong ngón tay búng tàn thuốc trong tay: “Cô gái nhỏ này thích xen vào việc của người khác thế à, được thôi, tao cho tụi mày hai sự lựa chọn”
Gã nói xong bèn dùng tay chỉ vào Từ Cẩm Phong: “Lựa chọn thứ nhất là thằng nhóc này quỳ xuống xin lỗi, lựa chọn thứ hai là cô gái này đi ăn một bữa cơm uống chút rượu với bọn tao. Tự bọn mày chọn đi”
“Ông…” Chị của tôi tức đến mặt đỏ tía tai, chị tức giận mắng: “Ông thật là không biết xấu hổ”
Từ Cẩm Phong yên lặng không nói, dường như đang đấu tranh tư tưởng. Trước mặt các bạn học, cậu ta luôn ở tầng lớp trên và được mọi người vây xung quanh, nếu như hôm nay quỳ xuống xin lỗi, vậy thì sau khi khai giảng Từ Cẩm Phong làm gì còn mặt mũi ở trong trường học nữa, còn mặt mũi nào mà theo đuổi Cố Khinh Ngôn?
“Trần Hân, cậu có thể giúp tớ một lần không” Từ Cẩm Phong hạ giọng cầu khẩn.
Sắc mặt chị họ hoảng hốt, dường như không nghe rõ: “Cậu, cậu nói gì cơ”
Từ Cẩm Phong cắn răng, đau khổ nói: “Tớ không thể quỳ được, nếu làm vậy tớ sẽ không còn mặt mũi nào đến trường. Cậu đi ăn một bữa cơm với họ, tớ sẽ ở dưới chờ cậu, cậu hãy tin tớ, chắc chắn tớ sẽ không đi đâu cả, cậu ăn với họ xong thì tớ sẽ đưa cậu về”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất