Thầy Dời Mộ

Chương 44: Lại uống trà Thanh Trúc

Chương 44: Lại uống trà Thanh Trúc

Chị họ thấy tôi nói rất nghiêm túc thì hào phóng tha cho tôi một lần, tôi cảm thấy rất hối hận, nếu biết chị họ út thích véo người khác như vậy thì tôi đã ngồi cách xa ra rồiMột lát sau nhân viên phục vụ cầm ấm trà đã được pha đi tới, đồng thời cũng hỏi Từ Cẩm Phong xem có thể bê thức ăn lên chưa.
“Người cũng đến đủ rồi, mang lên đi” Từ Cẩm Phong cầm lấy ấm trà, đầu tiên là rót cho Cố Khinh Ngôn một chén rồi cười bảo: “Mọi người đều tò mò trà này có mùi vị gì đúng không, nếm thử đi”
Cả đám người lại lao vào tranh nhau, cứ như nước trong ấm không phải là trà mà là tiên đan linh dược.
Chị họ tôi bưng chén nhấp một ngụm, sau đó chau mày nói: “Đây đâu phải là trà, tại sao chẳng có một chút vị trà nào cả”
Dường như chị họ đã gợi lên sự đồng tình của tất cả mọi người ở đây, đến cả Từ Cẩm Phong cũng tặc lưỡi, cậu ta muốn giải thích dùm Cố Khinh Ngôn nhưng lại không tìm ra được bất cứ lý do nào.
“Đây không phải trà thông thường trên thị trường, mà là trà Thanh Trúc” Tôi bỗng lên tiếng.
Đúng thế, tôi nâng chén lên trước mặt nhưng còn chưa uống, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm ngát trong nước là tôi đã biết. Nhưng trà Thanh Trúc này vẫn kém hơn một chút so với trà mà Cố U Hoàng làm ra, mùi thơm ít hơn một chút, hơn nữa màu của nước trà quá nồng.
Còn về hương vị, tôi nâng chén lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, nó vẫn có vị đắng chát nhưng lại thiếu vị ngọt hậu.
“Trà Thanh Trúc là cái gì, lá trà làm từ lá trúc sao? Trần An, cậu đừng trêu bọn tớ chứ” Nam sinh đeo kính kia nghi ngờ hỏi.
Chị họ nhìn tôi với ánh mắt thắc mắc, “Sao em lại biết đây là trà Thanh Trúc, chị nhớ là chú tư và ông nội bình thường đều uống trà dại trên núi mà”
Tôi đặt chén trà xuống rồi giải thích: “Em có một người bạn thích uống trà, trùng hợp là cô ấy cũng thích trà Thanh Trúc, nên em đã được uống qua vài lần”
Cả đám người khẽ gật gù, dường như tin những gì mà tôi nói.
Cố Khinh Ngôn ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt cô ta hơi quái lạ nhưng vẫn thuận theo lời tôi mà nói: “Cậu ta nói đúng, đây là trà Thanh Trúc, được làm từ loại lá trúc tươi non nhất”
“Nhưng tớ cảm thấy đâu có dễ uống, hương vị cứ là lạ” Có nữ sinh lè lưỡi nói thẳng.
“Sở thích của mỗi người thôi” Cố Khinh Ngôn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng cho qua chuyện.
“Không phải, là do cách pha không đúng” Tôi giơ chén lên, nói: “Trà thanh trúc rất khó để ngắt, cách pha cũng khác với các loại trà bình thường khác. Theo lý thuyết phải dùng lửa than để nấu từ từ, nước cũng nhất định phải là nước suối có nhiều chất khoáng, không thể dùng nước máy. Mặt khác không thể dùng nước sôi trực tiếp pha, làm như vậy sẽ phá hủy vị ngọt cùng mùi thơm của nó”
“Thật hay giả thế, pha cốc trà thôi mà sao rắc rối vậy” Mấy nam sinh nói với giọng không tốt lắm, dường như họ cảm thấy rất khó chịu khi tôi nổi trội.
Tôi đặt chén xuống và không nói thêm gì nữa, tôi bỗng cảm thấy mình thật phí miệng lưỡi khi giải thích với một đám người hoàn toàn không hiểu gì về trà. Mặc dù tôi cũng không hiểu trà, nhưng cũng không muốn trà Thanh Trúc bị đám người này chà đạp.
Chị họ ra hiệu cho tôi đừng nói chuyện, chị muốn bảo tôi không hiểu thì đừng giả vờ hiểu.
Bầu không khí trở nên hơi xấu hổ, đúng lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu bê thức ăn lên, sau đó tôi gần như không nói tiếng nào mà chỉ tập trung ăn uống.
Chị họ út uống một chút rượu vang đỏ, khuôn mặt nhỏ bé của chị đỏ bừng. Tôi cũng không quản được nên đành phải để kệ cho chị uống, nhưng khi nghĩ đến việc phải giải thích với bác gái ba lúc quay về là tôi lại cảm thấy đau đầu.
“Mọi người cứ ăn hết mình, lát nữa còn có bào ngư, mỗi người một con” Từ Cẩm Phong uống một chút rượu là cả người trở nên hưng phấn.
“Cậu chủ Phong là nhất” Mấy thằng đệ đi theo Từ Cẩm Phong thi nhau tâng bốc.
Cố Khinh Ngôn không uống rượu mà chỉ yên lặng ăn một chút thức ăn chay, cô ta không đụng đến bất kỳ đồ ăn mặn nào. Điều này khiến tôi nảy sinh nghi ngờ. Tại sao nhìn thấy cô ta xong là tôi lại nghĩ đến Cố U Hoàng, thói quen ăn uống của cô ta cũng giống hệt Cố U Hoàng.
Tôi ăn no xong bèn lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã hơn mười giờ đêm. Có mấy cuộc gọi lỡ, là do bác Tùng gọi đến.
Lúc đến dự tiệc sinh nhật, tôi sợ chuông điện thoại sẽ làm phá hủy bầu không khí nên đã để ở chế độ yên lặng, không ngờ lại bỏ lỡ cuộc gọi của bác Tùng.
Nghĩ một lúc, tôi quyết định vẫn gọi lại cho bác Tùng.
Tôi bảo với chị họ là mình muốn đi vệ sinh, sau đó ra cầu thang gọi điện thoại cho bác Tùng, chuông reo rất lâu mới có kết nối, bác Tùng gào lên ở đầu bên kia: “Cậu làm sao mà tôi gọi mãi không thấy nhấc máy thế”
Tôi nói là mình đang tham dự tiệc sinh nhật của bạn học, và tôi hỏi bác Tùng đã về đến nhà an toàn chưa.
Bác Tùng trả lời đã về nhà từ chiều nhưng phải nghiên cứu cách dùng điện thoại nên chậm trễ thời gian. Đồng thời bác Tùng cũng nói đã đưa quà tôi gửi cho Cố U Hoàng.
Tôi hỏi Tiểu U có thích không?
Bác Tùng cằn nhà cằn nhằn, thích hay không thì cậu tự đi mà hỏi. Chẳng phải cậu cũng có số điện thoại của tiểu thư sao.
Tôi nghĩ lại thấy cũng đúng, cần gì phải hỏi bác Tùng nhỉ? Bác Tùng nói đến đây thì giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Tôi tạm thời sẽ không qua đó vì phải canh giữ ở sau núi, nhưng cậu cứ yên tâm, mặc dù tôi không đến nhưng đã sắp xếp một người khác, cậu nhất định sẽ thích”
Tôi hỏi phía sau núi chẳng phải chỉ có hai người là ông ta và Tiểu U thôi sao, lấy đâu ra người khác đến bảo vệ tôi chứ.
Bác Tùng nổi đóa, ông ta bảo tôi coi thường Hồ tộc Thanh Khâu, rồi tôi cứ chờ đấy, đến lúc đó người bảo vệ tôi sẽ xuất hiện. Bác Tùng không chờ tôi hỏi thêm vài câu thì đã dập máy.
Tôi cười nhăn nhó, tính cách của lão hồ ly này đúng là nóng nảy.
Khi đi tới nhà vệ sinh rửa mặt, tôi nghĩ bây giờ chiếc điện thoại đã đến tay Cố U Hoàng, với trí thông minh của cô ấy thì chắc đã biết cách dùng rồi, cho nên tôi gửi một tin nhắn ngắn cho Cố U Hoàng để hỏi xem cô ấy có thích chiếc khuyên tai kia không.
Tin nhắn gửi đi một lúc lâu rồi mà không thấy Cố U Hoàng nhắn lại, tôi đoán có lẽ cô ấy đang ngủ, thế là đành quay lại căn phòng kia.
Mọi người đã ăn gần xong, món cuối cùng là bào ngư cũng đã được bày lên bàn lúc tôi đi vệ sinh, chị họ út bảo tôi nếm thử và nói mùi vị cũng khá ngon.
Tôi cầm đũa gắp bào ngư cho vào miệng, nhai bẹp bẹp rồi nuốt xuống, chẳng thấy có mùi vị gì.
Một trận cười to vang lên trong phòng, chị họ nhỏ che mặt, nói: “Ai lại ăn như em chứ, dùng dao cắt nhỏ ra, sau đó chấm tương”
Mặt mũi tôi tối sầm lại, ăn thì cũng ăn rồi, giờ mới bảo chấm tương có phải quá muộn rồi không.
Một lát sau nhân viên phục vụ lại bê trà Long Tỉnh đến theo yêu cầu, lần này cả đám người lại thi nhau khen Từ Cẩm Phong, cái gì mà trà này chỉ có ở trên trời, dưới trần gian không thể nào có được, cả một đám nịnh hót khiến tôi thấy sắp nôn đến nơi.
“Đi, chúng ta đi hát, tớ cũng đã đặt xong phòng KTV rồi, cả bánh sinh nhật nữa” Từ Cẩm Phong đề nghị.
Chị họ của tôi đã uống đến mức hơi chuếng choáng, mắt chị say lờ đờ, tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên từ chối: “Cũng hơi muộn rồi, mọi người cứ chơi đi, tôi đưa chị họ về trước”
Tất cả sự chú ý của Từ Cẩm Phong đều đặt trên người Cố Khinh Ngôn, cậu ta đâu để ý đến chúng tôi, nhưng vẫn lịch sự nói: “Có cần tôi bảo lái xe đưa hai người về không”
“Không cần đâu, bọn tôi sẽ tự bắt xe” Tôi cười đáp.
Chị họ vẫn không muốn về, nhưng bị tôi kéo đi và hỏi nếu về muộn thì phải giải thích với bác gái ba thế nào? Quả nhiên vừa nhắc đến bác gái ba là trong nháy mắt chị ấy đã trở nên thành thật. Không biết có phải do say rượu dễ nói thật hay không mà chị họ tủi thân nói: “Nếu chị đi rồi, Từ Cẩm Phong sẽ bị cái con hồ ly Cố Khinh Ngôn kia dụ dỗ mất, cậu ấy sẽ không thích chị nữa”
Tôi vội vàng che miệng chị họ lại, đây là chỗ nào chứ, kể cả có thích Từ Cẩm Phong thì cũng không thể trực tiếp như vậy được. Con gái mà bị người khác truyền đi chắc sẽ bị cười chết mất.
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi không đi KTV được”
Không ngờ tôi và chị họ vừa ra khỏi phòng, bên trong bỗng vang lên giọng nói của Cố Khinh Ngôn, cùng lúc đó cô ta cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Từ Cẩm Phong vội vàng đuổi theo và hô: “Khinh Ngôn, để tôi tiễn bạn”
Người cầm đầu là Cố Khinh Ngôn đã đi, mấy bạn học còn lại làm gì còn lòng dạ nào mà đi hát nữa? Ai nấy đều theo ra ngoài.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất