Chương 46: Sư điệt Bạch Trạch
Lúc nói chuyện, giọng của Từ Cẩm Phong ép xuống rất thấp, có lẽ cậu ta cũng không muốn các bạn học vây quanh sau lưng mình nghe thấy được. Cậu ta chỉ dùng gương mặt cầu khẩn nhìn chị họ của tôi, đầu rủ xuống, trông không khác gì một tên ăn mày đứng ở ven đường chờ người có lòng tốt thương hạiChị họ của tôi không thể tin nổi, chị ấy nhìn Từ Cẩm Phong mà nước mắt tràn mi, hét lên: “Từ Cẩm Phong, cậu có phải là đàn ông không vậy.”
“Thật, thật sự xin lỗi Trần Hân.” Từ Cẩm Phong giữ chặt lấy tay chị họ tôi, cậu ta cười thảm, nói: “Là tớ bị váng đầu, tớ không phải là đàn ông, cậu giúp tớ một lần có được không, chỉ một lần này thôi.”
“Cút, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.” Chị họ vùng vằng tránh thoát khỏi tay Từ Cẩm Phong, mắt lộ rõ sự thất vọng, giống như đây là lần đầu tiên nhận rõ được bản chất thật của người nam sinh chị vẫn luôn ái mộ vậy.
“Trần An, chúng ta đi.” Chị họ quệt nước mắt, gọi tôi.
Tôi khẽ thở dài, như thế này cũng tốt, để chị họ sớm nhận ra bộ mặt thật của Từ Cẩm Phong, tránh cho sau này tôi lên thủ đô, chị ấy ở nhà bị người ta lừa mà không biết.
Tiết Phi Dương vẫn đang đứng chờ Từ Cẩm Phong lựa chọn đột nhiên ngăn chị họ tôi lại, “Cô bé, cô muốn đi thì đi, cô coi tôi là cái gì? Không khí à?”
Chị họ núp ở đằng sau lưng tôi, cảnh giác hỏi: “Ông muốn làm gì?”
Tiết Phi Dương hít mũi một cái, nở nụ cười nham nhở, gã nói: “Cô đã thích xen vào việc của người khác như thế thì đừng có đi, cứ ở lại đây ăn với bọn tôi một bữa cơm đi. Tôi làm sao nỡ ra tay với nữ sinh nhỏ tuổi như cô chứ.”
“Trần, Trần An.” Chị họ sợ đến mức mặt tái mét.
Nói thật, tôi cũng đang rất giận. Một mặt tôi trách chị họ gieo gió gặt bão, đang yên đang lành đi trêu chọc người ta làm gì. Mặt khác tôi cảm thấy phẫn nộ vì cái thái độ được đằng chân lân đằng đầu của Tiết Phi Dương.
Nhưng bây giờ tôi có thể dựa vào ai đây? Bác Tùng không có ở đây, bên cạnh tôi chẳng có ai trợ giúp cả.
Nghĩ đến giúp đỡ, tôi lại nhớ tới bức thư ông nội để lại cho tôi, trong thư nói nếu tôi có chuyện gì có thể tìm lão Lưu. Nhưng điều ông tôi nói chắc có lẽ là liên quan đến chuyện của môn phái Dời mộ, còn chuyện riêng tư này, lão Lưu sẽ giúp tôi sao? Hơn nữa địa vị của Tiết Phi Dương lớn như thế, mà lão Lưu chỉ là người phụ trách của phân bộ ở thành phố Giang Hải.
Suy nghĩ chán chê, chẳng còn cách nào khác tôi vẫn phải lấy điện thoại ra gọi cho lão Lưu, dù ông ấy không giúp được tôi thì ít nhất cũng có thể giúp tôi nghĩ cách.
Tiết Phi Dương thấy tôi gọi điện thoại cũng không ngăn cản, trên mặt gã tỏ vẻ khinh thường, cười khẩy: “Gọi người đến à? Đến đi, để tao xem hôm nay ai dám nhúng tay vào chuyện của tao.”
Tôi không để ý tới gã, điện thoại kết nối, lão Lưu hỏi tôi bị làm sao, chắc không đến mức vì số dư hơn bốn mươi triệu mà đến tận đêm hôm sau vẫn còn hưng phấn đến mức không ngủ được chứ hả. Tôi suýt nữa đã bị lão Lưu làm nghẹn chết, tôi bèn nói cho ông ấy biết hiện giờ tôi đang gặp phải chút chuyện.
Lão Lưu hỏi tôi ở đâu, tôi báo địa chỉ rồi nói qua cho ông ấy biết về Tiết Phi Dương, tôi hỏi ông ấy là mình nên làm cái gì.
Lão Lưu bảo tôi đứng yên đấy, ông ấy sẽ lập tức cho người tới xử lý.
Cúp điện thoại xong mà toàn thân tôi choáng váng, lão Lưu có thật sự nghe rõ tôi đang nói cái gì không vậy? Lại còn kiêu ngạo bảo chúng tôi cứ đứng đấy chờ? Đừng có mà đợi chút nữa người tới lại giống như đám người mà cha của Từ Cẩm Phong gọi tới, thế thì tôi mất mặt lắm.
Chị họ hỏi tôi vừa gọi điện cầu cứu ai vậy, tôi nói là sư phụ của tôi. Chị họ hỏi tôi có sư phụ từ lúc nào.
Tôi hoảng hốt thầm kêu lỡ miệng rồi, vội giải thích nói đây là bạn của ông nội tôi, tôi gọi ông ấy là sư phụ.
Chị họ cũng không thắc mắc nhiều, chỉ quan tâm hỏi là đợi chút nữa sẽ có thể xử lý Tiết Phi Dương đúng không.
Trong lòng tôi cũng không chắc chắn, nào dám đánh cược với chị họ, đành nghiêm mặt lại, nói: “Đến lúc đó nhìn đi.”
Cứ như vậy, chuyện giữa Từ Cẩm Phong và Tiết Phi Dương, sau khi bị chị họ tôi xen vào thì lại biến thành chuyện giữa ba người chúng tôi.
Chờ khoảng mười phút, ngay lúc Tiết Phi Dương muốn ra tay kéo chị họ tôi đi, một chiếc xe Lexus RCF màu đen bỗng chạy đến trước mặt chúng tôi. Từ trong xe, một người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi bước ra.
Người này đeo mắt kính gọng vàng, mặc bộ đồ Tang kiểu cũ thêu hoa mẫu đơn phú quý, dưới chân đi đôi giày vải dệt thủ công màu đen đế trắng, trong tay còn cầm một chuỗi vòng tay mã não.
Không hề cảm thấy loại hơi thở chợ búa nào ở trên người anh ta, ngược lại rất giống một vị thư sinh thời cổ đại.
Người đàn ông trung niên nhìn quanh đám người, bình tĩnh hỏi: “Ai là Trần An?”
Tôi thầm nghĩ đây chính là người mà lão Lưu tìm tới giúp đỡ tôi? Có phải tuổi tác hơi lớn quá không, nếu lát nữa phải đánh nhau thì làm thế nào? Nói gì thì nói bên Tiết Phi Dương cũng có đến bảy, tám gã đàn ông cao to khỏe mạnh thế kia.
“Tôi, tôi là Trần An.” Trong lòng tôi thấy hơi nghi ngờ, nhưng nếu là người mà lão Lưu gọi đến thì bất kể thế nào tôi cũng phải thử mới được.
Người đàn ông trung niên liếc nhìn tôi cẩn thận rồi mỉm cười, nói: “Tôi là đồ đệ của lão Lưu, Bạch Trạch, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Bạch.”
Tôi suýt nữa đã ngã sấp mặt xuống, đây là loại logic gì vậy? Tôi mới 16 tuổi, mà đối phương đã hơn 40 rồi, mà đối phương còn là đồ đệ của lão Lưu, nếu tính về vai vế nhập môn của môn phái Dời mộ thì tôi còn phải gọi anh ta một tiếng sư huynh đấy.
“Sư phụ nói cậu là cháu trai của sư tổ, ông ấy không dám làm sư phụ của cậu, chỉ có thể lấy danh nghĩa sư huynh để truyền thụ tay nghề cho cậu, vai vế của cậu và sư phụ bằng nhau, cậu chính là sư thúc của tôi, cậu gọi tôi Tiểu Bạch là đúng rồi.” Người đàn ông giải thích.
Tôi chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ lão Lưu cũng quá khách sáo rồi, vậy mà ông ấy lại coi tôi ngang hàng với ông ấy, nếu nói như thế thì chỉ sợ tôi là vị sư thúc nhỏ tuổi nhất trong môn phái.
Bạch Trạch nói chuyện với tôi xong thì ra hiệu cho tôi chờ một chút, anh ta sẽ xử lý chuyện ở đây ngay.
Vừa xoay người một cái, khuôn mặt tươi cười của Bạch Trạch lập tức trở nên âm u, anh ta lần vòng mã não trong tay và bước từng bước về phía Tiết Phi Dương, “Làm sao hả Tiết Sơn Dương, đến ngay cả sư thúc của tôi mà cậu cũng dám động vào, có phải nhà họ Tiết các cậu yên bình lâu quá nên bắt đầu tìm đường chết không.”
Lời nói này thật đáng kinh ngạc, tôi không ngờ một người có dáng vẻ thư sinh như Bạch Trạch lại có khí thế bá đạo như vậy.
Một Tiết Phi Dương không ai bì nổi, sau khi nhìn thấy Bạch Trạch lại như chuột thấy mèo, sợ hãi và khẩn trương, ảnh hưởng đến cả đám người ngang ngược càn rỡ phía sau lưng gã cũng rụt hết cổ lại.
“Bạch, Bạch gia, ngài nghe tôi nói, đó chỉ là hiểu lầm thôi.” Mặt Tiết Phi Dương căng thẳng, muốn giải thích.
“Bốp.”
Bạch Trạch quăng luôn cho gã một cái bạt tai: “Đời này ông đây ghét nhất là hiểu lầm, tự cậu nói ra xem hôm nay phải làm thế nào đây.”
Tiết Phi Dương quỳ xuống tại chỗ, bụm mặt lại và nói: “Bạch gia, ngài bảo làm như thế nào thì tôi sẽ làm như thế đó, tuyệt đối không dám nhiều lời hơn một chữ.”
Bạch Trạch quay người nhìn về phía tôi, khuôn mặt của anh ta lập tức biến thành tươi cười cung kính, “Sư thúc, cậu nhìn xem bây giờ phải làm sao mới hả giận?”
Tôi con mẹ nó sắp bị một màn trước mặt này làm cho phát điên rồi, Tiết Phi Dương cứ như vậy mà thỏa hiệp? Thế này có phải hơi quá nhanh rồi không? Tôi còn nghĩ rằng ít nhất gã cũng phải thả ra mấy câu ác độc, không thì kém nhất cũng phải bật lại vài câu chứ.
“Trần, Trần An, bảo hắn quỳ xuống xin lỗi mình đi.”
Từ Cẩm Phong thấy bên mình chiếm thế thượng phong thì lập tức đứng ra ngoài, dường như lại biến thành con Khổng tước kiêu ngạo lúc trước.
Tôi lười chẳng thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái, trả lời thẳng thừng luôn: “Chuyện vừa rồi cậu bảo chị họ tôi đi ăn cơm với người ta, tôi vẫn còn nhớ rõ đấy, cậu có tin tôi để Tiết Phi Dương ném cậu xuống sông không.”
Từ Cẩm Phong lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp nữa, ấp úng tránh qua một bên.
Tôi cười khẩy, rồi quay lại nói với Bạch Trạch: “Thôi quên đi, không đánh nhau thì không quen biết, bảo anh ta sau này bớt bắt nạt những học sinh này đi, lớn tuổi như vậy rồi mà không ngại mất mặt à.”
Bạch Trạch giơ ngón cái lên với tôi, anh ta nói: “Sư thúc thật nhân hậu, nào giống những thứ không biết xấu hổ này.”
Nói rồi anh ta đá luôn cho Tiết Phi Dương một cú, nổi giận mắng: “Nghe sư thúc tao nói gì chưa, mau cút đi, nếu còn có lần sau thì ông đây chôn sống cả anh trai mày luôn.”
Tiết Phi Dương vội vàng cám ơn rồi cuống cuồng chạy lên xe, cơm cũng không ăn mà mang người chạy mất hút.
Tiết Phi Dương đi rồi, chuyện này cũng hoàn toàn kết thúc. Bạch Trạch hỏi tôi ở đâu, anh ta lái xe đưa chúng tôi trở về.
Tôi cũng không biết đón xe ở đâu, đành đồng ý. Lúc kéo chị họ lên xe, tôi đột nhiên nhớ đến Cố Khinh Ngôn ở phía sau cũng chưa đi, bèn gọi: “Này, cậu có muốn đi cùng không.”
Bạch Trạch nhìn theo hướng tôi gọi, sắc mặt anh ta chuyển ngay sang tươi cười: “Ô, đây không phải là con bé bên nhà họ Cố đấy sao, cháu cũng ở đây à.”
Cố Khinh Ngôn thu lại sự lạnh lùng, ngoan ngoãn gọi: “Cháu chào chú Bạch.”
“Đi đi, lên xe, tôi đưa mấy đứa về nhà.” Bạch Trạch hô.
Tôi không ngờ Bạch Trạch lại biết Cố Khinh Ngôn, thế cũng tốt, đỡ khiến Cố Khinh Ngôn cảm thấy ngượng ngùng.
Sau khi lên xe, Bạch Trạch như mở máy hát, lúc hỏi tôi tối nay qua đây làm gì, chốc lại hỏi chúng tôi làm sao chọc vào Tiết Phi Dương. Biết chuyện đã xảy ra rồi, Bạch Trạch cười bảo: “Nhóc Cố kia, cháu thế này đúng là chả tử tế chút nào, thấy sư thúc nhỏ của chú gặp phiền hà mà cũng không giúp một chút. Nếu cháu mà ra tay thì nào còn cần chú tối muộn rồi vẫn phải tới.”
Cố Khinh Ngôn phản bác: “Cháu có biết Trần An là sư thúc nhỏ của chú đâu, nếu không cháu sẽ giúp một chút.”
Bạch Trạch mỉm cười kỳ lạ, “Giúp một chút? Haha, nhóc Cố, cháu suy nghĩ cho kỹ vào.”
Cố Khinh Ngôn nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu ý của Bạch Trạch.
Bạch Trạch cười gian, nói: “Cậu ta tên Trần An, ông nội là Trần Sơn Hà, từng là Đại trưởng lão của môn phái Dời mộ, về sau vì một ít chuyện mà quay về thôn Lão Loan. Ừm, mà cháu biết thôn Lão Loan rồi đấy.”
Tôi không hiểu tại sao Bạch Trạch lại cứ lặp đi lặp lại nhiều lần ba chữ thôn Lão Loan, tôi chỉ biết là sau khi nghe được lời này, sắc mặt Cố Khinh Ngôn nhanh chóng thay đổi, ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Rồi từ kinh ngạc đến như bừng tỉnh ra, cuối cùng là mỉm cười, dường như khoảng cách giữa cô ta và tôi gần lại hơn vậy. Tuy vẻ mặt cô ta vẫn y như lúc trước, nhưng không biết tại sao tôi lại cảm thấy ánh mắt Cố Khinh Ngôn nhìn mình không còn xa lạ giống như lúc trước, mà có cảm giác thân thiết hơn, còn có một chút cung kính nữa.
“Đúng là một cô nhóc thông minh.” Bạch Trạch khích lệ.
Cố Khinh Ngôn không phục hừ một tiếng, mắt cố ý nhìn tấm thẻ trúc đeo trên cổ tôi, nụ cười trên môi cô ta càng tươi hơn.
Chị họ tôi chẳng hiểu gì cả, bèn hỏi: “Này, hai người nói cái quái gì thế, sao tôi nghe không hiểu.”
Tôi gãi đầu một cái, tỏ vẻ tôi cũng không hiểu. Bạch Trạch cười phá lên, nói về sau tôi sẽ hiểu thôi.
Đến tiểu khu nhà bác ba, tôi cùng chị họ xuống xe, Cố Khinh Ngôn đột nhiên gọi tôi lại và bảo tôi cho cô ta số điện thoại.
Tôi dở khóc dở cười, nói: “Này, mới gặp nhau có một lần, cậu sẽ không để ý đến tôi đấy chứ.”
Cố Khinh Ngôn cũng không giận mà nhẹ nhàng nói: “Cậu đoán đi.”
Tôi lập tức bị nghẹn họng, tôi chỉ cảm thấy rằng cô bé này có rất nhiều thứ giống với Cố U Hoàng.