Chương 47: Môn phái Dời mộ ở thủ đô
Sau khi tôi cho số điện thoại xong, Bạch Trạch lái xe rời đi. Lúc tôi cùng chị họ về nhà, bác gái ba vẫn còn đang chờ chúng tôi ở phòng khác, nhìn thấy chúng tôi bèn phê bình một trận. Đương nhiên, đối tượng bị phê bình chủ yếu là chị họ, tôi chỉ bị mắng kèm thôiNằm trong phòng dành cho khách mà bác gái đã chuẩn bị sẵn, tôi lấy điện thoại ra xem, thấy Cố U Hoàng vậy là lại nhắn tin trả lời, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: Tôi rất thích.
Tâm tình của tôi lập tức trở nên tốt hơn, tôi vội vàng gửi tin lại: Tôi sắp phải đến môn phái Dời mộ ở thủ đô rồi, nhưng cô yên tâm, ngày mùng 9 tháng 9 tôi nhất định sẽ trở về. Còn nữa, hôm nay tôi được uống trà Thanh Trúc, nhưng không ngon bằng trà cô nấu.
Gửi tin nhắn đi xong, tôi nhắm mắt lại bắt đầu đi ngủ, vậy mà Cố U Hoàng lại trả lời: Chờ anh trở về, tôi lại pha trà cho anh nhé.
Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, nhét điện thoại xuống dưới gối, rồi bắt mình phải ngủ. Tôi sợ mình còn nhắn tin qua lại thì sẽ khỏi ngủ luôn mất.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, bác gái ba đã đi đến cửa hàng, chị họ vẫn còn đang ngủ say giấc, tôi nói với chị họ là tôi về khách sạn trước, chị họ tôi mơ mơ màng màng kêu ừ.
Ra ngoài ăn sáng xong, tôi bắt xe về khách sạn, đương nhiên, tôi ôm hết đống quần áo bác gái ba mua cho mình về.
Về đến khách sạn tôi tắm rửa thay bộ quần áo khác, tôi dự định hôm nay đến nhà bác gái cả một chuyến. Tôi sắp phải lên Bắc Kinh rồi, bác gái cả ở trên thị trấn không biết sống thế nào.
Khi bác cả tôi còn sống có mua nhà trên thị trấn, mở cửa hàng bán quà vặt, lúc mua nhà bác ấy phải vay tiền, nhiều năm như vậy rồi không biết đã trả hết nợ chưa. Sau khi bác cả mất, cửa hàng bán quà vặt do một mình bác gái cả quán xuyến, nếu như cuộc sống của bác ấy quá vất vả, thì dù thế nào tôi cũng phải giúp đỡ bác ấy.
Bắt xe đi nhà ga, 11 giờ trưa tôi về đến thị trấn, mua ít hoa quả xong, tôi vội vàng đi tới cửa hàng bán quà vặt.
Bác gái cả nhìn thấy tôi thì vui đến phát khóc, bác ấy gọi điện thoại cho chị họ cả Trần Cầm bảo chị ấy tới chiêu đãi tôi, sau đó vội vàng đi chợ mua thức ăn.
Lúc ăn cơm trưa, tôi nói chuyện với chị họ cả mới biết tiền vay nhà vẫn chưa trả hết, cửa hàng bán đồ quà vặt của bác gái cả buôn bán chỉ bình thường, đủ sống. Chị họ cả thì đang ở nhà chăm con nhỏ, chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi làm thầy giáo của anh rể Tôn Trí để sống, đến chính mình còn không đủ dùng thì làm sao trợ giúp được bác gái cả.
Tôi suy nghĩ một chút rồi lén kéo bác gái cùng chị họ vào trong phòng, sau đó nói cho họ biết trước khi ông nội mất có để lại một triệu tệ cho tôi đi học, tôi sẽ lấy ra ba trăm nghìn để giúp mẹ con bác gái cả trả hết tiền vay mua nhà, chắc vẫn còn dư mấy chục nghìn coi như là tiền sinh hoạt cho bác gái.
Bác gái cả cùng chị họ sống chết không chịu nhận, nói đó là tiền đi học sau này của tôi, không thể bởi vậy mà làm chậm trễ việc học của tôi được.
Tôi bèn vỗ ngực nói với bác gái cả là tôi không cần dùng nhiều tiền đến như vậy, chờ sau khi tôi tốt nghiệp đại học tìm được việc làm rồi, tôi có thể tự kiếm tiền để mua nhà, lấy vợ.
Cứ như vậy, tôi dẫn chị họ cả đến ngân hàng, chuyển khoản thẳng sang cho chị ấy, tiện thể mua cho cháu trai ngoại ít đồ chơi cùng mấy bộ quần áo.
Bác gái cả cứ nhất định giữ tôi ở lại vài ngày, nhưng tôi nói là ngày mai tôi phải đi báo danh khai giảng, thật sự không có thời gian. Và đến 1 giờ chiều tôi lại lên xe khách quay về thành phố.
Trên xe tôi gọi điện cho lão Lưu, báo mình đã xử lý xong mọi việc rồi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi cùng ông ấy lên thủ đô.
Trở lại khách sạn, tôi đứng ở trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn dòng xe cộ đi lại ở bên ngoài rất lâu. Ngày mai là mùng 1 tháng 9 phải đến trường báo danh, mà tôi lại thôi học ở ngôi trường hạng ba toàn thành phố. Tôi cũng không biết lựa chọn hôm nay có chính xác không, nhưng tôi biết mình không thể hối hận.
Tôi đã đóng gói các vật phẩm dùng để đi học trong vali riêng, về sau những thứ này có lẽ chỉ còn lại trong ký ức của tôi thôi.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, mà cũng có thể nói là cả một đêm tôi không ngủ. Tôi mang hành lý xuống dưới sảnh khách sạn, nhìn về phía vị trí trường cấp ba Giang Hải một lúc, tôi dứt khoát quay người rời đi.
Thời điểm đến cửa hàng của lão Lưu, ông ấy đang ngồi ăn sáng, ông ấy múc cho tôi bát cháo, ăn kèm dưa muối và bánh rán. Tôi hỏi lão Lưu là cái cửa hàng quan tài này làm sao bây giờ. Lão Lưu nói ông ấy đi thì sẽ sắp xếp cho những người khác trong môn phái tới tiếp quản.
Ăn sáng xong, đúng giờ Bạch Trạch lái chiếc xe Lexus kia đến, anh ta nói anh ta sẽ tự mình lái xe đưa chúng tôi đi.
Trên xe, tôi nhìn thành phố Giang Hải không ngừng xa dần mà cuối cùng hai mắt vẫn đỏ hoe.
Trong điện thoại di động, chị họ út gửi tin nhắn nhắc nhở tôi nhớ đi báo danh, đừng có ngủ quên đấy. Tôi chảy nước mắt nhắn lại: Em biết rồi.
Dường như biết tâm trạng tôi không tốt, trên đường đi lão Lưu cùng Bạch Trạch đều không nói gì. Vì cả đêm qua không ngủ, nên tôi không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, khi tôi mở mắt ra thì trời đã tối, Bạch Trạch nói trên xe có đồ ăn, nếu tôi thấy đói thì ăn tạm cái gì trước, khoảng mười mấy phút nữa là đến thủ đô rồi.
Đúng là tôi thấy hơi đói thật, bèn ăn tạm mấy miếng bánh mì và uống chai nước cam. Bác Tùng gửi tin nhắn hỏi tôi đã đến thủ đô chưa, tôi nhắn lại nói sắp tới rồi.
Bác Tùng lại hỏi người bảo vệ tôi mà ông ta sắp xếp đã đến gặp tôi chưa?
Tôi chẳng hiểu gì, đành nói với ông ta là đến cái bóng tôi cũng chẳng gặp được.
Không thấy bác Tùng nhắn lại, tôi cất điện thoại đi rồi hỏi lão Lưu khi vào môn phái Dời mộ có quy định hay yêu cầu gì không?
Lão Lưu cười bảo: “Môn phái Dời mộ bây giờ không phải chỗ dễ dàng thu nhận như trước kia nữa, không phải ai muốn vào là có thể vào được. Có ba quy định chính để vào môn phái, đầu tiên là tuổi tác không thể vượt quá 18 tuổi, bởi vì qua tuổi này não người không đủ thông minh, không thông minh thì học tốt thế nào được.”
“Thứ hai, gia đình nhất định phải trong sạch, những kẻ làm điều phi pháp tuyệt đối không thu nhận, không thể bởi vì một tên đệ tử mà làm liên lụy toàn bộ môn phái được, càng không để bên ngoài coi môn phái Dời mộ là chỗ tránh nạn.”
“Thứ ba, những người giàu có phú quý cũng không nhận. Loại người này muốn gì có đó, không phải đến để học tay nghề thực sự, cũng không phải cống hiến sức lực vì môn phái. Điều quan trọng hơn là loại người này không chắc chắn, làm việc theo kiểu ba ngày câu cá hai ngày phơi lưới, có đi ra ngoài giúp người ta dời mộ cũng sẽ chỉ làm hỏng thanh danh của môn phái Dời mộ mà thôi.”
Về phần yêu cầu, lão Lưu liếc tôi một cái rồi nói: “Mầy ngày gần đây cậu bỏ ra chút thời gian xem nhiều, đọc nhiều những kiến thức bên trong quyển Dời mộ phần quyết mà ông cậu để lại cho cậu đi, có chỗ nào không hiểu cứ đến hỏi tôi. Vì người muốn trở thành đệ tử của môn phái Dời mộ cần đích thân đi giúp người ta dời mộ một lần, công việc kết thúc mỹ mãn mới có thể được tính là đệ tử thực sự của môn phái, còn nếu không làm được sẽ bị đào thải.”
Lão Lưu khiến lòng tôi nổi lên cảm giác bất lực, một lần dời mộ phần, còn nhất định phải thành công mỹ mãn mới có thể được công nhận là đệ tử môn phái Dời mộ. Nhưng tôi từ nhỏ đến lớn vốn chưa bao giờ tiếp xúc qua với công việc dời mộ, thẳng thắn mà nói thì ông tôi ra ngoài dời mộ cũng chưa bao giờ đưa tôi theo cùng. Bây giờ chỉ dựa vào một quyển sách mà muốn tôi học được cách dời mộ cho người ta, đây rõ ràng là tạm thời ôm chân Phật, mà thậm chí đến ngay cả chân Phật cũng không ôm được.
Bạch Trạch thấy vẻ mặt tôi tuyệt vọng bèn cười bảo: “Sư thúc nhỏ đừng cuống quá, lúc đầu tôi vào cũng phải làm như vậy đấy, phần lớn nhiệm vụ được phân phối cho đệ tử nhập môn đều là những nhiệm vụ bình thường nhất, cậu chỉ cần làm theo quy định cùng những điều cần kiêng kị thì đảm bảo sẽ không sai đâu. Hơn nữa không phải còn có tôi cùng sư phụ ở đây à, gặp phải chỗ nào bí quá cậu cứ gọi điện hỏi, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.”
Tôi nhếch miệng trả lời: “Ít nhất thì lúc đó anh cũng có một chút kinh nghiệm và kiến thức cơ bản về dời mộ, nào giống như tôi, hoàn toàn là con gà mờ. Nếu tôi mà không qua được nhiệm vụ nhập môn thì chẳng phải là ném sạch mặt mũi của hai người à.”
Lão Lưu dùng ánh mắt đồng tình nhìn tôi, ông ấy nói: “Người cậu làm mất mặt không phải là tôi, mà là ông nội cậu ấy. Trần Sơn Hà là ai? Đệ tử thân truyền của môn chủ, Đại trưởng lão đương nhiệm của môn phái Dời mộ. Làm cháu của ông ấy mà ngay đến cả nhiệm vụ nhập môn cậu cũng không qua được, thế thì sẽ bị các đệ tử khác cười đến rụng cả răng mất.”
Lão Lưu nói kiểu này càng làm tôi cảm thấy áp lực hơn. Năm đó ông tôi rời khỏi môn phái, nhưng môn chủ vẫn để lại vị trí Đại trưởng lão cho ông, như vậy có thể thấy được trong lòng môn chủ, ông tôi có vị trí quan trọng như thế nào. Tôi là cháu trai ruột của ông tôi, một khi tham gia vào môn phái Dời mộ thì chắc chắn sẽ bị mọi người chú ý, tất cả đều muốn nhìn xem đồ đệ mà Đại trưởng lão dạy dỗ ra rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Nhưng vốn ông nội chẳng hề dạy cho tôi bất cứ cái gì liên qua đến chuyện dời mộ cả, mà tôi còn không có cách nào giải thích chuyện này với người khác, bởi vì có nói ra người khác cũng sẽ không tin. Định lừa ai đấy? Cháu trai của Đại trưởng lão mà một chút tay nghề dời mộ cũng không hiểu? Thế sống nhiều năm như vậy chỉ để hít không khí thôi à?
“Tôi bảo này sư thúc nhỏ, Dời mộ phần quyết mà sư tổ để lại là đồ tốt đấy, nghe nói nó được truyền thừa qua các đời môn chủ, trong thiên hạ này chỉ có một bản duy nhất, tôi muốn thấy mà cũng không có cơ hội được nhìn đâu.” Bạch Trạch nói với giọng hâm mộ.
“Đời đời truyền lại cho môn chủ môn phái Dời mộ? Vậy tại sao lại đến tay ông nội tôi, chẳng lẽ…” Tôi nhìn sang lão Lưu, trong lòng nổi lên một suy đoán to gan.
“Thông minh đấy, nếu như năm đó ông nội cậu không rời khỏi môn phái, thì môn chủ hiện tại hẳn phải là ông ấy.” Lão Lưu thở dài một tiếng, khẽ nói: “Có lẽ cậu không biết năng lực của ông nội cậu, bởi vì chuyện của Tà thuật sĩ mà vào năm cậu được sinh ra, ông ấy đã rửa tay gác kiếm. Nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu đem cả bảy đại trưởng lão của môn phái Dời mộ hiện nay ra, thì tất cả chúng tôi cộng lại cũng không lợi hại bằng ông nội cậu đâu.”
“Mạnh như vậy cơ à?” Tôi hơi kinh ngạc.
Trong ấn tượng của tôi, ông nội chỉ là một ông lão quật cường, không thích nói nhiều, nhưng lại rất am hiểu đạo lý.
“Môn chủ đã từng đánh giá ông nội cậu là trò giỏi hơn thầy, môn chủ chưa từng nói câu này với người khác đâu.” Lão Lưu tỏ vẻ sùng bái.
“Nhưng chẳng phải ông nội cháu vẫn chết đấy sao?” Tôi lẩm bẩm.
Mặt lão Lưu biến sắc, giọng ông ấy nghiêm khắc, “Cái này là hai chuyện khác nhau. Sở dĩ ông nội cậu chết là bởi vì ông ấy gặp phải Tà thuật sĩ, cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ kia đừng nói là ông nội cậu, đổi lại thành ai gặp phải cũng đều không đối phó được. Nhưng cái này không có nghĩa là tay nghề dời mộ của ông nội cậu kém, ông ấy làm nghề có sự nghiên cứu, có thể đánh cho Tà thuật sĩ đến tình trạng này là đã vượt qua rất rất nhiều người rồi.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, thật ra tôi không hề nghi ngờ tay nghề của ông tôi, chỉ là từ tận đáy lòng tôi cảm thấy ông thật không đáng. Nếu như, nếu như năm đó không gặp phải Tà thuật sĩ, vậy thì có lẽ ông tôi đã trở thành môn chủ của môn phái Dời mộ rồi.
Mà chắc chắn sẽ không có việc tôi phải bước chân vào nghề dời mộ, nhà họ Trần càng không bị tan nát, gia đình chúng tôi có lẽ sẽ có cuộc sống rất hạnh phúc.
“Vào thành phố rồi, sư phụ, thầy xem chúng ta đi ăn cơm trước hay tới trụ sở môn phái trước.” Bạch Trạch hỏi.
Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, trong màn đêm, thành phố xa lạ này tràn ngập ánh sáng rực rỡ, ồn ào náo nhiệt. Mà lòng tôi ở thời khắc này cũng dâng trào.
Thủ đô, môn phái Dời mộ, Trần An tôi tới đây.