Chương 48: Tôn trưởng lão của môn phái Dời mộ
Cuối cùng, xe của Bạch Trạch dừng lại ở trước cửa một nhà hàng. Lão Lưu bảo hôm nay muộn rồi, ban phụ trách đệ tử nhập môn đã nghỉ làm, cho dù ông ấy là trưởng lão cũng không thể làm hỏng quy củ của môn phái được, sáng mai ông ấy sẽ đưa tôi tới đó.
“Sư thúc nhỏ muốn ăn gì cứ gọi thoải mái nhé, ở đây là về đến nhà mình rồi.” Bạch Trạch nghênh ngang đi vào trong.
“Ô kìa, Bạch gia, trận gió nào thổi ngài tới đây vậy.” Nhân viên phục vụ trong nhà hàng là một cậu nhóc trẻ tuổi, trên vai vắt chiếc khăn lông, ánh mắt lanh lợi, nở nụ cười chân thành.
Bạch Trạch sờ chiếc vòng mã não trong tay, cười mắng: “Sao, Bạch gia của cậu đến bốn, năm tháng rồi không trở về mà thằng nhóc cậu vừa gặp đã giật mình thon thót rồi à, muốn tạo phản hả.”
“Tôi nào dám, đây không phải là do tôi nhìn thấy Bạch gia nên vui mừng quá đấy à.” Tay nhân viên phục vụ trẻ tuổi nịnh nọt, ánh mắt lại rơi xuống lão Lưu ở phía sau, thoáng chống nụ cười trên mặt cậu ta càng tươi rói hơn, “Cháu chào Lưu trưởng lão, cháu xin ra mắt trưởng lão ạ.”
Nói rồi cậu ta xoay người, chắp tay hành lễ giống hệt như trên phim truyền hình.
Lão Lưu không kiên nhẫn khoát tay: “Được rồi, đừng làm mấy cái trò ngu ngốc đó nữa, mau mang một bàn đồ ăn tới đây.”
“Vâng vâng.” Cậu nhóc nhân viên dẫn chúng tôi lên phòng VIP, sau đó quay người chuẩn bị dọn đồ ăn.
“Tiểu Bạch, anh thường xuyên đến nơi này hả.” Tôi đánh giá xung quanh một lượt, phát hiện cái nhà hàng này nhìn bề ngoài tuy nhỏ, nhưng phòng VIP ở trên tầng cũng khá nhiều, tôi ước tính phải có ít nhất ba mươi phòng trong nhà hàng này…
Bạch Trạch nghe tôi gọi anh ta là Tiểu Bạch, lúc đầu còn hơi ngạc nhiên, sau đó cười to, nói: “Gọi Tiểu Bạch hay lắm, sư thúc à, cậu nhận người sư điệt này rồi hả.”
Bạch Trạch giải thích: “Nhà hàng này gọi là nhà hàng Bình An, ngụ ý là những khách hàng tới đây ăn cơm đều được Bình An, nhưng nó là sản nghiệp của môn phái Dời mộ. Nói như thế nào đây nhỉ, ở cái đất thủ đô này, cứ hễ là đệ tử của môn phái Dời mộ đều sẽ tới đây ăn cơm, một là để đất phù sa không chảy ra ruộng ngoài, hai là nơi đây có những ưu đãi đặc biệt dành cho đệ tử bản môn, ba là, vì quen thuộc thôi, con người thích ở nơi mà mình quen thuộc mà, không cần phải câu nệ, tự do thoải mái.”
Tôi nghe mà tò mò, tiện thể hỏi: “Không phải môn phái Dời mộ chuyên môn làm nghề dời mộ à, sao còn kinh doanh thêm nghề phụ?”
Bạch Trạch rót cho tôi và lão Lưu chén hồng trà, từ tốn nói: “Thì phải biết thức thời chứ, dời mộ là nghề chính, nhưng mấy nghề khác cũng không thể bỏ qua được, mở nhiều cửa hàng thì tự nhiên lợi nhuận càng nhiều, thủ hạ và đệ tử càng được nhiều. Vả lại nó cũng được coi là một loại biến tướng quảng cáo, vô hình chung để cái tên môn phái Dời mộ được truyền bá càng xa. Thế này đối với đối nội hay đối ngoại đều có lợi cả.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cũng hiểu được vì sao trong tấm thẻ mà ông tôi để lại có nhiều tiền như vậy.
Tốc độ mang thức ăn lên của nhà hàng này rất chậm, chậm đến mức tôi đói đến ngực sắp dán vào lưng rồi. Bạch Trạch giải thích là đệ tử của môn phái tới ăn cơm nhiều, nên ở đây vẫn luôn bị tình trạng như vậy.
Quả nhiên, vì phòng của chúng tôi là phòng mở, những đệ tử đi ngang qua hành lang nhìn thấy lão Lưu cùng Bạch Trạch thì đều cung kính đến đây chào hỏi.
Tôi ngồi cùng lão Lưu nên tự nhiên cũng bị các đệ tử của môn phái chú ý. Nhưng vì bọn họ chỉ là những đệ tử phổ thông nên không có can đảm hỏi thăm lão Lưu về phân thận của tôi.
Những đệ tử bình thường không dám hỏi, nhưng những người có địa vị ngang hàng với lão Lưu tất nhiên là phải hỏi rồi. Này nhé, chân trước đám đệ tử phổ thông vừa rời đi, chân sau một ông lão dáng người to béo, mặc bộ áo dài màu xám đã đi đến.
Ông lão này có mái tóc trắng như cước được tết gọn lại, nhìn rất có phong phạm văn nghệ sĩ, trong tay ông ta cầm ấm trà Tử Sa, sau lưng có bảy, tám tên đệ tử đi theo, khí thế phi phàm.
“A, lão Lưu à, mấy năm nay ông không về thủ đô, sao bây giờ đột nhiên lại trở về vậy? Có phải cảm thấy thành phố Giang Hải nghèo quá, không quen khí hậu không.” Ông lão này đặt mông ngồi xuống chiếc ghế trống bên kia, trêu chọc mấy câu quái gở.
Bạch Trạch đứng dậy cung kính chào hỏi: “Tôn trưởng lão.”
“Ô, Tiểu Bạch à, trông khí sắc cậu không tệ, mạnh hơn sư phụ cậu nhiều đấy. Tôi bảo này, có phải thằng nhóc cậu chỉ mải lo ăn uống mà quên mất sư phụ không, nhìn xem sư phụ cậu gầy thế này, mặt cũng nhọn hoắt cả vào rồi đấy.” Tôn trưởng lão hút mấy ngụm trong ấm Tử Sa.
Bạch Trạch tỏ vẻ lúng túng, “Tôn trưởng lão nói thế nào ấy ạ, có cho đệ tử lá gan lớn bằng trời đệ tử cũng không dám bỏ mặc sư phụ. Còn chẳng phải vì việc trong môn phái bận rộn quá, đệ tử lại không có cách nào chia sẻ với sư phụ, nên chỉ có thể đứng nhìn sư phụ vì chuyện của môn phái mà càng ngày càng gầy đi sao.”
Tôi phồng má lên cố nín cười, tôi đúng là phục cái miệng này của Bạch Trạch, trợn mắt nói dối y như thật vậy.
Tôn trưởng lão cười xùy một tiếng, đặt ấm Tử Sa lên bàn, ông ta chậc chậc vài cái, nói: “Có bận rộn hơn nữa cũng đâu bận được bằng ở thủ đô? Tôi nghe nói lão Lưu ông mở cửa hàng bán quan tài, tôi còn cho rằng ông định đổi nghề rồi cơ.”
Lão Lưu từ nãy giờ không nói gì, như thể không thèm để Tôn trưởng lão vào trong mắt, lúc này nghe đối phương liên tục nói kháy mình, không nhịn được mới nói trả lại: “Thế mới nói khí hậu ở thủ đô nuôi dưỡng tốt, lão Tôn ông bận rộn như vậy mà còn có thể mập đến tôi cũng không nhận ra, ông nói xem ông ăn cái gì mà được như vậy, chỉ cho tôi với, để tôi cũng bồi bổ mình.”
Gương mặt tươi cười của Tôn trưởng lão nháy mắt đen lại, ông ta bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười, nói: “Rau xanh, củ cải, cơm trắng, chỉ sợ lão Lưu ông ăn không vô thôi.”
“Ha ha, xem ông nói này.” Lão Lưu vung tay lên, bảo Bạch Trạch: “Đi, bảo phòng bếp không cần mang mấy đồ ăn khác lên, làm cho tôi một đĩa củ cải hấp, một bát canh cải trắng, bỏ ít dầu với muối thôi, làm nhiều một chút đấy. Hôm nay tôi phải mời lão Tôn ăn một bữa cơm mới được.”
“Vâng ạ.” Bạch Trạch vội vàng chạy xuống dưới tầng để đặt món.
Da mặt Tôn trưởng lão giật giật, ông ta đồng ý, “Lão Lưu đã mời khách thì tôi cũng phải cho ông chút thể diện chứ, nào đến đây, mấy đứa ngồi xuống cả đi, chúng ta cùng ăn tiệc mời khách của Lưu trưởng lão.”
Đám đệ tử sau lưng Tôn trưởng lão làm ra vẻ mặt bi tráng, có muốn phản đối cũng không dám, chỉ đành ngồi xuống cùng, mặt mày nhăn nhó sầu khổ.
Tôi thực sự không nhịn được nữa, phụt cười.
Vừa cười một cái là tất cả mọi người cùng đổ xô ánh mắt nhìn về phía tôi, tôi cũng cảm thấy mình hơi không lễ phép, nên vội vàng véo đùi để trông mình hơi nhăn nhó một chút.
“A, lão Lưu này, anh bạn này là?” Tròng mắt Tôn trưởng lão đảo quanh, đem chủ đề chuyển đến trên người tôi.
“Một đứa cháu họ hàng của tôi, bỏ hoc ở nhà không có việc gì làm, tôi dẫn đến thủ đô cho thấy tí việc đời.” Lão Lưu nhấp một ngụm trà, trả lời một cách thờ ơ.
Có lẽ Tôn trưởng lão cảm giác gian phòng quá nóng nên bảo đệ tử mở điều hòa, rồi lại xắn tay áo lên, nói: “Tôi còn tưởng rằng ông lại thu đứa đồ đệ mới đấy.”
Lão Lưu thản nhiên nói: “Đúng là tôi muốn cho nó bái nhập vào môn phái Dời mộ, người trẻ tuổi ấy mà, cứ để phí hoài thế cũng không được, tốt xấu gì cũng phải học lấy cái nghề chứ.”
“Ông nói có lý, nhưng cái nghề dời mộ phần này không phải ai cũng làm được đâu.” Giọng Tôn trưởng lão thay đổi, ông ta hạ giọng xuống, “Lão Lưu, ông nói thật ra đi, chẳng phải ông đến thành phố Giang Hải là vì Đại trưởng lão à, người khác không biết, tôi còn không biết chắc? Đại trưởng lão chính là người Giang Hải, chẳng lẽ ông lại rảnh rỗi tới mức chạy tới Giang Hải để mở tiệm quan tài?”
Tôi nghe thấy đối phương đang muốn nghe ngóng chuyện của ông nội thì trong lòng vô thức trở nên cảnh giác, đã qua mấy chục năm rồi, vì sao đám người này vẫn còn níu lấy ông nội tôi không chịu nhả ra? Là bởi vì ông tôi đã từng là Đại trưởng lão à?
Lão Lưu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tôn trưởng lão, ông ấy cười lạnh lùng, “Chuyện của tôi có liên quan gì tới ông, cho dù tôi vì Đại trưởng lão thì cũng chẳng có gì đáng trách cả, ông ấy là sư phụ của tôi đấy.”
“Ha ha, tôi không có ý gì đâu.” Tôn trưởng lão xoay ấm trà Tử Sa ở trên bàn, cười tủm tỉm, nói: “Chỉ có điều tôi nghe nói quyển Dời mộ phần quyết đời đời truyền lại cho môn chủ môn phái Dời mộ đang nằm trong tay Đại trưởng lão, nếu ông cầm được nó về rồi thì cũng cho chúng tôi mở rộng tầm mắt một chút đi.”
“Xin lỗi nhé, tôi căn bản không có gặp sư phụ tôi, cho nên càng không nhìn thấy được cái gì gọi là Dời mộ phần quyết kia.” Lão Lưu từ chối luôn.
Tôi ngồi ở chỗ của mình mà hiểu ra ngay, đám người này vốn chẳng hề quan tâm tới việc ông nội tôi sống hay chết, thứ bọn họ muốn chính là Dời mộ phần quyết.