Chương 50: Tám điều đại kị
Lão Lưu nghe đề nghị của tôi xong, ánh mắt trở nên phức tạp, ông ấy dở khóc dở cười, nói: “Người khác cầm quyển Dời mộ phần quyết đều coi là báu vật, đến chỗ cậu thì hay rồi, cứ y như rác rưởi sợ không ai thèm ấy.”Nói xong, lão Lưu lại xua tay từ chối, “Từ trước đến nay chỉ có các đời môn chủ mới có thể xem Dời mộ phần quyết, tôi là trưởng lão nên không có tư cách đó. Đương nhiên, quyển Dời mộ phần quyết hiện giờ là do ông nội cậu để lại cho cậu, có phạm phải quy định của môn phái hay không tôi cũng không rõ.”
Trong lòng tôi biết lão Lưu đang cố ý thiên vị tôi, sao tôi lại không nhận ân tình này chứ?
Vừa đúng lúc Bạch Trạch quay lại, thấy trong phòng vắng tanh vắng ngắt thì lập tức giơ ngón cái lên với lão Lưu, nói vẫn là sư phụ lợi hại, với loại người da mặt còn dày hơn tường thành như Tôn trưởng lão, đồ đệ còn sợ ông ta không chịu đi đây này.
Tôi hỏi Bạch Trạch sẽ không thật sự đi gọi củ cải hấp với canh cải trắng nấu suông đấy chứ?
Bạch Trạch cười phá lên, nói: “Sao có thể chứ, nói thế nào thì cũng là tiệc để mời sư thúc nhỏ, thịt cá phải đề huề chứ.”
Đồ ăn được bê lên, tôi cùng Bạch Trạch ăn như hổ đối, lão Lưu ăn khá ít, cuối cùng ông ấy uống chén trà coi như đã no.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Trạch lái xe đưa tôi về nhà của lão Lưu, một tòa biệt thự tư nhân. Dù nhiều năm rồi lão Lưu không trở về, nhưng bên trong biệt thự này vẫn được người làm quét dọn hàng ngày để chờ đợi, đây chính là biểu hiện cho thân phận trưởng lão của môn phái Dời mộ.
Lão Lưu vuốt khuôn mặt mệt mỏi, vừa cười vừa bảo: “Mấy đứa tự chọn phòng đi, tôi lớn tuổi rồi, phải đi nghỉ ngơi đây.”
Tôi chọn đại một căn phòng, Bạch Trạch ở ngay bên cạnh phòng tôi, tắm rửa xong cùng Bạch Trạch nói chuyện mấy câu, tôi cũng cảm thấy buồn ngủ.
Nằm trên giường, tôi lấy điện thoại ra xem thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của bác gái cả, bác gái ba và cô út, còn có tin nhắn của chị họ cả và chị họ út gửi tới ân cần hỏi thăm tôi, họ hỏi tôi đã báo danh xong chưa, có tìm được lớp học của mình không, đã quen thuộc với chỗ ở mới chưa.
Tin nhắn gần nhất là do Cố U Hoàng gửi tới, bên trong chỉ có một chữ: Nhớ.
Tôi không xác định được có phải là Cố U Hoàng gửi sai ký tự không, bèn cố ý trêu ghẹo cô ấy mà nhắn lại: “Nhớ? Nhớ tôi à?”
Gửi xong tin nhắn, nhìn xuống đồng hồ thì thấy đã 10 giờ 20 rồi, nghĩ giờ này chắc bác gái ba còn chưa ngủ, tôi gọi điện thoại lại cho bác. Quả nhiên, điện thoại kết nối xong, việc thứ nhất bác gái ba hỏi tôi chính là chuyện báo danh.
Tôi bảo tất cả đều thuận lợi, đã chuẩn bị xong hết rồi, bác gái ba cứ yên tâm.
Sau đó lại hàn huyên một lúc, bác gái ba nhắc nhở tôi thời gian không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi, bác còn dặn tôi phải học cho thật giỏi, thiếu cái gì cứ nói với bác, bác sẽ lái xe mang tới cho tôi.
Cúp điện thoại xong, tôi thở phào một hơi, tôi cảm động đồng thời cũng thấy áy náy. Đúng vậy, tôi không muốn nói dối, nhưng làm thế nào tôi có thể giải thích tình huống hiện tại bây giờ?
Tôi không gọi điện cho cô út và bác gái cả vì bọn họ đều có thói quen ngủ sớm, giờ này mà gọi tới sẽ chỉ quấy rầy bọn họ thôi. Nhưng khi nhìn số điện thoại của cô út, tôi lại nghĩ tới bà nội và mẹ tôi, không biết hai người ấy hiện giờ sống có ổn không.
Tôi quyết định buổi sáng ngày mai sẽ gọi điện hỏi thăm họ, đồng thời cũng báo tin bình an cho bà nội luôn, tránh cho bà phải lo lắng.
Ngồi xe cả một ngày, tôi thật sự buồn ngủ không chịu nổi nữa, nhưng vừa nghĩ tới chuyện sáng mai phải đến môn phái Dời mộ, mà tôi lại chẳng biết một chút kiến thức nào về dời mộ cả. Trước đó lão Lưu cũng đã bảo tôi về phải nghiên cứu một chút Dời mộ phần quyết, đỡ đến lúc đó lại làm mất mặt ông nội tôi.
Tôi cố nén buồn ngủ đi ra bên ngoài pha một cốc trà đặc, vừa uống vừa mở quyển Dời mộ phần quyết.
Tờ thứ nhất viết Tám điều đại kị trong dời mộ phần.
Thứ nhất: Kị trời mưa dầm tuyết rơi.
Thứ hai: Kị thân thể không khỏe mạnh.
Thứ ba: Kị tiền mua mạng không đủ.
Thứ tư: Kị xem người mà không xem mặt.
Thứ năm: Kị mộ mới chưa được ba năm.
Thứ sáu: Kị sát cục quá hung hiểm.
Thứ bảy: Kị quên lấp mộ cũ.
Thứ tám: Kị mộ phần vô chủ không được dời.
Tôi nhìn kỹ một lượt tám điều đại kị này. Tuy ông tôi không dạy tôi kỹ năng dời mộ phần, nhưng ông vẫn đem những điều kiêng kị này kể cho tôi nghe như kể chuyện.
Điều kiêng kị thứ nhất, kị thầy dời mộ giúp người ta dời mộ phần trong lúc trời mưa dầm hoặc có tuyết rơi, loại thời tiết này không có ánh nắng mặt trời nên âm khí khá nồng, lại thêm phần mộ vốn thuần âm, âm càng thêm âm sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với thầy dời mộ, nhỏ thì bệnh nặng, lớn thì mất mạng.
Điều thứ hai, kị thân thể không được khỏe mạnh. Làm một thầy dời mộ, anh phải luôn đảm bảo cơ thể của mình được khỏe mạnh, hoàn chỉnh, nếu như anh đang bị ốm nặng hoặc bị khuyết tật, chưa nói tới chuyện có thể giúp người ta dời mộ hay không, chỉ riêng hình tượng bên ngoài cũng đã để người khác cảm thấy nghi ngờ rồi.
Điều thứ ba, kị tiền mua mạng không đủ. Tiền mua mạng cũng chính là phí dời mộ, bình thường sẽ do hai bên thỏa thuận giá cả, sau khi thầy dời mộ lập hợp đồng rồi, hai bên đồng ý ký tên mỗi người cầm một bản, cái hợp đồng này chính thức có hiệu lực. Nếu ký hợp đồng với người lạ thì phải trả hết phí ngay tại chỗ. Nếu kí với người quen tin tưởng lẫn nhau, có thể giao trước một nửa tiền đặt cọc, còn lại đợi đến lúc kết thúc mỹ mãn công việc dời mộ xong sẽ đưa nốt. Đương nhiên, sau khi đã hợp đồng thì tuyệt đối không được phép mặc cả lại nữa, bởi vì phí dời mộ là tiền mua mạng của thầy dời mộ, cho dù mặc cả nhiều hay ít đều tượng trưng cho việc thầy dời mộ không đủ tiền mua cái mạng của mình, ngụ ý không tốt.
Có thể nói, nếu gặp phải khách hàng ký xong hợp đồng lại mặc cả giá thì thầy dời mộ đều sẽ từ chối cuộc làm ăn này, dù đối phương có trả thêm nhiều tiền nữa cũng không được.
Điều kiêng kị thứ tư, kị việc xem người mà không xem mặt. Xem người ở đây là quan sát hộ khách hàng yêu cầu dời mộ phần, không xem mặt là ý nói thầy dời mộ không thể chỉ nhìn đến số tiền đối phương cho nhiều hay ít mà đã đồng ý dời mộ cho người ta, thay vào đó phải bắt đầu từ mặt ngoài, từ từ quan sát hỏi thăm cẩn thận, tuyệt đối không được để bị đối phương dắt mũi, đi nhận những yêu cầu vi phạm vào nguyên tắc.
Điều thứ năm, kị mộ mới chưa được ba năm. Điều này rất dễ hiểu, những ngôi mộ bình thường mới chôn cất chưa đến ba năm tuyệt đối không thể bốc, một là bởi vì oán khí của người chết chưa hoàn toàn tiêu tan, nếu cứ cố đào lên thì sẽ gây tổn thương cho cả chủ nhà lẫn thầy dời mộ. Thứ hai, có những thi thể không hỏa táng mà đem chôn cất, trước ba năm thi thể vẫn chưa hoàn toàn trở thành xương trắng, nếu bốc lên thậm chí vẫn còn cả máu thịt, quá đáng sợ.
Thứ sáu, kị sát cục quá hung hiểm. Từ xưa đến nay mọi người vẫn thường hay để ý đến phong thủy và số mệnh, không chỉ người sống để ý đến điều này, mà có ít người vì muốn con cháu đời sau được thịnh vượng lên như diều gặp gió cũng sẽ tìm cho tổ tiên một vùng đất có phong thủy tốt. Những vùng đất quý này theo thời gian bị thay đổi hoặc bị người ta phá hư, mà cũng có thể là một số nguyên nhân do tự nhiên mà có khả năng thay đổi đất quý sang đất dữ. Thầy dời mộ trước khi dời mộ phần cho người ta nhất định phải nhìn cho kỹ bố cục phong thủy ở phần mộ có phải thuộc về sát cục hay không, và có thể phá giải nó được không. Nếu như không phá giải được thì không thể dời mộ, để tránh liên lụy tới chính mình.
Điều kiêng kị thứ bảy, kị quên lấp lại mộ cũ. Tức là sau khi dời mộ phần cho khách hàng xong, thì nhất định phải xử lý và lấp lại chỗ mộ cũ, không thể để nguyên hố như vậy được, tránh tình trạng thành trọng tang. Trọng tang có nghĩa là một người chết hai lần, cái này rất bất lợi cho con cháu sau này.
Điều kiêng kị thứ tám, kị không dời mộ phần cho những ngôi mộ vô chủ. Cái này rất dễ hiểu, khách hàng nào không thể chứng minh mối quan hệ cụ thể của mình với ngôi mộ, thì thầy dời mộ tuyệt đối không thể làm.
Sau khi ghi nhớ đầy đủ tám điều đại kị của việc dời mộ vào trong đầu, tôi tiếp tục lật sang trang thứ hai.
Trang thứ hai này bắt đầu giảng giải cụ thể việc dời mộ như thế nào, từ bước đầu tiên tính giờ động thổ, đến làm sao đào mộ lên, giải thích cặn kẽ từng bước một, phía dưới còn có ghi chú của ông tôi để lại, và ông đã giúp tôi khoanh tròn một số nơi cần đặc biệt chú ý.
Thậm chí tôi còn nhìn thấy, cùng một ngôi mộ nhưng có thể có mấy bước khác nhau để dời mộ, cái này phải căn cứ vào tình huống mà tùy thời ứng biến.
Theo cách này thì ngay cả khi tôi chưa từng đi dời mộ bao giờ, việc đọc và hiểu vẫn thuận tiện hơn rất nhiều.
Tôi thầm nghĩ, chẳng trách Tôn Trường Thanh lại muốn có bản Dời mộ phần quyết này như vậy, có nó trong tay, anh có thể ở mọi lúc mọi nơi kiểm tra xem mình làm sai chỗ nào, lần sau nên làm ra sao, hoặc gặp chỗ nào khó khăn thì giống như mang theo một người sư phụ ở bên cạnh vậy.
Tôi càng xem càng chìm đắm vào bên trong thế giới dời mộ phần.