Chương 49: Tầm quan trọng của Dời mộ phần quyết
Thái độ của lão Lưu rất cứng rắn, nhưng Tôn trưởng lão cũng không tức giận, ông ta chuyển ánh mắt sang người của tôi và nói: “Cậu bạn nhỏ này, tên cậu là gì vậy?”Đối phương là trưởng lão, dù tôi không muốn đáp lại thì giờ phút này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, khách sáo nói: “Cháu họ Trần, tên là Trần An.”
“Trần An?” Hai mắt Tôn trưởng lão tỏa sáng, dường như nghĩ tới điều gì đó, ông ta hớn hở nói: “Trùng hợp quá, Đại trưởng lão của môn phái Dời mộ chúng ta cũng họ Trần, hai người là họ hàng với nhau à?”
Vẻ mặt lão Lưu không thay đổi, nhưng tôi nhìn thấy bàn tay ông ấy để dưới bàn hơi run lên. Tôi cũng biết lời nói của mình khiến Tôn trưởng lão chú ý, nhưng biết làm thế nào được, tôi cũng không thể báo ra tên giả. Cho dù hôm nay có thể qua mắt được Tôn trưởng lão, vậy ngày mai thì sao, một khi tôi tới môn phái Dời mộ làm thủ tục nhập môn, tôi vẫn phải thành thật khai báo tên của mình thôi.
Huống chi khi ở trên xe lão Lưu đã nói với tôi rằng, đệ tử được thu nhận vào môn phái Dời mộ nhất định phải có gia đình trong sạch, cũng có nghĩa là tổ tiên của bạn đã từng làm nghề gì, tên gọi là gì, đều phải điền hết vào trong hồ sơ đăng kí.
“Cậu bạn nhỏ quê ở đâu vậy?” Tôn trưởng lão lại hỏi.
Tôi biết lão hồ ly này muốn làm gì, ông ta chỉ muốn xác định xem tôi và ông nội có quan hệ gì không, rồi dùng cái này để xác định quyển Dời mộ phần quyết đang ở đâu.
“Nó là người Giang Hải.” Lần này, không cần tôi nói, lão Lưu đã trả lời giúp tôi, mặt ông không cảm xúc nhìn qua Tôn trưởng lão, “Lão Tôn, tôi biết trong bụng của ông đang tính toán cái gì, tôi không ngại nói thật cho ông biết, Trần An đúng là cháu trai của sư phụ tôi. Nhưng sư phụ tôi đã chết, Trần An cũng là vì tôi muốn báo đáp ơn nghĩa của sư phụ mà tìm tới thôi.”
“Còn về phần cái Dời mộ phần quyết mà ông vẫn luôn một lòng thương nhớ kia, tôi có thể nói thẳng cho ông biết nó không có ở chỗ Trần An đâu. Lúc sư phụ tôi chết, người trong nhà ông ấy không biết kia là quyển Dời mộ phần quyết nên đã đốt cùng đám di vật rồi.”
“Đốt rồi?” Tôn trưởng lão bỗng nhiên đứng phắt dậy, sắc mặt ông ta nặng ề u ám, “Ông cho rằng ông nói hai, ba câu là có thể lừa được tôi à? Quyển Dời mộ phần quyết quan trọng như thế chẳng lẽ Trần Sơn Hà lại không căn dặn con cháu cẩn thận giữ gìn?”
“Có tin hay không thì tùy ông.” Lão Lưu cười khẩy, “Mà cho dù không bị đốt thì nó cũng không tới lượt lão Tôn ông truy vấn.”
Tôn trưởng lão mỉm cười một cách giận dữ và nói: “Lưu Chính Trung, chắc ông đã quên, Dời mộ phần quyết là quyển sách được truyền lại cho các đời môn chủ, Trần Sơn Hà chỉ là Đại trưởng lão chứ không phải môn chủ, ông ta có tư cách gì mang quyển Dời mộ phần quyết đi! Theo quy định ông ta bắt buộc phải nộp nó lên môn phái!”
Lão Lưu bật lại luôn, “Tôn Trường Thanh, chắc ông cũng đã quên, quyển Dời mộ phần quyết này là do chính môn chủ truyền lại cho sư phụ tôi. Cho dù là theo quy định của môn phái, vậy thì ông cũng nên đi tìm môn chủ mà nói tới chuyện quy củ, hỏi ông ấy xem tại vì sao lại đưa quyển Dời mộ phần quyết cho sư phụ tôi.”
“Ông…” Tôn trưởng lão tức đến mức râu cũng dựng cả lên, ông ta liên tục bới móc, “Ông thôi cái kiểu dùng môn chủ ra dọa tôi đi. Năm đó môn chủ dự định bồi dưỡng Đại trưởng lão làm môn chủ đời tiếp theo cho nên mới đưa cho ông ta quyển Dời mộ phần quyết, nhưng Đại trưởng lão thì sao, ông ta lại rời khỏi môn phái Dời mộ. Nếu nói về tình về lý thì có phải ông ta nên trả lại quyển sách đó cho môn phái không.”
“Đúng là nên trả lại, nhưng mà vừa rồi tôi đã nói rồi đấy, tôi không có được quyển sách đó, nó đã bị người nhà họ Trần coi là di vật mà đốt đi rồi. Nếu ông vẫn còn nhớ thương thì không ngại đi tìm sư phụ tôi mà nói chuyện, hỏi thử xem ông ấy để quyển Dời mộ phần quyết ở đâu.” Lão Lưu luôn tỏ thái độ không liên quan đến mình.
“Ông đang rủa tôi chết đấy à?” Sắc mặt Tôn trưởng lão tái mét.
“Ông suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ bảo cho ông biết làm cách nào đi tìm quyển Dời mộ phần quyết thôi.” Lão Lưu bình tĩnh trả lời.
Lúc này tôi thật sự có chút bội phục lão Lưu, mặc kệ đối phương có tức giận hay hùng hổ đến cỡ nào, thì ông ấy cũng giống như đánh Thái Cực vậy, luôn miệng nói tôi không biết, tôi không có. Đột nhiên đẩy đối phương xa đến hai, ba dặm, căn bản không có biện pháp nào.
“Được lắm Lưu Chính Trung, ngày mai tôi sẽ báo cáo chuyện này lên nhóm trưởng lão, để bảy vị trưởng lão chúng ta cùng biểu quyết, để xem quyển Dời mộ phần quyết này rốt cuộc ở đâu nhé.” Tôn trưởng lão vứt lại một câu rồi thở phì phò, vung tay bỏ đi, ngay cả cái ấm trà Tử Sa trên bàn cũng quên không cầm theo.
Tôn trưởng lão vừa đi, những đệ tử của ông ta đâu còn tiếp tục ngồi đấy được nữa, từng người chuồn đi còn nhanh hơn thỏ.
Đợi đến khi tất cả đều rời đi rồi, gương mặt bình tĩnh của lão Lưu mới hiện lên một chút ưu sầu, ông ấy nhìn tôi và nói: “Thời gian bình an sắp hết rồi, Trần An, sau này cậu phải cẩn thận nhiều hơn, trong cái môn phái Dời mộ này chẳng có kẻ nào là đèn đã cạn dầu cả.”
“Lão Lưu, bọn họ đều là vì Dời mộ phần quyết sao? Nếu không thì cứ đưa cho bọn họ đi.” Tôi ngẫm nghĩ rồi nói nhỏ.
Lão Lưu lại trừng mắt với tôi, giọng nghiêm túc: “Quyển sách đó là do môn chủ cho ông nội cậu, ông nội cậu để lại cho cậu, cậu cho rằng nó là rau xanh bán đầy đường à? Tôi nói cho cậu biết, Dời mộ phần quyết là một trong ba bảo vật quan trọng của môn phái Dời mộ, nó được môn chủ đời thứ nhất của môn phái tự mình viết ra.”
“Môn chủ đời thứ nhất của môn phái Dời mộ là ai, cậu có biết không?”
“Là Lưu Phương Niên, nghe nói ngài ấy là con cháu của Lưu Bá Ôn. Cậu đã từng đi học, đừng nói với tôi là ngay cả Lưu Bá Ôn là ai mà cậu cũng không biết nhé.”
“Đừng nói mỗi một thành viên trong môn phái Dời mộ đều muốn có được Dời mộ phần quyết, dù là ở bên ngoài thì giá trị của nó cũng không thể đo lường được.”
“Có thể nói, hiện giờ những người đã từng đọc Dời mộ phần quyết vẫn còn sống chỉ có ba người. Một là cậu, một là môn chủ đương nhiệm của môn phái Dời mộ đang bế quan không ra ngoài, cũng chính là sư phụ của ông nội cậu. Còn người cuối cùng là tông chủ Dược Vương Tông.”
Tôi nghe mà thấy khó hiểu, Dời mộ phần quyết không phải là bảo vật của môn phái Dời mộ sao, vậy tại sao ngay cả tông chủ Dược Vương Tông cũng được nhìn qua rồi?
Lão Lưu thở hắt ra một hơi, ông ấy kể: “Năm đó ông nội cậu bị Tà thuật sĩ hạ cổ trùng suýt nữa đã chết, môn chủ đến Dược Vương Tông để cầu họ giúp đỡ, lúc ấy Dược Vương Tông đưa ra ba điều kiện mới đồng ý cứu ông nội cậu, điều kiện thứ nhất chính là muốn đọc qua quyển Dời mộ phần quyết của môn phái chúng ta.”
Nghe lão Lưu nói vậy, tôi lập tức nhớ ra đêm hôm trước khi ông nội tôi chết, hình như đã nói với tôi về chuyện này, nhưng ông cũng không biết lúc ấy Dược Vương Tông đã đưa ra điều kiện gì, chỉ nói là môn chủ thỏa mãn hai điều kiện trước, còn điều kiện thứ ba Dược Vương Tông tạm thời chưa nghĩ ra nên ông không đề cập đến nó.
Bây giờ nghe lão Lưu giải thích, tôi mới bỗng nhiên hiểu ra, Dời mộ phần quyết là bảo vật, thế mà môn chủ vì cứu ông nội của tôi, sẵn sàng đồng ý đem nó cho người ngoài đọc. Loại tình cảm thầy trò này đã hoàn toàn hơn hẳn tình cha con rồi.
“Thế cho nên cậu phải biết Dời mộ phần quyết quý báu đến mức nào. Cậu cho rằng Tôn Trường Thanh làm vậy là vì suy nghĩ cho môn phái Dời mộ?” Lão Lưu tỏ vẻ khinh thường, giễu cợt, “Kỹ năng của bảy vị trưởng lão chúng tôi là do môn chủ dạy trong thời gian hai năm, có thể học được nhiều hay ít đều là bản lĩnh của mỗi người. Nói khó nghe một chút thì giữa chúng tôi là tám lạng nửa cân, không ai phục ai. Vốn chúng tôi cũng không có gì tranh chấp, tất cả mọi người cùng là trưởng lão, về thân phận địa vị, thậm chí là các đãi ngộ đều giống nhau”
“Có trách thì trách môn chủ tuổi tác đã cao, đã có ý định thoái vị nhường chức từ lâu, chỉ ngặt nỗi không tìm thấy ứng cử viên phù hợp, nên mới kéo dài đến tận bây giờ. Cậu thử nghĩ mà xem, nếu như bây giờ Tôn Trường Thanh có được Dời mộ phần quyết, mà sáu người còn lại chúng tôi không được học, như vậy thì về tay nghề lão ta đã hơn đứt chúng tôi rồi. Vả lại Dời mộ phần quyết tượng trưng cho vị trí môn chủ, Tôn Trường Thanh lão chỉ cần lôi Dời mộ phần quyết ra rồi vung tay lên một cái, đám thủ hạ đệ tử từ trên xuống dưới của môn phái Dời mộ có ai không cho rằng lão ta là môn chủ đời tiếp theo được chỉ định đâu?”
Nghe lão Lưu nói xong mà trong lòng tôi hơi rục rịch, tôi nói với giọng hưng phấn: “Vậy bác có muốn xem qua không, bác học xong thứ mà bọn họ không học được là có thể chèn ép sáu người bọn họ rồi, đến lúc đó chưa biết chừng vị trí môn chủ lại là của bác đấy. Dù sao quyển Dời mộ phần quyết cũng ở chỗ cháu, có nhiều người nhìn cũng không ít đi miếng thịt nào.”