Thầy Dời Mộ

Chương 53: Đến cửa xem mộ

Chương 53: Đến cửa xem mộ

Một giờ chiều tôi và Bạch Trạch đến thôn Bát Khẩu, thời tiết lúc này đã trở nên rất u ám, có vẻ như chắc chắn sẽ có một cơn mưa to“Sư thúc nhỏ, chúng ta phải tranh thủ thời gian, một khi gặp mưa to mà lại đi trên mộ thì không ổn đâu” Bạch Trạch lo lắng nói.
Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho khách hàng Đinh Vọng Quân. Tôi nói cho ông ta biết mình là đệ tử của môn phái Dời mộ, bây giờ đang đến xem mộ tổ của nhà ông ta một chút.
Đối phương tỏ vẻ rất mừng rỡ, nói là mình đã đợi hơn nửa tháng rồi, nếu còn không có người tới thì chắc ông ta sẽ đi đến trụ sở chính của môn phái Dời mộ để thu lại đơn đặt hàng. Đinh Vọng Quân bảo chúng tôi chờ ở cổng thôn, ông ta sẽ lập tức ra đón chúng tôi.
Dập máy chưa đến năm phút, một người đàn ông trung niên mặc quần đùi dép lê, trên đầu đội chiếc mũ rơm vội vàng đi đến, thoạt nhìn ông ta khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi.
“Sư phụ tên là gì vậy, tôi là Đinh Vọng Quân” Người vừa đến lịch sự giơ tay ra với Bạch Trạch mà coi tôi như không tồn tại.
Tôi hơi xấu hổ nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, tuổi của tôi chỉ có như vậy, đứng trước mặt Bạch Trạch cứ như một đồ đệ làm việc vặt cho anh ta vậy, cho dù là ai thì cũng không tin tôi mới là người phụ trách dời mộ.
Bạch Trạch suýt nữa cười ra tiếng, anh ta lịch sự bắt tay rồi nói: “Anh Đinh, tôi không phải là sư phụ giúp anh dời mộ, à, người này mới đúng”
“Cái này…” Khuôn mặt Đinh Vọng Quân đầy vẻ nghi ngờ, ông ta cảm thấy Bạch Trạch đang nói đùa.
Lúc này tôi cũng không biết phải giải thích thế nào, tôi đâu thể tự nói với người ta là tay nghề của tôi tốt, xin hãy tin tôi được, làm như vậy khác gì mèo khen mèo dài đuôi.
“Anh Đinh, tôi giới thiệu với anh đây là Trần An, sư thúc của tôi. Anh đừng nhìn cậu ấy ít tuổi, cậu ấy là một thiên tài đấy, Trần An rất nổi tiếng tại môn phái Dời mộ của chúng tôi” Bạch Trạch nói chắc như đinh đóng cột.
Đinh Vọng Quân trợn tròn mắt hỏi: “Cậu nói gì cơ? Cậu ta là sư thúc của cậu á?”
“Đúng thế, anh cũng biết quy định của môn phái Dời mộ rồi đấy, nếu không có tay nghề thì đừng mơ trở thành sư thúc, anh cũng biết sư phụ tôi mà, Lưu trưởng lão của môn phái dời mộ ấy, sư thúc đây chính là sư đệ của sư phụ tôi” Bạch Trạch trợn mắt nói dối như thật.
Lúc này Đinh Vọng Quân mới trịnh trọng nhìn về phía tôi, sau đó vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cậu Trần, lão Đinh tôi có mắt mà không biết núi Thái Sơn, cậu đừng để bụng nhé”
“Chú Đinh khách sáo rồi” Tôi mỉm cười, sau đó ném cho Bạch Trạch một ánh mắt khen ngợi.
Bạch Trạch rùng cả mình, giả vờ như bị buồn nôn.
“Chú Đinh, chú có tiện dẫn tôi đi xem phần mộ tổ tiên nhà chú không. Nếu như có thể được thì hai ngày tới tôi sẽ chính thức đến dời mộ” Tôi nói.
Đinh Vọng Quân tháo mũ rơm xuống rồi vui vẻ đáp: “Tiện chứ tiện chứ, đi, đi luôn thôi”
Tôi đi theo Đinh Vọng Quân ra ngoài thôn, rồi đi dọc theo con đường nhỏ giữa đồng, tiếp đó lại xuyên qua một đám rừng tùng, cuối cùng dừng lại bên một sườn núi.
“Cậu Trần nhìn xem, đây chính là mộ tổ của nhà tôi” Đinh Vọng Quân hướng về ngôi mộ vái mấy vái rồi thở dài: “Mộ tổ này là của ông nội tôi, năm cha tôi ba mươi tuổi thì ông bị tai biến mạch máu não mà chết, lúc đó tôi mới được bốn tuổi, ngôi mộ này cũng đã được vài chục năm rồi.”
“Vậy tại sao chú lại muốn dời đi chỗ khác?” Tôi dò hỏi.
“Chà, ai mà muốn dời chứ, người xưa đã nói nghèo không đổi cửa, giàu không dời mộ. Nhà họ Đinh của tôi tuy không quá giàu có nhưng sống vẫn ổn, nên cũng không có ý định dời mộ” Đinh Vọng Quân nói đến đây bèn thở dài: “Vài năm gần đây, trong nhà xảy ra mấy chuyện lạ, đúng lúc này có một đạo sĩ đi ngang qua vào nhà xin nước, tôi thuận miệng hỏi thì đối phương còn chưa nhìn mà đã nói là mộ tổ của nhà tôi xảy ra vấn đề.”
“Chẳng lẽ đạo sĩ đó là kẻ lừa đảo?” Bạch Trạch cau mày.
Đinh Vọng Quân xua tay rồi nhăn nhó cười, “Nếu là lừa gạt thì tôi đã dùng cây chổi đuổi ông ta đi rồi, nhưng người ta lại nói rất có lý, tôi không tin cũng phải tin”
“Ông ta nói gì thế?” Tôi tò mò.
Đinh Vọng Quân tìm một chỗ đất trống để ngồi xuống, sau đó từ từ kể lại: “Lúc đó tôi cũng không tin vị đạo sĩ kia, tôi bèn hỏi ông ta là ông nói mộ tổ nhà tôi xảy ra vấn đề, vậy ông có biết nhà tôi xảy ra chuyện gì không?”
“Vị đạo sĩ đó chỉ vào khuôn mặt tôi và bảo cung con cái của tôi rất vững vàng và thịnh vượng, ông ta bảo tôi đông con và cũng nhiều phúc, đáng tiếc ở cung con cái có một nối ruồi, lại lõm ở giữa nên giống như một con sông bị chia làm đôi, nếu như ông ta đoán không lầm thì con cái của gia đình tôi mấy năm qua đều ly hôn”
“Lúc đó tôi giật cả mình, nếu người trong thôn biết thì cũng bình thường, nhưng vị đạo sĩ đó rõ ràng chỉ đi ngang qua, ông ta không có khả năng cố ý nghe ngóng chuyện của gia đình tôi, hơn nữa ông ta cũng đâu có vớt được chỗ tốt gì”
Nói đến đây, Đinh Vọng Quân lấy bao thuốc từ trong túi ra mời tôi và Bạch Trạch, tôi xua tay ra hiệu mình không hút thuốc, Đinh Vọng Quân châm thuốc cho mình rồi hít vài hơi, sau đó tiếp tục kể: “Tôi tin vào bản lĩnh của vị đạo sĩ đó nên có hỏi ông ta vì sao chuyện này lại liên quan đến mộ tổ của nhà tôi”
“Đạo sĩ giải thích phong thủy dưỡng người nhưng cũng gây hại đến người, nhất là nó ảnh hưởng rất nặng cho các đời sau, có thể trực tiếp phát hiện mộ tổ có vấn đề trên khuôn mặt của con cháu, đây gọi là lấy mặt nhìn người. Sau đó tôi cầu xin vị đạo sĩ đó đến xem qua mộ tổ nhà tôi”
Đinh Vọng Quân thở ra một vòng khói, ông ta chỉ tay vào chỗ nứt vỡ giữa mộ tổ và mộ bia, “Cái khe này là nứt từ dưới đất, người trong thôn bảo do đất ở đây có vấn đề, nhưng đạo sĩ lại nói là có liên quan đến khí vận phong thủy, mộ bia mộ bia, có mộ mới có bia, có bia mới có mộ, quan hệ của mộ và bia giống như quan hệ của vợ chồng vậy, mộ bia tách rời thì con cháu đời sau làm sao có thể có kết cục tốt được”
Tôi nghe mà cảm thấy rất thần kỳ, đồng thời cũng phục vị đạo sĩ đó, chỉ cần nhìn tướng mạo mà đã nói rõ được vấn đề, bản lĩnh này chắc không hề kém hơn các đại trưởng lão của môn phái Dời mộ.
Bạch Trạch cảm thán: “Đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn”
Đinh Vọng Quân tán đồng: “Cho nên cậu bảo tôi có nên dời ngôi mộ này không? Tôi có ba con trai và hai con gái, hai năm qua ba con trai tôi đều ly hôn, ngay cả hai đứa con gái cũng cãi nhau với con rể, hơi một tí là chạy về nhà mẹ đẻ, tôi chỉ sợ nếu không dời ngôi mộ này thì đến cả con gái cũng ly hôn mất”
Đinh Vọng Quân vừa dứt lời thì đã đứng dậy rồi xoay người cúi đầu với tôi: “Cậu Trần, vấn đề này đành nhờ cậu, đây không chỉ đơn giản là dời mộ mà cậu đang cứu nhà họ Đinh tôi đó”
Tôi vội vàng đỡ Đinh Vọng Quân lên rồi hỏi một chút chuyện liên quan đến mộ tổ, tôi phát hiện không có vấn đề gì, thế là tôi nói cho ông ta biết sẽ dùng ngày sinh tháng đẻ của ông ta để tính thời gian động thổ trước, như thế mới có thể chính thức dời mộ.
Nói thật lòng, tôi chỉ vừa mới tiếp xúc với dời mộ, mặc dù đã đọc Dời mộ phần quyết cả đêm qua, nhưng tôi vẫn chưa thể dùng ngày sinh tháng đẻ để suy tính thời gian động thổ được, tôi lại không thể lộ vẻ e dè trước mặt Đinh Vọng Quân, cho nên tôi nhớ kỹ ngày sinh tháng đẻ của ông ta, sau đó dặn sau khi quay về chắc chắn sẽ gọi điện lại, đến lúc đó cũng sẽ nói luôn cho Đinh Vọng Quân biết nên chuẩn bị những thứ gì.
Đinh Vọng Quân vô cùng cảm ơn, ông ta định giữ tôi và Bạch Trạch ở lại dùng cơm và uống rượu.
Tôi từ chối ý tốt của Đinh Vọng Quân, sau đó cùng với Bạch Trạch quay lại xe.
Trên đường về, Bạch Trạch hỏi tôi có muốn anh ta giúp tính thời gian động thổ không, tôi nói sẽ về nhà tự mình tính trước, đến lúc đó sẽ so sánh xem mình tính và Bạch Trạch tính có giống nhau hay không.
Về đến nhà đã là sáu giờ tối, Bạch Trạch lái xe cả buổi chiều nên quá mệt mỏi, anh ta hỏi tôi ra ngoài ăn hay gọi món về. Tôi đang bận tính thời gian động thổ nên làm gì có thời gian ra ngoài, nên tôi bảo Bạch Trạch cứ chọn bừa cái gì cũng được.
Hình như lão Lưu vẫn đang bận việc tại trụ sở chính của môn phái Dời mộ, tôi và Bạch Trạch ăn xong đồ ăn mua bên ngoài thì mau chóng trở về phòng, tôi vội lấy quyển Dời mộ phần quyết từ dưới tấm ván giường lên.
Lão Lưu đã bảo tôi nhất định phải cất kỹ quyển Dời mộ phần quyết này, tuyệt đối không được để người khác trộm mất, tôi cũng đâu thể lúc nào cũng mang nó theo bên người được, thế là đành giấu dưới gầm giường.
Tôi lật quyển Dời mộ phần quyết ra và nghĩ đến lệnh bài của ông nội, tôi thuận tay tháo kẹp rồi cất nó vào người. Ngày mai tôi sẽ đi hỏi lão Lưu những gì liên quan đến chiếc lệnh bài này, nếu còn tác dụng thì phải xử lý thế nào.
Thời gian sau đó tôi cầm giấy bút rồi nằm lỳ ở trên giường cẩn thận tính toán thời gian động thổ ngôi mộ tổ nhà Đinh Vọng Quân.
Theo chỉ dẫn của Dời mộ phần quyết, lấy ngày sinh tháng đẻ kết hợp với hướng của ngôi mộ. Hướng chỉ dùng Thiên Can mà không cần Địa Chi, mà phần chính của Tài Chi lại lấy Càn, Chấn, Khảm làm đầu.
Sau khi tính toán thì thời gian động thổ tốt nhất là tám giờ hai mươi phút sáng ngày kia.
Tôi cầm thời gian động thổ chạy đến phòng Bạch Trạch, để so sánh xem có giống thời gian mà anh ta tính toán hay không.
Bạch Trạch không cần giấy bút, anh ta chỉ cần nhìn ngày sinh tháng đẻ của Đinh Vọng Quân năm giây là cười bảo: “Tốt nhất là tám giờ hai mươi phút sáng ngày kia”
“Chuẩn luôn” Tôi hưng phấn hô lên.
Bạch Trạch nhìn thời gian tôi viết trên giấy thì tấm tắc ngạc nhiên: “Sư thúc nhỏ khá lắm, lần đầu tiên tính thời gian động thổ mà lại chuẩn như vậy, đúng là một thiên tài”
Tôi cười đắc chí, nói: “Đều là nhờ biện pháp ghi lại trong Dời mộ phần quyết tốt”
Bạch Trạch nghe vậy thì xuýt xoa hâm mộ, “Chà, đúng là số phận mỗi người mỗi khác mà, với tốc độ này của cậu thì tôi nghĩ không cần đến một năm nữa là cậu mạnh hơn tôi rồi đấy, vậy phải làm sao bây giờ”
“Chẳng sao cả, mặc dù anh không thể nhìn Dời mộ phần quyết nhưng tôi có thể dạy mà, như vậy đâu có bị tính là vi phạm quy định” Tôi nói với vẻ bí ẩn.
Bạch Trạch nhíu mày, anh ta có vẻ động lòng: “Sư thúc nhỏ, như vậy cũng được à?”
“Ừ, Dời mộ phần quyết trên tay của tôi, tôi đâu có cho anh xem mà chỉ dạy anh bản lĩnh của tôi, vậy vì sao lại không được? Chẳng phải môn chủ cũng dạy cho bảy vị trưởng lão đấy à?” Tôi phản bác.
“Ừ nhỉ” Bạch Trạch vỗ đùi, cao hứng nói: “Sư thúc nhỏ, vậy cậu cố mà học, tuổi già của tôi đều trông cậy vào cậu đó. Chưa biết chừng tôi cũng kiếm được cái chức trưởng lão, lúc đó đúng là nở mày nở mặt”
Đúng lúc này lão Lưu trở về, ông ấy nghe được Bạch Trạch nói thì cười trêu chọc: “Thế nào, anh đang muốn đạp sư phụ xuống đấy hả?”
Vẻ mặt Bạch Trạch như đưa đám, “Đồ đệ nào dám, chẳng phải là đồ đệ đang nói chuyện ước mơ với sư thúc nhỏ đấy à”
“Hô, ước mơ của anh chỉ là làm trưởng lão thôi hả, có chí tiến thủ quá nhỉ” Lão Lưu khinh bỉ.
Bạch Trạch hùng hồn đáp: “Làm trưởng lão là được rồi, chẳng nhẽ còn định làm môn chủ ạ”
“Anh nghĩ nhiều rồi, ý của tôi là với tay nghề ất a ất ơ của anh thì làm quản lý thôi đã là tốt lắm rồi” Lão Lưu vùi dập không thương tiếc.
Bạch Trạch ôm đầu ngậm miệng, sau đó than thở: “Cho nên con mới phải ôm thật chặt đùi của sư thúc nhỏ, nhỡ ngày nào đó cậu ấy lên làm môn chủ thì thưởng con vị trí trưởng lão là được rồi”
Lão Lưu nhìn tôi không nói gì, sau đó cầm tờ giấy tôi ghi ngày sinh tháng đẻ của Đinh Vọng Quân nhìn lướt qua rồi bảo: “Cũng tạm được”
Có thể được lão Lưu khích lệ nên tâm tình tôi khá tốt, tôi cầm điện thoại lên gọi cho Đinh Vọng Quân rồi nói cho ông ta biết thời gian động thổ và những vật cúng cần chuẩn bị.
Sau khi dập máy, lão Lưu hỏi tôi có thời gian không, ông ấy muốn dẫn tôi đi gặp một người.
Tôi cũng không dám hỏi nhiều, sau khi tắm rửa thay quần áo thì đi theo lão Lưu ra ngoài. Lần này không dẫn Bạch Trạch theo, lão Lưu bảo Bạch Trạch nói quá nhiều mà người hôm nay lại thích yên tĩnh, chỉ sợ Bạch Trạch đi sẽ hỏng việc.
Không có Bạch Trạch lái xe, lái xe riêng của lão Lưu đã phát huy được tác dụng.
Một chiếc xe Mercedes màu đen dành cho doanh nhân lao vùn vụt trên đường, lái xe là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, trên đường đi anh ta chỉ tập trung vào việc lái xe mà chẳng nói câu nào. Tôi đã quen với việc có Bạch Trạch lải nhà lải nhải bên tai, bây giờ đột nhiên yên tĩnh thì cảm thấy hơi không quen.
“Một lát nữa gặp người đó thái độ phải khiên tốn lễ phép, đương nhiên cũng không cần quá làm ra vẻ, bình thường như thế nào thì giờ cứ như thế” Lão Lưu đột nhiên lên tiếng.
“Cháu có quen người đó không?” Tôi không nhịn được nên hỏi.
Lão Lưu lắc đầu: “Cậu chắc chắn không quen, nhưng cô ta quen ông của cậu, cô ta biết cậu đã đến thủ đô và gia nhập môn phái Dời mộ nên muốn gặp cậu”
“Đối với cháu có chỗ xấu nào không?” Tôi tỏ ra cảnh giác.
“Không có hại mà còn có ích” Lão Lưu bình tĩnh trả lời.
Tôi thầm thở phào, từ khi gặp Tôn Trường Thanh, tôi thật sự sợ đám người này tìm tôi là vì Dời mộ phần quyết. Nhưng lão Lưu đã nói người hôm nay muốn gặp đối với tôi có ích mà không có hại, vậy thì tôi thật sự muốn nhìn xem người đó là ai.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất