Chương 54: Quà gặp mặt của dì Liên
Tôi cứ tưởng địa điểm gặp mặt sẽ ở nhà hàng Bình An, dù sao nơi đó cũng là địa bàn của môn phái Dời mộ. Vậy mà chiếc xe không hề dừng lại lúc phóng qua nhà hàng Bình An, tôi nhìn lão Lưu, có vẻ như ông ấy quá mệt mỏi nên đang ngủChạy thêm mười mấy phút, chiếc xe dừng lại ở trước cửa một quán trà cổ kính.
“Đến rồi” Lão Lưu đột nhiên bừng tỉnh, ông ấy vuốt vuốt khuôn mặt còn ngái ngủ rồi ra hiệu cho tôi xuống xe.
Tôi đi theo lão Lưu vào quán trà, đêm hôm khuya khoắt vậy mà có khá nhiều khách đang ngồi uống trà. Tôi liếc mắt nhìn những loại trà được dán trên tường, từ trà quê đến trà xanh, trà trắng, trà Phổ Nhĩ, có thể nói là cần cái gì có cái đó.
Tầng thứ nhất của quán trà trông cực kì rộng rãi, không có phòng riêng, chỉ bày bảy, tám chiếc bàn vuông, mỗi bàn có bốn cái ghế, không hề nhiều hơn dù chỉ một cái.
Lão Lưu chắc là khách quen của quán trà này, ông ấy không cần nhân viên phục vụ đón tiếp mà dẫn tôi đi thẳng lên tầng hai.
“Cậu nhớ kỹ, người lần này gặp ghét nhất người khác nói mình già, ừ, cậu thông minh như vậy thì chắc sẽ biết phải nói thế nào”
Lão Lưu đi đến cửa phòng thì bất ngờ dừng lại rồi nhắc nhở tôi.
Tôi ngơ ngác gật đầu, trong lòng lại càng thêm tò mò đối với người bí ẩn muốn gặp tôi này.
“Lão Lưu, ông nói như vậy là không đúng, đúng là tôi ghét người khác chê mình già, nhưng cũng phải tùy người chứ? Cháu trai của Sơn Hà gọi tôi một tiếng bà thì tôi sao có thể có ý kiến được”
Trong lúc lão Lưu đẩy cửa bước vào thì trong phòng vang lên một giọng nữ hơi khàn khàn.
“Tôi nói này cô em nhà họ Hồ, cô đây là yêu ai yêu cả đường đi hả?” Lão Lưu nhăn nhó lắc đầu cười rồi đẩy cửa bước vào.
Tôi đi theo sau lưng lão Lưu vào trong phòng. Căn phòng trống rỗng chỉ có một người phụ nữ trung niên hơn năm mươu tuổi đang ngồi.
Người phụ nữ này mặc một chiếc áo dài đơn giản rộng thùng thình, tóc buộc ra sau đầu, trên tay đeo chiếc nhẫn phỉ thúy. Mặt trái xoan, đôi mắt xinh đẹp, tuy rằng năm tháng đã để lại một chút dấu vết trên khuôn mặt đó, nhưng không khó để nhận ra khi còn trẻ bà ấy chắc chắn là một người phụ nữ rất đẹp.
Lão Lưu nghênh ngang ngồi xuống, tôi đứng sau lão Lưu mà cảm thấy hơi khẩn trương, tôi nghĩ đến lời dặn của lão Lưu trước khi vào cửa nên bật thốt lên: “Chào chị ạ”
Lão Lưu quay người nhìn tôi, sắc mặt ông ấy đã biến thành màu đen, khóe miệng co rúm lại, cuối cùng che mặt không nói câu nào.
Người phụ nữ kia nhìn tôi, tay phải cầm ấm trà hơi run rẩy, nụ cười trên mặt cũng cứng lại. Ngay lúc tôi cho là mình gặp rắc rối thì người phụ nữ này đột nhiên cười tươi như hoa rồi vui vẻ nói: “Cái miệng này còn ngọt hơn cả ông của em đấy”
“Chị, ái chà, người ta đâu có trẻ như em nói chứ” Người phụ nữ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh rồi gọi tôi: “Đến đây, ngồi bên cạnh chị nào”
Tôi đâu dám từ chối, đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh người phụ nữ kia, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà không dám cử động.
“Lưu Chính Trung, có phải ông nói xấu tôi trước mặt Trần An không, nếu không thì tại sao cậu ấy lại e dè như thế này chứ?” Người phụ nữ đập bàn một cái, khiến mấy chén trà lắc lư kêu lách cách.
Lão Lưu nhăn nhó giải thích: “Em gái à, lão Lưu tôi là người như vậy sao? Tôi chỉ lo Trần An tuổi còn nhỏ nên không hiểu quy củ, tôi chỉ nói cho cậu ấy biết để lễ phép một chút, vậy mà cũng là nói xấu à?”
“Phì, ông nói với Trần An là tôi khó gần chứ gì” Người phụ nữ trở nên hung hăng.
Lão Lưu càng nhăn nhó hơn, ông ấy không còn dáng vẻ bậc bề trên như khi ở trụ sở chính của môn phái Dời mộ nữa. Lão Lưu đành bí mật nhìn tôi cầu trợ giúp.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy lão Lưu bất lực như vậy, tôi sắp không nhịn được cười, nhưng nghĩ đến người phụ nữ này có tính cách rất khó đoán thì lập tức nín cười và khuyên: “Chị à, lão Lưu sợ em không hiểu chuyện sẽ làm mất mặt ông em thôi mà”
Người phụ nữ này nghe tôi nói thế thì dáng vẻ đang hung hăng trong nháy mắt trở nên bình thản, chị ta rót cho tôi chén trà rồi hiền lành nói: “Ông của em còn mặt mũi nào nữa đâu, lão già đó bướng bỉnh như con lừa vậy. Cũng may em không giống tính lão, nếu không chắc chị điên mất”
“Thế nào, bà của em vẫn khỏe chứ?” Người phụ nữ thản nhiên hỏi.
“Sau khi ông qua đời thì bà không còn ai chăm sóc, cô út đã đón bà đi rồi. Bà đã lớn tuổi mà trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, mặc dù bên ngoài vẫn gắng gượng để chống đỡ nhưng trong lòng chỉ sợ không tốt lắm” Tôi nói thật mọi chuyện.
Người phụ nữ này thở dài, sau đó buồn bã nói: “Lúc ông và bà em kết hôn, chị có bí mật đi đến hôn lễ. Khi đó chị không phục, bà em không đẹp cũng không bản lĩnh bằng chị, dựa vào cái gì mà lại chiếm được tình cảm của ông em chứ?”
Tôi đang uống trà, khi nghe được câu này thì suýt nữa phun cả ra.
Hóa ra người phụ nữ này là người từng theo đuổi ông tôi?
“Đừng ngạc nhiên, ai cũng có một thời tuổi trẻ mà” Người phụ nữ trợn mắt nhìn tôi rồi tiếp tục nói: “Đã nhiều năm như vậy chị vẫn luôn không nghĩ ra, nhưng sau khi ông em mất thì chị lại hiểu mọi chuyện, chị thích ông em nhưng lại không thể làm một người phụ nữ hết lòng vì gia đình, giúp chồng dạy con như bà của em được”
“Ông của em muốn một gia đình yên ổn chứ không phải một người dành cả đời để so đấu tay nghề dời mộ” Người phụ nữ nói đến đây thì hốc mắt hơi ướt, chị ta đưa tay sờ mặt tôi rồi khẽ cười, bảo: “Lần đầu tiên chị nhìn thấy em mà cứ như nhìn thấy ông em khi còn trẻ, thật là giống quá”
“Tại sao tôi không nhìn ra nhỉ” Lão Lưu lẩm bẩm.
“Biến” Người phụ nữ tức giận quát.
Lão Lưu lập tức ngậm miệng không nói nữa, ông ấy quay ra uống một hớp trà to.
“Sau này cháu có thể gọi tôi là dì Liên, chị thì thôi đi, mặc dù tôi rất thích nghe nhưng nghe vào cứ thấy hơi là lạ” Người phụ nữ không nhịn được cười nói.
“Dì Liên” Tôi gọi ngay.
Người phụ nữ khiến lão Lưu không dám trêu chọc thì đâu phải là người bình thường? Tôi cũng không ngốc, đi tới thủ đô xa lạ này, ngoại trừ lão Lưu và Bạch Trạch ra, cũng không còn ai che chở tôi.
Bây giờ lại có tình nhân cũ của ông nội quan tâm đến tôi như vậy, tôi gọi một tiếng dì Liên cũng không thiệt thòi gì.
“Miệng ngọt lắm” Người phụ nữ không nhịn được mà véo mặt tôi, bà ta nhìn dáng vẻ đáng thương của tôi thì cười sảng khoái: “Nếu cháu đã gọi một tiếng dì Liên, dì cũng đâu thể để cháu chịu thiệt chứ?”
Người phụ nữ nói xong, lấy một xấp bùa từ trong túi ra đưa cho tôi và bảo: “Đây toàn là thứ mà dì vẽ chơi lúc rảnh rỗi, có thể cháu sẽ cần dùng đến nó đấy”
Tôi cầm chỗ bùa mà cảm thấy rất tò mò, cái này thì làm được gì? Chẳng nhẽ lại giống diễn viên trên tivi cầm bùa vàng đi trấn áp yêu quái?
Tôi không hiểu không có nghĩa là lão Lưu không hiểu, ông lão vẫn luôn bị người phụ nữ này ép đến mức không dám làm gì, nhưng nhìn thấy mấy lá bùa trong tay tôi thì ngạc nhiên nói: “Phù Khử Âm, phù Phá Chướng, phù Trấn Hồn, phù Lôi Kích, em gái họ Hồ à, quà gặp mặt này có lớn quá không vậy?”
“Chỉ là một chút đồ chơi nhỏ thôi, Trần An thích là tốt rồi” Người phụ nữ cười tủm tỉm.
“Nếu đây mà là đồ chơi nhỏ, vậy tôi…” Lão Lưu cười nhăn nhó, sau đó ngẩng đầu giải thích với tôi: “Phù Khử Âm có thể diệt trừ âm khí trong cơ thể, nó là đồ tốt nhất cho những đệ tử mới gia nhập môn phái Dời mộ như cậu, có phù Khử Âm thì không phải sợ chẳng may bị âm khí nhập vào người nữa, nó chính là một lá bùa bảo vệ tính mạng”
“Phù Phá Chướng có thể loại bỏ thuật biến ảo, ma thuật, ví dụ như quỷ đả tường”
“Phù Trấn Hồn có thể giúp cậu ngưng hồn tĩnh tâm vào lúc tâm thần bất an, đương nhiên với cảnh giới bây giờ không cần dùng đến phù Trấn Hồn. Nhưng nó lại có một tác dụng khác, đó chính là trấn áp cô hồn dã quỷ, làm cho bọn chúng không thể gây hại đến cậu”
“Còn về phù Lôi Kích, nó là bùa tấn công đúng nghĩa, không những có thể đối phó với yêu ma quỷ quái, mà còn có thể tấn công cả người bình thường. Bên trong phù có cất chứa một tia sét, cậu đừng coi thường tia sét này, người bình thường mà bị đánh thì không chết cũng phải trọng thương”
Tôi chăm chú nghe, thật ra dù lão Lưu không nói, dù tôi không hiểu tác dụng của mấy lá bùa, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của lão Lưu là biết những lá bùa này không đơn giản. Nhất là phù Phá Chướng, tôi nhớ lúc đó bác Tùng đã giấu bức tượng của Tà thuật sĩ ở dưới giếng, vậy mà Trần Hải Sinh móc ra một tấm phù Phá Chướng là có thể phá pháp thuật của bác Tùng.
Thứ mà khiến bác Tùng giật mình bó tay thì sao có thể tầm thường được?
“Cháu cảm ơn dì Liên” Lần này tôi cảm ơn một cách thật lòng.
Tôi vừa mới gia nhập môn phái Dời mộ, cũng mới học được một số thứ từ Dời mộ phần quyết, có thể nói là tôi không hề có bất cứ thủ đoạn nào để tự vệ. Lão Lưu và Bạch Trạch cũng không thể bảo vệ tôi mọi lúc mọi nơi được, cho nên có những lá bùa này tôi sẽ có thêm thủ đoạn để tự vệ.