Chương 52: Nhiệm vụ đánh giá
Những lời người đàn ông đầu trọc nói, lão Lưu cũng đã nhắc nhở tôi rồi, mà tôi cũng không có ý định nói láo. Gia thế của tôi không có gì đặc biệt, thứ đáng chú ý nhất chỉ là ông nội tôi là Trần Sơn Hà, Đại trưởng lão của môn phái Dời mộ, điểm này thì tôi không có cách nào thay đổi được.”Ông cố của tôi tên Trần Khâu Thương, từng mở một hiệu cầm đồ ở trấn Cao Đường, đã mất. Ông nội tôi là Trần Sơn Hà, từng là Đại trưởng lão môn phái Dời mộ, sau khi rửa tay gác kiếm thì về nhà làm nghề nông, đã qua đời. Cha tôi tên Trần Kim Sinh, làm nghề nông, đã qua đời.” Tôi tỉnh táo trả lời.
Quả nhiên, khi bốn vị phụ trách phỏng vấn nghe được cái tên Trần Sơn Hà đều giật nảy cả mình. Người đàn ông trông nho nhã lịch sự ngồi giữa chưa từng lên tiếng lại đứng bật dậy, nói với vẻ không thể tin nổi: “Cậu nói cái gì? Ông nội cậu là Trần Sơn Hà, Đại trưởng lão của môn phái Dời mộ?”
Tôi không biết vì sao bọn họ lại có phản ứng lớn như vậy, ông nội tôi đã rời khỏi môn phái được mấy chục năm rồi, mà sức ảnh hưởng vẫn còn lớn như thế cơ à?
“Đúng vậy, Trần Sơn Hà là ông nội của tôi, đã từng là Đại trưởng lão môn phái Dời mộ.” Tôi lặp lại.
Trong văn phòng của bộ phận nhân sự lặng ngắt như tờ, bốn vị phụ trách phỏng vấn quay ra nhìn nhau, mãi một lúc lâu sau, người đàn ông nho nhã lịch sự kia mới lên tiếng: “Lưu trưởng lão đã từng là đồ dệ ký danh của Đại trưởng lão, chẳng trách ông ấy sẽ trở thành người giới thiệu của Trần An.”
“Vậy vấn đề phía sau thì sao?” Người đàn ông có nốt ruồi trên mũi cười khổ.
“Ha ha, còn cái gì để hỏi nữa. Những thứ kia là để dành cho mấy đệ tử mới, để bọn chúng biết môn phái Dời mộ không phải là cái chợ bán thức ăn mà muốn vào thì vào. Nếu Trần An đã là cháu trai của Đại trưởng lão, lại có Lưu trưởng lão đề cử thì tôi thấy miễn luôn mấy cái khoản hầm bà nhằng kia đi.” Người đàn ông đầu trọc dứt khoát nói.
“Đúng đúng, nếu đã thế thì nên phân Trần An đến chỗ trưởng lão luôn đi, mà để cho ai làm sư phụ cậu ta bây giờ.”
Nghe ông ta hỏi như vậy, ba người khác cũng cảm thấy khó khăn. Theo lý thuyết thì đệ tử mới nhập môn sẽ được bộ phận nhân sự phân phối ngẫu nhiên đến chỗ một vị trưởng lão, sau đó quản lý cấp trung của vị trưởng lão kia sẽ giúp đệ tử này chọn ra một vị thầy giáo dạy nghề.
Nhưng thân phận của tôi hình như có chút đặc biệt. Đầu tiên, ông nội tôi là Đại trưởng lão của môn phái Dời mộ, cho dù là hiện tại, trong môn phái vẫn còn đang giữ lại chức vị Đại trưởng lão của ông. Mặt khác, tôi lại được trưởng lão đương nhiệm Lưu Chính Trung đề cử tới. Điều này khiến bốn người phụ trách phỏng vấn không dám phân công tôi đi một cách ngẫu nhiên.
“Tôi thấy cứ phân luôn cậu ta đến chỗ Lưu trưởng lão đi, dù sao Trần An cũng là do ông ấy đề cử, mà Lưu trưởng lão còn là đồ đệ của ông nội Trần An, có tầng quan hệ này làm sao ông ấy cho phép người khác đi dạy Trần An được.” Người đàn ông đầu trọc đề nghị.
“Đúng đúng đúng, tôi đoán Lưu trưởng lão cũng có ý này.” Ba người còn lại phụ họa.
“Nào tới đây Trần An, đi rút nhiệm vụ đánh giá vào môn phái của riêng cậu đi, tôi tin chắc trước đó Lưu trưởng lão cũng đã nói với cậu rồi. Bất cứ đệ tử mới nào muốn vào môn phái Dời mộ đều phải thực hiện việc dời mộ một lần, làm thành công mỹ mãn mới có thể được coi là đệ tử môn phái, nếu không thì vẫn sẽ bị đào thải.”
Người đàn ông nho nhã lịch sự lấy ra một cái hộp bằng giấy, bên trong hộp chứa đầy các mẩu giấy nhỏ, ông ta đẩy hộp giấy đến trước mặt tôi và nói: “Trên mỗi tờ giấy đều có ghi thông tin về ngôi mộ mà cậu phải đến khảo hạch, lấy một tờ đi, trong vòng 15 ngày cậu có thể giải quyết xong công việc thì cậu chính thức được làm đệ tử của môn phái Dời mộ, còn không làm xong sẽ bị loại.”
Tôi gật đầu nói mình đã hiểu, rồi tiện tay lấy một mẩu giấy ra.
Người đàn ông nho nhã lịch sự khách sáo, nói: “Tốt, phỏng vấn kết thúc, cậu có thể đi về rồi.”
Tôi đứng dậy nói tiếng cảm ơn, tay cầm mẩu giấy đi ra bên ngoài.
“Thế nào rồi?” Tôi vừa ra khỏi cửa là Bạch Trạch đã chạy tới.
Tôi giơ tờ giấy trong tay lên huơ huơ mấy cái, “Làm xong việc này tôi sẽ chính thức được làm đệ tử môn phái Dời mộ.”
“Không tệ nhỉ, đi, về nào.” Bạch Trạch hô.
Tôi tưởng về nhà lão Lưu, nhưng không ngờ lại bị dẫn thẳng tới văn phòng của ông ấy ở tầng chín.
Lão Lưu ngồi ở trên ghế sô pha, nói: “Nhiệm vụ dời mộ trong tay cậu nhất định phải do cậu tự hoàn thành một mình, để tránh cậu phạm sai lầm làm hỏng thanh danh của môn phái, tôi sẽ để Bạch Trạch đi cùng cậu, nó sẽ âm thầm nhắc nhở, nhưng sẽ không giúp cậu.”
“Hôm nay bắt đầu luôn ạ?” Tôi hỏi.
Bạch Trạch cười hì hì, “Cậu vội làm cái gì, không phải là có thời hạn 15 ngày đấy à, tôi cảm thấy sư thúc nhỏ vẫn nên đi tìm hiểu trước về ngôi mộ mà cậu muốn dời, xem nó có tình trạng đặc biệt nào không, đến lúc đó cũng dễ dàng giải quyết hơn.”
“Tiểu Bạch nói đúng đấy, lúc cậu chính thức đi dời mộ, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc sẽ có một đệ tử phụ trách ghi chép đi theo bên cạnh cậu. Người này không nói chuyện đâu, nhưng cậu làm sai ở bất kỳ chỗ nào đều sẽ bị cậu ta ghi lại vào trong hồ sơ, đưa đến bộ phận nhân sự, rồi bộ phận nhân sự sẽ phân tích xem lần dời mộ này của cậu có phải là thành công mỹ mãn hay không.” Lão Lưu nói rất nghiêm túc.
Tôi im lặng, cái người phụ trách ghi chép này có vẻ giống như thầy cô giáo trông thi trong trường học ấy.
“Thời gian tiếp theo cậu cứ tự do phân bổ, nhưng khi cậu chính thức đi dời mộ thì cần phải đến văn phòng ghi chép trên tầng hai để thông báo.” Lão Lưu nói xong, lại lấy một cái lệnh bài từ trong ngăn kéo ra đưa cho tôi, “Cậu bây giờ chưa phải là đệ tử chính thức của môn phái Dời mộ nên không có lệnh bài của riêng mình, để cho tiện làm việc, cậu cứ dùng lệnh bài trưởng lão của tôi trước đi, sau đó đưa lại cho tôi là được.”
Tôi nhận lệnh bài mà thấy hơi ngạc nhiên, cảm giác vô cùng quen thuộc, hình như tôi đã nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải.
Đúng rồi, trong quyển Dời mộ phần quyết mà ông tôi để lại, ở trang bìa cuối cùng hình như có dán một tấm lệnh bài như thế. Chỉ có điều tấm lệnh bài kia bị ép rất căng, lúc ấy tôi còn tưởng là trong quyển Dời mộ phần quyết có đồ án gì đó đặc biệt, không ngờ nó lại là lệnh bài Đại trưởng lão của ông nội tôi.
“Cũng gần trưa rồi, cậu đi ăn cơm với Tiểu Bạch đi.” Lão Lưu vừa quay trở lại trụ sở môn phái Dời mộ, có vẻ như ông ấy có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Tôi và Bạch Trạch đi ra khỏi trụ sở môn phái, Bạch Trạch hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói mình chưa quen với cuộc sống ở nơi đây thì có thể đi đâu được, cứ nhét đầy cái bao tử đã, đến chiều đi nhìn xem ngôi mộ mà tôi phải làm khảo hạch.
Bạch Trạch giơ ngón cái lên khen ngợi: “Không hổ là sư thúc nhỏ của tôi, lòng cầu tiến này của cậu, chúng tôi không theo kịp.”
Tôi chẳng thèm để ý lời trêu ghẹo của Bạch Trạch, chúng tôi vào tạm một cửa hàng để ăn cơm. Lúc ăn cơm, tôi mở tờ giấy kia ra, trên đó viết: Thôn Bát Khẩu, trấn Ngô Sơn, khu Thiên Hà, thành phố Bắc Kinh, người liên hệ: Đinh Vọng Quân, số điện thoại 13XXXXXX26.
“Yên tâm đi sư thúc nhỏ, nhiệm vụ dời mộ cho đệ tử nhập môn không có bất kỳ nguy hiểm nào, những nhiệm vụ này đều đã được các quản lý trong môn phái tự mình tra xét rồi.” Bạch Trạch nói.
Tôi bảo: “Chiều nay tranh thủ đi xem một chút.”
Mặt mũi Bạch Trạch nhăn nhó, “Không phải chứ, sư thúc nhỏ có biết thôn Bát Khẩu xa đến thế nào không, tôi lái xe cũng phải mất ít nhất hai giờ đấy, cả đi cả về trời cũng tối luôn rồi.”
“Nếu không được thì anh tìm giúp tôi chiếc xe, tôi tự trả tiền để đi.” Tôi cười.
Bạch Trạch lắc đầu: “Thôi quên đi, tôi cũng không yên lòng để người khác đưa cậu đi.”
Cứ như vậy, sau khi ăn cơm xong, tôi cùng Bạch Trạch lên xe anh ta chạy tới thôn Bát Khẩu. Trên đường đi tôi nhận được tin nhắc của Cố U Hoàng, chỉ có một chữ đơn giản: Ừ.
Tôi còn đang suy nghĩ đang yên đang lành bỗng dưng cô ấy gửi một chữ “Ừ” là có ý gì? Rồi tôi bỗng nhớ tới chuyện tối hôm qua vì định trêu cô ấy nên tôi đã hỏi có phải cô ấy nhớ tôi không, trong choáng chốc mặt tôi nóng bừng.
Nhớ tôi à? Ừ.
Tôi nhìn tin nhắn mà khóe miệng bất giác nâng cao lên, cái cảm giác được người ta nhớ đến này thật sự rất tốt.
“Ê này, sư thúc nhỏ, cậu đang nằm mơ đấy à, cười đến nước bọt cũng sắp chảy xuống rồi kia kìa.” Bạch Trạch khinh bỉ hỏi qua gương chiếu hậu.
“A, đâu có, chẳng qua là tôi cảm thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng cũng to nhỉ.” Tôi đánh trống lảng.
Bạch Trạch ấn mấy phát còi, cười quái dị, nói lại với tôi: “Có phải tôi mù không, vậy mà tôi không thấy được trên trời có mặt trời. Sư thúc nhỏ, mau nhìn hộ tôi xem có phải tôi bị mù không nhỉ.”
Tôi quay người nhìn ra bên ngoài, chỉ trong mấy giây đã hiểu Bạch Trạch lại đang trêu tôi, trời này mẹ nó đầy mây, lấy đâu ra mặt trời?