Thầy Dời Mộ

Chương 55: Cây bàn đào của Đạo môn

Chương 55: Cây bàn đào của Đạo môn

Sau khi cất kỹ lá bùa, dì Liên lại hỏi một số chuyện liên quan đến ông tôi, khi nghe thấy Tà thuật sĩ vẫn còn một phách trốn thoát được, người phụ nữ mạnh mẽ khiến lão Lưu không dám lên tiếng này suýt nữa đã muốn đập vỡ bàn“Lưu Chính Trung, ông có gan đi cùng bà đây đến mộ cổ của Tà thuật sĩ không? Nếu hủy mắt trận là có thể diệt Tà thuật sĩ, vậy bằng bản lĩnh của hai chúng ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Chỉ cần Tà thuật sĩ chết thì Trần An đâu cần phải nghỉ học để gia nhập môn phái Dời mộ nữa!” Dì Liên hô lên giận dữ.
Tôi nghe dì Liên nói như vậy cũng rất kích động. Đúng thế, chỉ cần hủy mắt trận của Tà thuật sĩ là hắn không thể hấp thu khí phong thủy để hồi phục bản thân, như vậy đâu cần tôi tự mình đi hủy, ai hủy mà chẳng được?
Lão Lưu nhìn vào mắt tôi rồi khẽ lắc đầu: “Em gái họ Hồ này, không phải tôi chê đâu, tuy rằng hai chúng ta là trưởng lão của môn phái Dời mộ nhưng tay nghề của chúng ta cộng lại cũng không bằng một nửa của ông nội Trần An đâu, cô phải thừa nhận điều đó chứ?”
Dì Liên có vẻ rất không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Ông nói không sai, tay nghề của chúng ta là do môn chủ dạy, học được bao nhiêu thì tùy khả năng mỗi người. Nhưng nói thế nào thì thời gian hai năm cũng vẫn quá ngắn, nếu muốn đạt tới trình độ của Sơn Hà, chắc cả bảy người như chúng ta cộng lại cũng không bằng”
Lão Lưu tán đồng: “Lúc sư phụ giao phó Trần An cho tôi thì tôi đã hỏi, nếu Tà thuật sĩ trọng thương rồi trốn thoát, tôi có thể đi đến ngôi mộ cổ kia để hủy mắt trận không, cho dù chết tôi cũng không hối hận. Nhưng sư phụ đã nói với bản lĩnh của tôi thì sợ là đến cửa ngôi mộ đó cũng chẳng vào được, càng đừng nói đến việc hủy mắt trận”
“Sở dĩ để Trần An gia nhập môn phái Dời mộ rồi tự mình đi hủy mắt trận, cô thật sự cho rằng chúng ta có thể dạy điều gì cho Trần An sao?”
“Nghĩa là sao?” Dì Liên hỏi nhỏ.
Lão Lưu đóng cửa phòng lại rồi hạ giọng xuống thấp: “Trần An có Dời mộ phần quyết trong tay thì cần gì phải ai dạy? Bây giờ cậu ấy chỉ cần người dẫn đường để có thể học tốt nền tảng cơ sở, có cơ sở thì mới càng chuyên sâu học Dời mộ phần quyết, như vậy thì cậu ấy mới vượt qua chúng ta, thậm chí là cả ông của cậu ấy. Từ đó mới có thể hủy được mắt trận trong mộ cổ của Tà thuật sĩ”
Sau khi kết thúc cuộc gặp với dì Liên, tôi và lão Lưu ngồi xe về nhà, trên xe lão Lưu dặn tôi cất kỹ mấy lá bùa kia đi, nhưng tuyệt đối phải cẩn thận không được làm mất. Ông ấy cũng nói cho tôi biết trong bảy vị trưởng lão của môn phái dời mộ, dì Liên là người vẽ bùa lợi hại nhất, một lá phù Khử Âm do dì vẽ có thể bán được vài nghìn tệ trên thị trường. Còn loại tấn công như phù Lôi Kích thì phải vài trăm nghìn một tờ.
Tôi hỏi lão Lưu là bảy vị trưởng lão đều do môn chủ tự mình dạy, vậy tại sao chỉ có dì Liên vẽ bùa lợi hại như thế.
Lão Lưu nói cho tôi biết là trước khi gia nhập môn phái Dời mộ, dì Liên từng là đệ tử của Đạo môn, bản lĩnh mạnh nhất của Đạo môn là vẽ bùa hàng yêu trừ ma. Cha của dì Liên lại là trưởng lão của Đạo môn, từ bé dì Liên đã được cha mình tự tay dạy vẽ bùa, được truyền thụ chính thống. Hơn nữa dì Liên trời sinh đã thông minh, vẽ bùa rất có linh tính, cho dù dì Liên đã gia nhập môn phái Dời mộ thì bản lĩnh vẽ bùa của dì ấy cũng không hề thua kém các trưởng lão Đạo môn một chút nào.
Mà sáu trưởng lão của môn phái Dời mộ không hề trải qua những thứ đó, cho nên về phương diện vẽ bùa không thể sánh bằng dì Liên.
Tôi nghe xong cảm thấy rất nghi hoặc, Đạo môn là môn phái chính thống, môn phái nhỏ như Dời mộ này không thể so sánh được. Dì Liên đang yên đang lành làm đệ tử của Đạo môn thì tại sao lại gia nhập môn phái Dời mộ.
Lão Lưu cười gian vài tiếng rồi hỏi tôi với vẻ mặt cổ quái: “Ông của cậu không hề nhắc một chút nào đến chuyện này à?”
“Nhắc gì cơ ạ?” Tôi chớp chớp mắt tò mò hỏi.
Tại sao vấn đề này lại có liên quan đến ông tôi chứ.
Lão Lưu lại càng cười sảng khoái hơn: “Nói đến mấy chuyện này đều là từ ngày xưa xửa xừa xưa rồi, nếu cậu muốn biết thì tôi kể một câu chuyện cũ cho cậu nghe”
“Cậu còn nhớ việc ông cậu bị Tà thuật sĩ hạ cổ trùng, môn chủ dẫn ông cậu đi khắp nơi cầu y không?” Lão Lưu hỏi.
Tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: “Cháu nhớ chứ, ông của cháu đã nói cho cháu biết chuyện này, hai ngày trước cháu còn nhắc đến ba điều kiện của Dược Vương Tông mà”
“Không tồi, nếu muốn nói lý do tại sao dì Liên lại rời khỏi Đạo môn và trở thành đệ thử của môn phái Dời mộ, chuyện này phải bắt đầu kể từ lúc ông cậu đến Đạo môn cầu chữa bệnh” Lão Lưu hắng giọng một cái, sau đó nheo mắt từ từ nhớ lại: “Đạo môn từ trước đến giờ là danh môn chính phái, chi nhánh chính thống của văn hóa Đạo gia, tôn chỉ của môn phái đó là hàng yêu phục ma cứu vạn dân trong dầu sôi lửa bỏng. Môn chủ lúc đó của Đạo môn cũng không phải nhân vật tầm thường, tính mạng của ông cậu lúc đó ngàn cân treo sợi tóc nên điều đầu tiên mà môn chủ nghĩ đến là tới Đạo môn xin giúp đỡ”
“Ai mà ngờ được lúc đó môn chủ của Đạo môn lại ra ngoài du lịch, từ trên xuống dưới trong Đạo môn không ai có thể cứu ông cậu được. Tuy không thể giải quyết được cổ trùng trên người ông cậu nhưng Đạo môn lại có một vật có thể giảm bớt sự đau đớn cho ông cậu, đó chính là ao bàn đào của Đạo môn”
“Ao bàn đào? Cháu chỉ nghe nói đến bàn đào yến của Vương Mẫu nương nương thôi” Tôi thắc mắc.
Lão Lưu trừng mắt nhìn tôi, “Cậu không nghe nói chứng tỏ cậu thiếu hiểu biết chứ không có nghĩa là không có, thế cậu có nghe hay không?”
“Nghe chứ nghe chứ.” Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Lão Lưu nghiêng người dựa vào ghế rồi tiếp tục nói: “Nghe nói môn chủ đời thứ nhất của Đạo môn đã đắc đạo thành tiên, còn tham gia bàn đào yến do Vương Mẫu nương nương tổ chức, môn chủ đời đầu của Đạo môn đã uống say mèm trên yến hội. Sau khi yến hội kết thúc thì ông ta đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn xuống phàm trần để về thăm Đạo môn, ông ta muốn nhìn những đồ tử đồ tôn, và xem Đạo môn do ông ta sáng lập đã phát triển đến mức nào.”
“Đúng vào năm đó có dịch bệnh bùng phát tại vùng đất của Đạo môn, không chỉ dân chúng vô tội chết rất nhiều mà đến cả Đạo môn chuyên hàng yêu phục ma cũng bị liên lụy. Dịch bệnh đó cực kỳ đáng sợ, uống thuốc không có tác dụng, dùng bùa cũng không có kết quả. Môn chủ đầu tiên của Đạo môn sau khi xuống phàm trần đã nhìn thấy môn phái do mình vất vả sáng lập gần như diệt vong, mặc dù ông ta cảm thấy rất đau lòng nhưng cũng biết số mệnh là do trời định, ông ta làm sao dám dùng tiên pháp để cứu người?”
“Không thể tự tiện dùng tiên pháp, lại không thể trơ mắt nhìn Đạo môn diệt vong. Dưới tình thế khó xử đó, môn chủ đầu tiên của Đạo môn đột nhiên nghĩ đến việc mình có một hạt bàn đào trong túi, nó là thứ còn sót lại sau bữa tiệc, ông ta bỗng nảy ra một ý tưởng. Ăn một quả bàn đào là trường sinh bất lão, ngửi một hơi có thể sống ba trăm sáu mươi tuổi. Vậy hột đào thì sao, nếu trồng nó tại trần gian liệu nó có thể sinh trưởng? Nếu có thể mọc thành bàn đào liệu có hiệu quả trường sinh bất lão hay không?”
“Nhưng khi nghĩ lại ông ta thấy, cho dù hạt đào này phát triển thành cây thì cũng cần một thời gian quá lâu, vô số người đang sắp chết không thể đợi được, Đạo môn sắp diệt vong cũng không thể đợi.”
“Đúng lúc này ông ta lại nhìn thấy một suối nước nóng tự nhiên trên chỗ cao nhất của ngọn núi. Nếu ông ta ngâm hột đào trong suối nước nóng thì liệu có thể làm cho nước suối tràn ngập tiên khí, không cần trường sinh, chỉ cần có thể trừ dịch bệnh không”
“Môn chủ đầu tiên của Đạo môn cũng là một người dám nghĩ dám làm, ông ta thật sự ném hột đào vào suối nước nóng, vậy mà kết quả đúng như ông ta đã đoán, toàn bộ suối nước được tiên khí tưới tắm, hễ là người bị bệnh chỉ cần uống một ngụm nước suối thì lập tức không cần chữa cũng khỏi bệnh”
“Không biết đã qua bao nhiêu năm sau đó, hột đào trong suối nảy mầm cắm rễ rồi phát triển thành một cây bàn đào chân chính” Lão Lưu kể đến đây thì hơi dừng lại thở lấy hơi rồi nói tiếp, “Bởi vì hột đào mọc thành cây bàn đào, nên tiên khí trong suối nước nóng tất nhiên bị giảm bớt, cuối cùng gần như biến mất không còn”
Tôi gãi đầu khó hiểu: “Tiên khí không còn thì còn là ao bàn đào gì nữa, làm sao có thể giúp ông cháu bớt đau đớn”
Lão Lưu ra hiệu tôi lấy chai nước ở phía sau cho ông ấy, sau khi uống mấy ngụm to thì từ từ nói tiếp: “Tiên khí không còn, nhưng không phải tôi đã nói rồi sao, hột đào phát triển thành cây bàn đào, tuy rằng không thể so sánh với bàn đào của Vương Mẫu nương nương, nhưng cây đào của Đạo môn dù sao cũng là đời sau của bàn đào trên trời. Nó tụ tập khí vận trăm năm của chín ngọn núi Đạo môn, mỗi lần chỉ kết thành năm quả, người bình thường ăn một quả bàn đào có thể thêm năm mươi năm tuổi thọ, người tu luyện ăn vào có thể đạt được trăm năm tu vi”
“Cây đào này sinh ra từ suối nước nóng, suối nước nóng này đương nhiên là nơi tụ tập linh khí của chín ngọn núi Đạo môn, ông cậu bị cổ trùng ăn dần máu thịt trong người, có linh khí trong suối nước tẩm bổ máu thịt, từ đó sẽ giúp ông cậu bớt đau đớn” Lão Lưu nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất