Chương 56: Quá khứ của dì Liên
Nói thật, mặc dù tôi biết lão Lưu không thể bịa ra một câu chuyện xưa để lừa mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy đây thật sự là một câu chuyện cổ tích. Bàn đào đấy, ăn một quả tăng năm mươi năm tuổi thọ, đây là một tồn tại nghịch thiên đến mức nào chứ. May mà một trăm năm mới mọc ra năm quả, nếu không chắc Đạo môn sẽ bị tất cả các môn phái vây công diệt trừ mấtNhưng tôi lại nghĩ đến một vấn đề, một trăm năm mọc ra năm quả đào, sau khi ăn chẳng nhẽ không còn hột để tiếp tục trồng sao? Từ đời môn chủ đầu tiên đến bây giờ chắc cũng phải có mấy ngàn hột rồi, có khi trồng được cả một rừng bàn đào ấy chứ.
Tôi không nhịn được mà nói ra suy nghĩ của mình.
Lão Lưu nghe xong đập một phát lên đầu tôi và cười khinh bỉ, “Chỉ mỗi cậu là thông minh hả? Cậu có thể nghĩ đến chẳng nhẽ Đạo môn thì không? Mà có một điều cậu đã nghĩ sai, trăm năm kết ra năm quả đào nhưng không phải muốn hái là hái được, nó cần người có duyên đi hái, nếu không gặp người có duyên thì năm quả bàn đào sẽ khô héo rồi biến mất trong vòng một tháng. Cho nên dù Đạo môn có được cây bàn đào trong mấy ngàn năm nhưng cũng chẳng được bao nhiêu quả”
“Còn nữa, người có duyên này nhất định phải tìm ở bên ngoài, đệ tử Đạo môn một khi đến gần cây bàn đào thì sẽ lập tức bị khí vận của chín ngọn núi làm bị thương, thậm chí cả môn chủ Đạo môn cũng không ngoại lệ”
“Huyền huyễn thế cơ à?” Tôi trợn mắt há hốc mồm, chẳng nhẽ cây bàn đào này đã thành tinh?
“Ha ha, có được sẽ có mất, ai mà nói rõ được mấy chuyện thần kỳ này chứ” Lão Lưu nắm chai nước suối trong tay, “Ông cậu ngâm bảy ngày trong ao bàn đào, máu thịt đã bị cổ trùng cắn nuốt lại mọc ra một lần nữa, tuy rằng cổ trùng vẫn còn trong người nhưng so với cảnh thoi thóp khi mới được khiêng lên núi thì ít nhất ông cậu đã có thể đi lại như người bình thường”
“Bởi vì lo lắng tẩm bổ quá nhiều sẽ kích thích cổ trùng trong người dẫn đến hậu quả càng nghiêm trọng hơn, Đạo môn bèn để môn chủ và ông cậu ở lại đó vài ngày. Nhưng ông của cậu là người không chịu ngồi yên, thân thể vừa khỏe được tí là đã đi dạo lung tung trong Đạo môn rồi, mà vừa đi thì đã tới chỗ dì Liên của cậu”
“Dì Liên của cậu lúc đó đang vẽ phù, phù Tĩnh Tâm ấy. Ông của cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi nói dì Liên vẽ sai. Ha, cậu thử nghĩ xem, dì Liên là con gái của Đại trưởng lão Đạo môn, từ nhỏ đã có địa vị cao quý, vạn người sủng ái, toàn bộ Đạo môn từ trên xuống dưới đều coi dì Liên như báu vật, kể cả cô ấy có sai thì mọi người cũng chỉ cẩn thận nhắc nhở chứ đâu có ồn ào như ông cậu”
“Đương nhiên, tôi nói như vậy không phải là chê dì Liên của cậu hẹp hòi, mà dì Liên của cậu từ bé đã thông minh, phù Tĩnh Tâm lại do Đại trưởng lão tự tay dạy thì sao có thể không đúng được?”
“Ông của cậu chỉ là người ngoài, vốn cũng không phải đệ tử Đạo môn, đâu có biết gì về phù chú”
“Hai người đó, một người ngồi cạnh cửa sổ, người kia đứng ngoài cửa sổ rồi cứ thế cãi nhau. Dì Liên của cậu tức đến mức suýt nữa ném bút lông ra ngoài, cuối cùng môn chủ và cha của dì Liên nghe được tin nên chạy đến. Môn chủ vừa đến đã mắng ông của cậu và bảo ông cậu xin lỗi, tính cách ông cậu bướng bỉnh như con lừa vậy, ông ấy hét lên là sai mà còn không cho nói, trên đời này làm gì có đạo lý đó”
“Cha của dì Liên là Đại trưởng lão Đạo môn, tính tình ôn hòa, khiêm tốn lễ phép. Ông ta cũng không tức giận mà chỉ mỉm cười hỏi ông cậu là phù Tĩnh Tâm này sai ở chỗ nào? Ông ta cũng nói cho ông của cậu biết là phù Tĩnh Tâm được căn cứ theo phù ấn mà các đời môn chủ trước đã vẽ”
“Lúc đó môn chủ bị ông của cậu làm cho tức giận đến bốc khói trên đầu, môn chủ bảo ông cậu là thầy dời mộ thì biết gì mà vẽ bùa”
“Ông cậu cầm phù Tĩnh Tâm mà dì Liên đã vẽ, sau đó chỉ vào nét bút dưới cùng và nói không nên dừng ở chỗ này, vẽ như vậy là chưa xong. Ông cậu vừa nói vừa cầm bút lông kéo dài nét bút phía dưới”
“Lúc mới đầu cha của dì Liên liên tục lắc đầu cười, nhưng sau đó càng nhìn càng kinh ngạc, càng nhìn càng cảm thấy phù Tĩnh Tâm do ông cậu vẽ mới hợp với truyền thống Đạo môn, thậm chí ông ta còn tự mình vẽ một tấm để so sánh và thí nghiệm tại chỗ. Kết quả là ông của cậu thắng, phù Tĩnh Tâm do ông cậu vẽ có hiệu quả còn tốt hơn”
“Dì Liên của cậu lúc đó cũng choáng váng, mình chăm chỉ khổ luyện vẽ phù hóa ra lại là sai? Mà cố tình lại bị một người không hiểu về phù chỉ ra chỗ sai, điều này đối với bản thân, đối với Đạo môn chẳng phải vô cùng nhục nhã sao?”
“Dì Liên của cậu tức đến chảy cả nước mắt, mà ông cậu lại còn giả vờ ngớ ngẩn, ông cậu rất đường hoàng nói với dì Liên là nếu biết sai thì phải thay đổi, khóc chẳng giải quyết được vấn đề gì hết”
Nghe lão Lưu nói đến đây tôi thật sự bật cười. Tôi nghĩ đến tính cách của ông tôi cả đời bướng bỉnh như con lừa thì đúng là thấy thương cho dì Liên lúc đó, chắc phải tức đến phát điên.
Lão Lưu cũng bật cười, “Dì Liên của cậu tức là tức chính bản thân mình mà không phải giận ông của cậu. Cha của dì Liên lại vô cùng kích động, ông ta liên tục hỏi tại sao ông cậu biết được cách vẽ phù Tĩnh Tâm chính xác. Trên thực tế chuyện này liên quan đến Dời mộ phần quyết nên ông của cậu cũng không cần trả lời, nhưng vì Đạo môn đã miễn phí tẩm bổ máu thịt cho ông cậu, vậy nợ ân tình này phải trả thế nào?”
“Ông cậu thương lượng với môn chủ một chút rồi lật đến phần hướng dẫn vẽ bùa trong Dời mộ phần quyết, trong đó có vẽ hàng trăm lá bùa, kể cả phù Tĩnh Tâm”
“Hóa ra phù ấn mà các đời môn chủ của Đạo môn để lại được khắc trên tảng đá, họ đã khắc hình lên đá rồi để lại cho đời sau học tập. Nhưng do thời gian quá xa xưa, những tảng đá cũng bị mài mòn bởi năm tháng, những phù ấn này đã từ từ thay đổi, có chỗ bị hụt đi nhưng cũng có chỗ lại dài thêm ra, truyền đi truyền lại nhiều đời nên đã bị thay đổi. Mặc dù vẫn còn hiệu quả nhất định nhưng chắc chắn kém hơn nhiều so với bản gốc”
“Ông cậu giúp Đạo môn khôi phục phù Tĩnh Tâm nên lập tức trở thành ân nhân của Đạo môn, dì Liên nghĩ thông xong thì cũng không giận nữa, ngược lại năm lần bảy lượt đến tìm ông cậu để tán gẫu. Thật ra dì Liên rất láu cá, cô ấy nhìn thấy trong Dời mộ phần quyết có rất nhiều phù chú không thuộc về Đạo môn, hơn nữa lại rất thần kỳ, sở thích duy nhất của dì Liên lại là vẽ bùa, đối mặt với nhiều phù chưa từng vẽ như vậy thì làm sao có thể không động lòng chứ?”
“Lúc đầu ông cậu e ngại Dời mộ phần quyết là báu vật không thể truyền ra ngoài của môn phái Dời mộ, nên hết lần này đến lần khác từ chối dì Liên. Nhưng theo thời gian khi hai người tiếp xúc và nói chuyện, ông cậu phát hiện dì Liên chỉ đơn thuần thích vẽ bùa, vì thế ông cậu lén dạy cho dì Liên vài trang vẽ bùa đó, cũng coi như là trả ơn cứu mạng”
“Không ngờ sau đó dì Liên lại nảy sinh tình cảm với ông cậu. Người phụ nữ này một khi động lòng thì giống như vỡ đê không thể nào ngăn cản được, nhất là với tính cách dám yêu dám hận của dì Liên, nếu muốn cô ấy cả đời ở lại Đạo môn rồi không thể gặp ông cậu nữa thì còn đau khổ hơn là chết. Cho nên dì Liên bí mật xuống núi tìm ông cậu”
“Nhưng lúc đó ông cậu chưa trừ được cổ trùng nên phải đi khắp nơi để cầu người chữa bệnh, dì Liên luôn đi theo phía sau, ông cậu đi đâu dì Liên đi đến đó. Cha của dì Liên biết chuyện này rất tức giận, ông ta sai người bắt dì Liên trở về. Nếu như là cô gái bình thường khác thì sẽ nhận mệnh, nhưng dì Liên là ai chứ, khi cô ấy đã quyết định điều gì đó, dù có chết cũng sẽ không từ bỏ”
“Sau khi quay về Đạo môn, dì Liên dùng đủ loại biện pháp như phản kháng, tuyệt thực, cắt mạch, chỉ để cầu xin cha đuổi mình khỏi Đạo môn, có như vậy dì Liên mới có thể đường hoàng đi theo sau lưng ông cậu. Cha của dì Liên chỉ có mỗi một đứa con gái nên sao có thể nhìn nó sống không bằng chết được, cuối cùng gạt lệ đáp ứng đuổi con mình ra khỏi Đạo môn”
“Chuyện sau đó thì cậu cũng biết, từ sau khi rời khỏi Đạo môn, dì Liên đã gia nhập môn phái Dời mộ và cuối cùng trở thành một trong số các trưởng lão”
Lão Lưu nói xong, xe cũng đã về đến nhà, tôi nghĩ đến hôm đi ghi danh ở trụ sở chính của môn phái Dời mộ, Bạch Trạch đã từng nói trong bảy đại trưởng lão của môn phái có một người là nữ, đây là một bà điên, thích nằm trong mộ để ngủ. Hình như lúc đó anh ta nói bà ta tên là Hồ Ngọc Liên.
Hồ Ngọc Liên, Dì Liên?
Tôi giật mình hỏi ngay: “Lão Lưu, chẳng nhẽ người mà Bạch Trạch nói thích nằm ngủ trong mộ chính là dì Liên?”
Lão Lưu gật đầu: “Đúng thế, nếu không thì còn là ai được”
Tôi không thể tin được, “Không thể nào nhận ra được, cháu thấy dì Liên rất bình thường mà, đâu có giống người điên như mọi người nói.”
Lão Lưu khẽ hừ một tiếng: “Chuyện này đúng là phải trách ông của cậu”
Tôi dở khóc dở cười, tại sao chuyện gì của dì Liên cũng có liên quan đến ông tôi vậy.
“Năm đó dì Liên vì ông của cậu nên gia nhập môn phái Dời mộ, ai mà ngờ được ông cậu cuối cùng lại rời khỏi môn phái rồi về quê cưới bà cậu chứ. Dì Liên không chịu được cú sốc đó nên hoàn toàn thay đổi, tính tình không còn dịu dàng mà trở nên nóng nảy, thậm chí còn quái gở và tàn nhẫn. Đến cả sở thích nằm trong mộ cũng là do cô ấy nói nằm trong đó cảm thấy mình như một người chết, có như vậy mới không nhớ ông cậu nữa” Lão Lưu thở dài: “Tôi vẫn luôn cảm thấy trong chuyện này ông cậu đã sai, nếu ông cậu không có ý gì với dì Liên thì nên nói rõ ràng từ sớm, mà không phải hết lần này đến lần khác cho cô ấy cơ hội khiến cô ấy hiểu nhầm. Nhưng đến lúc cuối cùng lại từ bỏ cô ấy”
“Nhưng ông cậu là sư phụ của tôi, những lời này tôi chỉ đành để ở trong lòng, cũng chỉ dám nói với cậu một chút thôi”
Tôi yên lặng gật đầu, tôi đồng tình với lão Lưu, nhưng tôi biết tính cách của ông mình, có lẽ cho đến bây giờ ông vẫn coi dì Liên như em gái, thậm chí là bạn tốt, cho nên ông không hề suy nghĩ về phương diện đó, điều này cũng khiến ông hại cả đời dì Liên.