Chương 57: Cố U Hoàng rất tốt
Về đến nhà thấy Bạch Trạch đang xem tivi ở phòng khách, Bạch Trạch nhìn tôi và lão Lưu với ánh mắt giận dỗi rồi hỏi tại sao ra ngoài chơi lại không dẫn anh ta theo, làm khổ anh ta phải đợi ở phòng khách cả tốiTôi còn đang muốn an ủi Bạch Trạch một chút thì lão Lưu lại cười khẩy, nói: “Nếu anh muốn đi thì mai sư phụ lại hẹn một lần, chỉ sợ anh không có can đảm đi thôi”
Bạch Trạch dừng lại, bật dậy từ trên ghế, “Sư phụ đừng kích con, còn có ai ở thủ đô mà con không dám gặp chứ?”
Lão Lưu đổi dép lê rồi chỉ vào tôi và nói: “Trần An, cậu nói cho Bạch Trạch biết là cậu gặp ai”
Tôi ngồi cạnh Bạch Trạch, cười tủm tỉm nói ra: “Dì Liên”
Bạch Trạch ngơ ngác: “Dì Liên, Trần An đừng lừa tôi nữa, từ lúc nào mà cậu mọc ra một dì Liên vậy”
“À, vừa mới nhận, chính là người phụ nữ điên thích nằm trong mộ mà anh đã nói đấy, Hồ Ngọc Liên” Tôi thẳng thắn trả lời.
Bạch Trạch rùng mình, không nói thêm gì nữa mà trốn luôn lên tầng hai: “Tha cho con đi sư phụ, dù để con đi giảm béo thì con cũng không có can đảm gặp Hồ Ngọc Liên đâu”
“Đúng là kém cỏi” Lão Lưu tức giận mắng.
Tôi duỗi lưng chuẩn bị lên gác ngủ, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi nhìn thì hóa ra là bác Tùng gọi đến, tôi vội vàng chạy về phòng rồi hỏi bác Tùng thế nào rồi.
Trong điện thoại bác Tùng nói với tôi là vẫn ổn, nhưng đã mấy ngày không liên hệ nên hỏi tôi ở thủ đô thế nào.
Tôi nói với ông ta là mình đã gia nhập môn phái Dời mộ, chỉ cần thông qua nhiệm vụ khảo nghiệm là có thể trở thành đệ tử chính thức của môn phái Dời mộ.
Bác Tùng nói với tôi là hôm nay đã đến thăm bà và mẹ tôi, họ đều rất tốt nên tôi hãy yên tâm. Ông ta còn thuận miệng nói cho tôi biết hôm nay Cố U Hoàng còn lén chữa trị cho mẹ tôi một chút, nếu như không có vấn đề thì sẽ chữa được bệnh tâm thần cho mẹ tôi.
Tôi cảm thấy rất cảm động và phấn khích, tôi hỏi bác Tùng bệnh tâm thần có thể chữa khỏi sao?
Bác Tùng nói nếu là bệnh bẩm sinh thì không thể chữa hết được, kể cả bọn họ là yêu tinh có những bản lĩnh mà người bình thường không có thì cũng không làm được. Nhưng mẹ tôi chỉ là do bị kích thích mới dẫn đến tinh thần rối loạn, loại bệnh tâm thần này thuộc về chứng vọng tưởng, Cố U Hoàng có thể dùng pháp thuật từ từ điều trị cho mẹ tôi.
Tôi liên tục nói cảm ơn, nước mắt âm thầm rơi xuống. Mẹ của tôi luôn là một vấn đề vướng mắc trong lòng tôi, nếu như thật sự có thể điều trị được, vậy thì cha tôi ở dưới suối vàng cũng yên tâm.
Sau khi dập máy, tôi gửi ngay cho Cố U Hoàng một tin nhắn ngắn: Cảm ơn.
Tôi thầm nghĩ liệu như vậy có khách sáo quá không, thế là tôi lại bổ sung thêm: Cố hết sức, nhưng đừng làm bản thân bị thương.
Tôi nói thật những suy nghĩ của mình, mặc dù tôi rất hi vọng mẹ của mình có thể khỏe mạnh và khôi phục dáng vẻ trước đây. Nhưng nếu như điều đó khiến Cố U Hoàng phải trả giá đắt, vậy thì tôi không thể nào chấp nhận được. Dường như tôi đã nợ Cố U Hoàng rất nhiều, bắt đầu từ lúc năm tuổi, đến sau này bác Tùng âm thầm bảo vệ, rồi khi Tà thuật sĩ xuất hiện thì vẫn luôn là tôi nợ cô ấy, mà đến tận bây giờ Cố U Hoàng vẫn không bắt tôi phải báo đáp cái gì.
Chỉ có ngày Trùng Cửu mùng chín tháng chín phải giúp cô ấy vượt qua lôi kiếp, đó cũng là điều kiện để từ hôn của tôi.
Rất nhanh sau đó, tôi đã nhận được hồi âm của Cố U Hoàng: Không thích nghe anh nói cảm ơn.
Tôi nhìn tin nhắn ngắn ngủi này rồi nhớ lại ngày mà Tà thuật sĩ xuất hiện, tôi và Cố U Hoàng thương lượng, nếu như ông tôi không giải quyết được Tà thuật sĩ thì cô ấy sẽ ra tay giúp đỡ. Tôi đã nói cảm ơn sau khi Cố U Hoàng đồng ý, vào giây phút đó trên mặt cô ấy lộ vẻ cực kỳ mất mát.
Sự mất mát khiến trong lòng tôi hơi run rẩy.
Tôi đã không thể đoán được cảm giác thật của mình đối với Cố U Hoàng nữa, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tại rừng trúc sau núi, dường như từ ngày đó trở đi, sự phản cảm và e ngại của tôi đối với Cố U Hoàng từ từ giảm bớt, thậm chí dần biến thành thói quen như bây giờ.
Đúng vậy, nghĩ đến cô ấy hàng ngày đã trở thành thói quen của tôi.
Tôi chưa nhắn lại cho Cố U Hoàng, tôi sợ tâm tình của mình sẽ thay đổi theo cảm xúc của cô ấy, tôi sợ thói quen nhớ đến cô ấy sẽ càng ngày càng ăn sâu bén rễ. Điều đó không công bằng đối với bất kì người nào. Dù sao ngày Trùng Cửu mùng 9 tháng 9 tôi sẽ giúp Cố U Hoàng vượt qua lôi kiếp, sau đó cô ấy sẽ về gia tộc giải thích rồi giải quyết hết hôn ước, hai chúng tôi sau này sẽ không còn liên quan nữa.
Sau khi đặt điện thoại di động xuống dưới gối, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Nửa đêm, hình như điện thoại lại có tin nhắn, tôi thấy nó hơi rung rung, trong lúc nửa tỉnh nửa mê tôi nhìn thấy một bóng đen đang lục lọi trong phòng mình.
Lúc mở ngăn tủ ra tìm, lúc lại nằm rạp ra tìm trên mặt đất, tôi không biết đối phương là ai nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng là biết đối phương không phải lão Lưu hay Bạch Trạch.
Căn biệt thự này tính cả tôi, lão Lưu, Bạch Trạch là ba người, có thêm hai bảo vệ, một tài xế, một bác gái làm giúp việc. Nhưng bọn họ đều ở phòng riêng tách biệt bên ngoài biệt thự, kể cả họ có chìa khóa thì cũng tuyệt đối không dám lén lút đến phòng tôi. Bọn họ đều là đệ tử ngoại môn của môn phái Dời mộ, bên trong hồ sơ của môn phái có ghi rõ thông tin của họ, nếu xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ không thể chạy thoát, thậm chí còn phải nhận sự trừng phạt rất nghiêm khắc.
Tôi nằm im trên giường không dám cử động, đến cả hô hấp cũng giữ thật đều đều, Bạch Trạch nằm ở căn phòng ngay bên cạnh, nhưng anh ta thường ngủ say như chết, tôi có hô to chưa chắc Bạch Trạch đã tỉnh, nhưng một khi tôi lên tiếng thì chẳng biết đối phương có giết người diệt khẩu hay không.
Tôi không thể mạo hiểm.
Cứ như vậy, tôi nằm trên giường, ti hí nhìn bóng đen này, tôi thấy hắn dường như đã tìm hết căn phòng mình, Cuối cùng chỉ còn sót lại chiếc giường mà tôi đang ngủ.
Hắn đứng ở đầu giường rồi nhìn chằm chằm vào tôi, có vẻ như đang suy tư điều gì đó, tôi thấy trái tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực, thậm chí tôi còn nghĩ đến mấy chục cái phù của dì Liên, nếu như có thể dùng một tấm phù Lôi Kích, vậy tên trộm này chắc chắn sẽ không có cơ hội để chạy thoát.
Nhưng mấy lá bùa cần phải châm lửa, không những tôi không có bật lửa mà mấy lá bùa đó cũng không ở bên người, chúng đang nằm trong túi áo khoác của tôi.
“Chết tiệt, tên này tính trộm thứ gì thế” Trong lòng tôi đang suy nghĩ lung tung thì bỗng nghĩ đến mấy chữ Dời mộ phần quyết.
Đúng thế, biệt thự này là tài sản của lão Lưu, nếu muốn trộm tiền trộm đồ thì phải đến phòng lão Lưu chứ, cái gã này chạy đến phòng tôi rồi cẩn thận tìm cái gì? Tiền ông tôi để lại đang ở trong thẻ ngân hàng, hắn có trộm cũng vô ích.
Trừ cái đó ra thì tôi còn gì nữa? Chỉ có Dời mộ phần quyết.
Lão Lưu bảo tôi cất thật kỹ Dời mộ phần quyết, nhất định phải đặt ở chỗ an toàn kín đáo, may mà lão Lưu đã nhắc nhở nên mỗi lần tôi xem xong đều nhét nó vào khe hở giữa tấm ván giường, trừ khi tên trộm phá cả cái giường chứ không thì chắc chắn hắn sẽ không tìm được.
Tôi cứ nghĩ với thân phận và địa vị của lão Lưu, lại thêm lực lượng bảo vệ của khu biệt thự này, thậm chí lão Lưu còn có bảo vệ riêng đứng gác, mấy tên trộm vặt chắc chắn không vào được và cũng sẽ không có can đảm tiến vào.
Nhưng tôi đã chủ quan, bóng đen này tuyệt đối không phải trộm vặt bình thường, phòng của tôi ở trên tầng hai, do chiều cao của một tầng tương đối lớn nên cửa sổ phòng tôi cách mặt đất ít nhất phải bảy mét, cao như vậy đối phương làm sao có thể vào được, nếu dùng thang thì liệu phía dưới còn có đồng bọn hay không?
Trong lúc tôi đang vừa nghĩ vừa run, vì không tìm thấy Dời mộ phần quyết, gã lại sợ đánh thức tôi dậy nên đã xoay người nhảy khỏi cửa sổ.
Đúng thế, cứ nhảy thẳng từ trên xuống, mà tôi còn chẳng nghe thấy một âm thanh tiếp đất nào.
Điều này nói rõ đối phương là một cao thủ, một cao thủ thật sự biết pháp thuật hoặc võ công.
Tôi còn chẳng bật đèn mà xoay người ra khỏi giường, tôi sợ bóng đen kia vẫn ở dưới nhà, nhỡ tôi bật đèn lên sẽ đánh rắn động cỏ. Tôi sờ chiếc điện thoại rồi chạy sang phòng Bạch Trạch.
“Suỵt”
Tôi vừa mới vào phòng của Bạch Trạch thì thấy hóa ra anh ta không ngủ, Bạch Trạch đang ngồi xổm sau cửa và dùng tay kéo tôi.
“Đừng lên tiếng, có trộm” Bạch Trạch nói nhỏ.
Tôi gật nhẹ đầu và nói cho anh ta biết bên tôi cũng có trộm, tên trộm đó đã nhảy xuống dưới đất chạy thoát rồi.
Bạch Trạch bảo tôi đừng nhúc nhích, tôi chờ đến lúc tê cả chân thì đèn trong phòng đột nhiên bị bật lên.
“Ra đi, mấy con mèo đêm đó đi hết rồi” Lão Lưu xuất hiện trong phòng, giờ phút này trông mặt ông ấy rất phẫn nộ và còn kèm theo một ít sát khí chưa từng thấy bao giờ.
“Sư phụ, có thể xác định là ai phái đến không?” Bạch Trạch hỏi.
Lão Lưu thở hắt ra rồi lắc đầu, “Tạm thời chưa xác định được, kẻ đáng nghi nhất là Tôn Trường Thanh. Nhưng cũng không thể loại trừ các trưởng lão khác, dù sao thân phận của Trần An đã được bộc lộ, làm sao biết được người nào không nhịn được nên ra tay trước”
“Dời mộ phần quyết vẫn còn chứ?” Bạch Trạch khẩn trương hỏi.
Tôi gật đầu: “Tôi làm theo lời lão Lưu nên đã giấu nó ở một chỗ bí mật rồi, nếu không chỉ sợ hôm nay đã bị trộm mất”
Bạch Trạch lo lắng nói: “Sư phụ, phải xử lý thế nào bây giờ, nhỡ lại có người đến thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất”
“Vội gì chứ, hôm nay là chúng ta chủ quan thôi, trời sáng rồi anh hãy đi phòng an ninh để lấy video giám sát đêm qua cho tôi, tôi cũng không tin mấy tên trộm này không để lại chút manh mối nào” Lão Lưu tức đến mức mặt trắng bệch, ông ấy nhìn ra cửa sổ rồi cười lạnh lùng, nói: “Công phu của mấy tên trộm này cũng không tồi, hiển nhiên không phải trộm vặt bình thường, nếu đối phương đến trộm Dời mộ phần quyết thì chúng ta phải chơi đùa một trận với chúng mới được”