Thầy Dời Mộ

Chương 58: Sư phụ đánh cược

Chương 58: Sư phụ đánh cược

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Bạch Trạch dẫn tôi đến kiểm tra camera an ninh, hai bảo vệ phụ trách an toàn cho nhà lão Lưu sợ gần chết, Bạch Trạch ra hiệu bọn họ không cần khẩn trương, về sau chú ý một chút là được rồiTôi hiểu ý của Bạch Trạch, đám trộm đó không phải những kẻ trộm bình thường, đẩy trách nhiệm lên mấy người bảo vệ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Căn cứ theo hình ảnh của camera, đêm hôm qua có tất cả bốn tên trộm mặc áo đen che mặt, trong đó có hai tên đứng dưới canh chừng, hai tên khác nhờ vào thang kéo để lên tầng hai, một gã tiến vào phòng tôi còn một gã khác vào phòng Bạch Trạch.
Mất khoảng nửa giờ, đến tận lúc phòng của lão Lưu đột nhiên sáng đèn, tên trộm canh giữ phía dưới lo chiếc thang kéo sẽ bị phát hiện nên thu lại, điều này làm cho hai tên trộm ở trên chỉ có thể nhảy xuống.
“Thật là lợi hại, cao đến bảy, tám mét mà nhảy xuống không sao hết” Tôi nhìn video theo dõi mà nói với giọng hâm mộ.
“Cậu không phát hiện chỗ nào khác à?” Bạch Trạch châm điếu thuốc rít một hơi.
“Khác? Hơn nửa đêm, bọn họ lại che mắt thì tôi làm sao nhìn ra cái gì được” Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Bạch Trạch cười rồi chỉ vào một gã trộm đứng canh chừng ở dưới: “Cậu nhìn tên này, mặc dù gã mặc áo đen không nhìn rõ mặt nhưng giày của gã có phải rất quen không?”
Tôi híp mắt nhìn kỹ nhưng chẳng thấy gì không ổn cả, giày của đối phương chỉ là một đôi giày vàng bình thường.
“Loại giày này được gọi là giày dẫm mộ, mũi giày cao, xung quanh được bọc da cao su vì để đề phòng dẫm phải nước đọng trong mộ. Có thể nói nó là giày chuyên dụng cho đệ tử của môn phái dời mộ” Bạch Trạch ra hiệu cho bảo vệ phóng to hình ảnh ra rồi nói tiếp: “Loại giày này cũng có bán trên thị trường, nhưng nó không giống với giày dành riêng cho đệ tử trong môn phái. Cậu nhìn kỹ đế giày đi, có phải nhìn thấy đinh cao su không?”
“Đinh cao su này để cố định chống trượt, nó tránh việc bị trượt chân lúc dời mộ rồi ảnh hưởng đến đồ vật bên trong mộ”
“Bởi vì loại giày này rắn chắc, chống trượt lại còn nhẹ, cho nên rất nhiều đệ tử của môn phái Dời mộ đều coi nó là giày đi hàng ngày” Bạch Trạch thở ra một vòng khói rồi bình tĩnh hỏi: “Cậu lại nhìn eo của bọn họ xem có phát hiện điều gì không?”
“Lưng hơi còng” Tôi nói toạc ra luôn.
Bạch Trạch cười khẽ, “Không tồi, bởi vì đệ tử của môn phái Dời mộ cắm đầu vào việc dời mộ trong một thời gian dài, điều này sẽ dẫn đến thói quen là lưng hơi còng, kể cả tôi và sư phụ cũng vậy. Mặc dù bình thường chúng tôi đều cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng thứ đã thành thói quen thì sao có thể bỏ dễ dàng được, nhất là khi chúng tôi chăm chú làm việc thì bản năng sẽ khiến điều đó lộ ra”
“Vậy ý của anh là bốn gã trộm đêm qua đều là đệ tử của môn phái Dời mộ đóng giả sao, nhưng không rõ bọn họ được ai sai đến” Tôi trầm giọng nói.
Bạch Trạch gật đầu, anh ta ra hiệu cho tôi ra ngoài.
Sau khi quay về biệt thự của lão Lưu, Bạch Trạch báo với lão Lưu những thứ phát hiện được trong camera giám sát, lão Lưu ngồi trên ghế sô pha day day mi tâm rồi nói: “Bất kể là ai phái đến nhưng đối phương chưa thành công thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai”
“Tiểu Bạch, anh sắp xếp hai mươi đệ tử, nhất định phải có thân thủ tốt, bảo bọn họ dừng nhiệm vụ trong tay lại mà chạy ngay đến chỗ tôi” Lão Lưu vừa dứt lời đã quay ngay sang tôi, nói: “Nhất định phải bảo vệ thật tốt Dời mộ phần quyết, nếu bị mất thật thì sợ là không tìm lại được đâu, đến lúc đó dù tôi có chết cũng không còn mặt mũi nào gặp lại ông của cậu”
Nghe lão Lưu nói nghiêm trọng như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy sầu lo, căn phòng của tôi to như vậy mà lại chẳng có chỗ chứa bí mật nào cả, ngoại trừ cái khe dưới giường thì tôi chẳng biết phải để ở chỗ nào.
Mà kể cả có mua két sắt về chắc cũng chẳng có tác dụng gì.
“Gọi điện cho dì Liên của cậu đi, phải nói sao nghe thảm một chút” Lão Lưu đột nhiên bảo.
“Hả?” Tôi ngơ ngác, chuyện này thì có liên quan gì đến dì Liên chứ?
“Tôi không thể bảo vệ cậu 24/24, chắc chắn sẽ có lúc không để ý được, nếu như đối phương vì Dời mộ phần quyết thì còn đỡ, chỉ sợ khi đối phương không tìm thấy Dời mộ phần quyết sẽ chó cùng dứt giậu mà quay mục tiêu sang cậu.”
“Cho nên cần phải có người lúc nào cũng âm thầm bảo vệ cậu, mà người này nhất định phải là cao thủ” Lão Lưu nói đến đây thì thở dài, “Đời này của tôi đã thu một đồ đệ là Bạch Trạch, theo lý thuyết nó là ứng cử viên sáng giá nhất để bảo vệ cậu, nhưng cậu cũng thấy đấy, nếu bảo chơi bời nó cực thành thạo, nhưng tính về bản lĩnh thì chắc một con lợn cũng mạnh hơn”
“Phụt”
Bạch Trạch phun luôn điếu thuốc đang ngậm ra ngoài, anh ta nói với giọng thương tâm gần chết: “Sư phụ, con đâu có kém đến thế chứ?”
Lão Lưu tỏ vẻ dạy mãi mà không được: “Có kém hay không chẳng nhẽ anh không tự biết sao? Nếu xét về tay nghề dời mộ, anh theo sư phụ đã hai mươi năm, vậy mà đến bây giờ mới chỉ leo lên được đệ tử cao cấp, đến cả quản lý cũng không làm được. Xét về võ công, cái đống thịt mỡ của anh cũng chỉ bắt nạt được mấy thằng lưu manh nhỏ, nếu để anh bảo vệ Trần An thì tôi sợ đến lúc đó ngay cả anh cũng bị người ta làm thịt mất”
Bạch Trạch cố cãi lại với khuôn mặt như đưa đám: “Đấy là do con bị hạn chế về thể chất thôi”
“Thể chất gì cơ?” Tôi tò mò hỏi.
Bạch Trạch len lén nhìn lão Lưu, sau đó lúng túng nhìn tôi rồi trả lời: “Thể chất béo”
Thôi tôi bó tay rồi, thể chất béo, mẹ nó chứ cái này mà cũng là lý do à?
“Cho nên cậu phải khóc lóc thật thảm thiết với dì Liên, với sự quan tâm của cô ấy đối với cậu thì nhất định sẽ phái cao thủ đến bảo vệ cậu, nếu tôi đoán không sai thì người này chắc chắn là Yến Tần Tang, đồ đệ đắc ý nhất của cô ấy” Lão Lưu chậm rãi nói.
“Cái gì, Yến Tần Tang? Thật hay giả vậy, Hồ trưởng lão nỡ để đồ đệ quý giá này đi bảo vệ người khác sao?” Bạch Trạch tỏ ra nghi ngờ.
“Là người ngoài thì Hồ trưởng lão không nỡ để Yến Tần Tang ra tay đâu, nhưng nếu là Trần An, không tin hai chúng ta có thể đánh cược, có dám không?” Lão Lưu đột nhiên đổi giọng rồi cười rất kỳ quái.
Bạch Trạch vô cùng vênh váo, nói: “Có gì mà không dám, sư phụ muốn cược gì nào?”
“Nếu thật sự là Yến Tần Tang đến bảo vệ Trần An, trong vòng một tháng anh phải giảm béo ba mươi cân cho sư phụ. Nếu như Yến Tần Tang không đến, hờ, chẳng phải anh rất nhớ thương cái tượng phật đời Đường bằng gốm màu của tôi sao, đến lúc đó nó sẽ là của anh” Lão Lưu ra giá.
Bạch Trạch nghe thấy một tháng giảm ba mươi cân thì bị dọa đến mức mặt trắng bệch, anh ta cũng muốn thay đổi không đánh cược nữa. Nhưng khi nghe thấy lão Lưu đồng ý lấy bức tượng Phật bằng gốm màu từ đời Đường làm tiền đặt cược, anh ta lại hưng phấn đỏ cả mặt, “Sư phụ, người xác định lấy gốm màu đời Đường cược với con sao?”
“Đã là đàn ông thì nói lời phải giữ lấy lời, làm sao mà giả được?” Lão Lưu khẳng định chắc chắn.
Bạch Trạch bật dậy từ trên ghế sô pha rồi hô to: “Cược”
Tôi nhìn cặp thầy trò này mà không biết phải nói gì nữa, họ đang làm cái gì vậy, lấy sự an toàn của tôi ra để đánh cược là sao?
“Sư phụ, người thông minh cả đời nhưng lại hồ đồ trong một phút rồi” Bạch Trạch ngẩng cao đầu như một con gà trống vừa chiến thắng: “Nếu bảo Hồ trưởng lão quan tâm Trần An thì con tin, nhưng sư phụ đừng quên Yến Tần Tang gần đây đang làm cái gì”
“Yến Tần Tang đang chuẩn bị cho hôn lễ, chưa đầy hai tháng nữa là cô ta sẽ gả cho Tiêu Khải, một trong tứ đại công tử của thủ đô, mấy tháng gần đây cô ta đã không xuất hiện ở môn phái Dời mộ rồi, mà công việc của cô ta cũng đã được người khác tạm làm thay. Sư phụ, người thật sự nghĩ rằng an toàn của Trần An có thể lớn hơn hôn lễ của người ta sao?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất