Thầy Dời Mộ

Chương 59: Yến Tần Tang nhà họ Yến

Chương 59: Yến Tần Tang nhà họ Yến

Bạch Trạch cười hì hì gian xảo: “Hồ trưởng lão thương nhất là người đồ đệ này, Yến Tần Tang đã bận đến sứt đầu mẻ trán vì hôn lễ rồi, hôm qua con còn nghe người ta nói cô ta muốn ra nước ngoài chụp ảnh cưới cơ”“Còn nữa, nhà họ Tiêu là gia tộc giàu có nức tiếng của thủ đô, Tiêu Khải lại là người thừa kế duy nhất của gia tộc đó, với mặt mũi của nhà họ Tiêu, sư phụ cảm thấy họ sẽ để cho con dâu chưa gả vào gia đình mình đi bảo vệ người khác? Dùng sinh mạng của mình đổi sự an toàn của người khác?”
“Chà, sư phụ à, đồ đệ thật sự không muốn lừa lấy bức tượng gốm màu đời Đường của người đâu, nhưng sư phụ nhất định bị mất trắng rồi, đồ đệ đành phải nhận vậy” Bạch Trạch càng nói càng đắc ý, giống như anh ta đã chắc chắn thắng vụ cá cược này.
Lão Lưu chỉ cười mà không nói, giống như một cao tăng đang ngồi thiền, ông ấy chờ Bạch Trạch nói xong mới lên tiếng: “Nếu như anh tin chắc Yến Tần Tang không đến, vậy thì chúng ta cứ đợi đi”
“Sư thúc nhỏ, mau gọi điện thoại đi” Bạch Trạch thúc giục.
“Này, hai người làm như vậy chẳng tử tế gì cả, lấy tôi ra để đặt cược mà không cho chút lợi nào à?” Tôi phản đối, “Còn nữa, vừa rồi anh liên tục gọi tôi là Trần An, đúng là không biết lớn nhỏ, nếu không bồi thường thì đừng trách tôi không phối hợp”
“Trời ạ, sư thúc nhỏ, thế này là nhân lúc cháy nhà đi hôi của đấy” Bạch Trạch không đồng ý, “Chúng tôi đều vì bảo vệ sự an toàn của cậu mà”
“Vậy thì tôi cũng không cần nhiều, nếu thắng tôi phải được một nửa chỗ gốm màu đời Đường” Tôi đề nghị.
Nói thật lòng, lúc đầu tôi cứ nghĩ lão Lưu sẽ thắng vụ cá cược này, bởi vì chỉ cần nhìn thái độ của dì Liên hôm qua là biết dì vì mối quan hệ với ông tôi nên rất quan tâm đến tôi. Nhưng Bạch Trạch nói ra nguyên nhân cụ thể xong, tôi lại nhanh chóng “phản bội” lập trường của mình. Người ta hai tháng nữa là kết hôn, mà lại còn là con gái, có chuyện gì còn quan trọng hơn hôn lễ của người con gái chứ?
Dù dì Liên có yêu thương đồ đệ của mình, nhưng cũng không phải là người không biết đúng sai, dì làm sao có thể vì tôi mà làm tổn thương đến đồ đệ của mình, thậm chí còn đụng chạm đến nhà họ Tiêu được?
“Ha ha ha, sư phụ nhìn đi, đến cả sư thúc nhỏ cũng cảm thấy là con sẽ thắng” Bạch Trạch cười lớn rồi chộp lấy cánh tay tôi và nói: “Được, làm theo ý cậu, chỉ cần thắng thì sẽ chia cho cậu một nửa bộ gốm màu đời Đường”
“Được thôi, nếu Trần An cũng gia nhập, vậy trận đánh cược này phải sửa một chút. Có thắng phải có thua, Bạch Trạch thua là giảm béo, còn nếu Trần An thua thì phải giặt tất thối cho tôi trong ba tháng, thế nào?” Lão Lưu vui vẻ nói.
“Được” Tôi cắn răng đồng ý, chẳng phải chỉ giặt ba tháng tất thối thôi sao, tôi cũng không phải chưa từng giặt thứ này khi còn ở thôn Lão Loan.
“Vậy cậu gọi đi” Bạch Trạch không kịp chờ đợi mà giục tôi.
Tôi cầm điện thoại lên rồi ra hiệu cho Bạch Trạch yên tĩnh một chút, sau đó bấm số điện thoại của dì Liên.
Sau khi điện thoại kết nối, dì Liên tỏ vẻ rất ngạc nhiên và vui mừng, dì hỏi tôi đang ở đâu, có chuyện gì không.
Tôi khai thật là tối qua có trộm vào phòng mình, mấy tên trộm đó rất lợi hại. Dì Liên mắng chửi một trận trong điện thoại, dì nói lão Lưu đúng là bất tài, dù gì cũng là trưởng lão của môn phái Dời mộ, vậy mà lại để biệt thự bị trộm đột nhập, còn có thể gây tổn thương đến tôi.
Tôi bị Bạch Trạch yêu cầu bật loa ngoài, cho nên những lời dì Liên nói được truyền hết đến tai lão Lưu đang ngồi trên ghế sô pha.
Tôi cố ý nhắc nhở dì Liên là lão Lưu đang ngồi bên cạnh.
Không ngờ dì Liên chẳng những không ngừng mắng mà còn mắng to hơn, thậm chí còn định đến tận nơi để đánh lão Lưu một trận tơi bời.
Lão Lưu nghe đến đoạn sau thì không nhịn được nữa mà hô to với chiếc điện thoại: “Em gái họ Hồ à, cô đừng mắng chửi tôi nữa được không, cô định giải quyết chuyện của Trần An thế nào?”
“Giải quyết? Ông biến ngay cho tôi, trông cậy vào ông giải quyết thì Trần An mất mạng rồi” Dì Liên nổi giận mắng: “Chuyện này để tôi lo”
Dì Liên nói xong thì dập máy, tôi lúng túng cầm điện thoại, cười vài tiếng ha ha ngốc nghếch.
“Được rồi, dì Liên của cậu đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ lo cho cậu” Lão Lưu đứng dậy đi vài vòng trong phòng khách: “Bây giờ còn một chuyện cuối cùng phải làm”
“Bạch Trạch, anh đi mua một chiếc két sắt về để trong phòng khách. Như vậy ít nhất cũng dời đi sự chú ý, khiến bọn họ cảm thấy chiếc két sắt mới mua này là để bảo vệ Dời mộ phần quyết. Tránh việc bọn chúng lại vào phòng mọi người lúc nửa đêm, dọa người khác sợ chết mất” Lão Lưu căn dặn.
“Con sẽ đi mua ngay” Bạch Trạch đáp.
“Còn nữa, anh đến thị trường đồ cổ tìm cho tôi một quyển sách cũ, sau đó cho người làm giả thành Dời mộ phần quyết rồi đặt vào trong tủ. Dù sao không chiếm được thứ gì thì đối phương sẽ không can tâm đâu” Lão Lưu tiếp tục nói.
Sau khi sắp đặt mọi chuyện xong, Bạch Trạch vội vàng đi làm việc, lão Lưu cũng muốn đến trụ sở chính của môn phái Dời mộ, chỉ còn mỗi mình tôi ở nhà một mình nhàn đến phát chán.
Dù sao cũng nhàn rỗi, tôi bèn gọi điện cho Đinh Vọng Quân để hỏi xem đồ vật để ngày mai dời mộ đã chuẩn bị xong chưa?
Đinh Vọng Quân nói còn đang chuẩn bị, nhưng cam đoan sẽ không khiến tôi bị chậm trễ.
Sau khi dập máy tôi nghĩ đến Cố U Hoàng giúp mẹ tôi chữa trị tâm thần, thế là tôi gọi cho dì Ba để hỏi xem hai ngày qua mẹ tôi thế nào.
Dì Ba rất kích động nói cho tôi biết, hai ngày qua đầu óc mẹ tôi đột nhiên tỉnh táo rất nhiều, không điên nữa mà thỉnh thoảng còn nói vài câu. Dì hỏi tôi có muốn nói chuyện với mẹ vài câu không?
Dì vừa dứt lời thì trong điện thoại vang lên tiếng dì gọi mẹ tôi, một lát sau tôi nghe được mẹ tôi đang nói gì đó không rõ lắm.
“Mẹ” Mũi tôi hơi cay cay.
“Tiểu An, Tiểu An của mẹ” Mẹ tôi đã gọi tên của tôi một cách rất bình thường qua điện thoại.
Nước mắt tôi chảy xuống, tôi nức nở, “Mẹ, con nhớ mẹ lắm, mẹ nhất định phải mạnh khỏe nhé”
“Khỏe, mẹ rất khỏe” Mẹ tôi nói ngắt quãng, sau đó lại bắt đầu nói một đống những thứ linh tinh.
“Tiểu An, dập máy trước đi, chắc do mẹ cháu đã lâu không gặp cháu nên hơi kích động. Dì sẽ giúp mẹ cháu tỉnh táo lại” Dì ba nói xong thì dập máy luôn.
Tôi rõ ràng là đang khóc, nhưng lúc này lại cười rất tươi, cùng lúc đó sự cảm ơn của tôi đối với Cố U Hoàng đã biến thành nỗi nhớ.
Cô ấy vẫn luôn làm rất nhiều vì tôi, còn tôi ngoại trừ trận lôi kiếp ngày mùng chín tháng chín ra thì chẳng làm được gì cả, đến cả bác Tùng bảo tôi ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn mà tôi cũng không thể nào thực hiện được.
Tôi bật máy lên rồi đắn đo nhìn ba chữ Cố U Hoàng trong máy, thật ra tôi vẫn luôn muốn gọi cho cô ấy và hỏi thời gian này cô ấy thế nào, quan trọng nhất là lần đầu tiên khi tôi đến rừng trúc từ hôn, Cố U Hoàng đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu. Tôi nhớ bác Tùng đã từng nói, Cố U Hoàng đã bị thương rất nặng trong trận chiến với Tà thuật sĩ nên cần ngủ say để từ từ chữa thương, tôi không biết mình có quấy rầy việc chữa thương của cô ấy không và vết thương của Cố U Hoàng đến giờ đã hồi phục hay chưa.
Bác Tùng nói lôi kiếp rất kinh khủng, mặc dù tôi chưa nhìn thấy yêu tinh độ kiếp nhưng cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó. Bình thường chỉ cần một tiếng sét giữa trời mưa đã khiến mọi người phải đinh tai nhức óc rồi, chứ chưa cần nói đến lôi kiếp của Cố U Hoàng, đó chắc chắn không phải là sét đánh đơn giản như thế.
Tôi đắn đo mãi rồi cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Cố U Hoàng, không vì cái gì khác mà chỉ muốn biết vết thương của cô ấy đã khỏi hẳn hay chưa.
Sau khi bên kia đổ chuông, tôi lại trở nên khẩn trương, đến tận khi giọng nói quen thuộc của Cố U Hoàng vang lên: “Trần An”
“Là tôi” Tôi nhẹ nhàng trả lời.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất