Chương 171
- Thiên Sa, tên rất hay, ngươi thi triển đao kỹ để ta xem một chút.
Thiên Phong Hoa khen ngợi, tinh thần của ông dường như ít nhiều đã tốt hơn ban nãy.
Được tiền bối chỉ điểm, Địch Cửu há có thể khách khí, Thiên Sa hóa thành một đạo đao mang màu xanh da trời, bổ ra một đao với khí thế hùng hổ như muốn chém nát cả không gian.
Nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống, đao ý “phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn” bùng nổ, giờ khắc này, tất cả những thứ dám ngăn cản trước mặt Địch Cửu đều sẽ bị chém thành hư vô.
Chiêu vừa rồi chính là Phong Tiêu Đao, đao chiêu do chính bản thân Địch Cửu cảm ngộ.
- Bành!
Một đao này vạch ra một vết đao màu xanh dưới đáy Cực Dạ Thiên Khư, đao thế đã ngừng mà vết đao vẫn còn hiển hiện rõ rệt trong không trung, thật lâu sau mới tán đi.
Địch Cửu thu đao, rất hài lòng với một chiêu vừa rồi của mình. Không đợi vết đao màu xanh tán đi, hắn liền ôm quyền:
- Xin tiền bối chỉ điểm.
Thiên Phong Hoa thở dài:
- Đao ý tốt, đao ý tốt mà. Đáng tiếc là chỉ có đao ý tán loạn, không có thế chân chính, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ rất khó ngưng tụ được đao thế của chính mình. Đao ý tán loạn như là pháo hoa vậy, nhìn thì đẹp mà thật ra lại vô dụng.
Địch Cửu giật mình, Phong Tiêu Đao, Liệt Văn Đao, Thiên Mạc Đao là ba chiêu thức mà hắn đắc ý nhất, mặc dù Địch Cửu còn chưa thi triển ra hai đao sau, thế nhưng Phong Tiêu Đao đã đủ thể hiện được trình độ lĩnh ngộ của hắn về đao đạo. Hắn lĩnh ngộ đao ý rất sâu, sao có thể nói là tán loạn chứ?
Thực lực Thiên Phong Hoa đúng là cao hơn Địch Cửu vô số lần, tuy nhiên thực lực cao là một chuyện, ông ta nói đao ý của hắn quá tán loạn, so sánh nó như pháo hoa, thật là chê bai quá mức rồi.
Địch Cửu không phục:
- Tiền bối xem tiếp Liệt Văn Đao và Thiên Mạc Đao của vãn bối nhé.
Vừa dứt lời, Thiên Sa trong tay Địch Cửu liền hóa thành vô số đợt sóng màu xanh liên miên không dứt, sóng sau cao hơn sóng trước, cuối cùng chạm vào hư không, tạo ra vô số bọt nước đao mang. Đao ý nổ tung theo bọt nước, toàn bộ không gian đều bị khí tức đao mang bao phủ.
Liệt Văn Đao chưa kịp ngừng, Thiên Mạc Đao đã phủ xuống. Đao mạc từ trong hư không rơi xuống tựa như thác nước, đao mạc mang theo một chút khí tức quy tắc quét sạch tất cả, không gian phát ra tiếng nổ vang rền khiến người ta có cảm giác, bất kỳ đồ vật nào đứng trước đao mạc cũng đều sẽ bị nghiền nát thành cám.
- Tiền bối thấy thế nào?
Hai đao đã qua, Địch Cửu hỏi lại lần nữa.
Thiên Phong Hoa kinh ngạc nhìn Địch Cửu, hồi lâu mới lên tiếng:
- Ngươi là đao khách tài hoa nhất mà ta từng gặp qua, thậm chí là tu đạo giả có năng lực lĩnh ngộ và tư chất tốt nhất. Mới ở cảnh giới Nguyên Hồn mà đã chạm đến một tia quy tắc, quả thực kinh hãi thế nhân.
Trong lòng Địch Cửu hơi đắc ý, tuy nhiên hắn rõ ràng bản thân có thể chạm đến một tia quy tắc không phải vì hắn thông minh hơn người khác, mà là bởi vì hắn có được viên đá màu xám và tia sét màu vàng. Tia sét màu vàng trời sinh chính là ngọn nguồn của ức vạn quy tắc.
Đột nhiên Thiên Phong Hoa lại thở dài:
- Ta khẳng định ngươi có thể chiến đấu vượt cấp, thậm chí có thể đánh bại tu sĩ cảnh giới Hư Thần. Ngoại trừ việc thần niệm và chân nguyên của ngươi đã cô đọng ra thì vài đao này cũng là nguyên nhân trọng yếu. Đáng tiếc, đáng tiếc…
Đây đã là lần thứ hai ông ta nói đáng tiếc, đến đây thì Địch Cửu đã cảm thấy có gì đó không đúng, Thiên Phong Hoa là ai? Ông là cường giả đã bổ một tinh cầu tu chân ra làm hai, cường giả như vậy nhận xét đao đạo của hắn có thiếu hụt hẳn là sẽ không sai.
- Mong tiền bối chỉ điểm giúp những điều mà vãn bối vẫn còn thiếu sót với ạ.
Địch Cửu lập tức khom người xin thỉnh giáo.
Thiên Phong Hoa nghiêm túc dạy bảo:
- Nếu như ta không đoán sai, ngươi hẳn là không có sư phụ dạy dỗ đúng không? Ngươi tu luyện đao ý, cũng cảm ngộ được đao ý rồi, vậy ngươi biết cái gì là đao ý không? Lúc ngươi xuất đao đã dựa vào ý của mình mà ngưng tụ đao thế, vậy ta hỏi ngươi, ngươi biết cái gì là đao thế không? Nói cách khác, nếu như không phải là chân nguyên và thần niệm của ngươi cô đọng đến mức mạnh mẽ như hiện tại, vậy loại đao ý của ngươi ở trong mắt người khác sẽ chỉ như đồ chơi con nít. Loại đao ý này cũng chỉ có thể giáo huấn tu sĩ tầng dưới chót ở một đại lục đã tàn phá mà thôi, bước ra ngoài cái đại lục này, ngươi sẽ phát hiện mình kém quá xa những thiên tài thực sự.
Địch Cửu nghe vậy liền biến sắc, hắn hiểu rất rõ bản thân mình, do tu luyện Tinh Hà Quyết nên hắn có Tinh Không Mạch, bởi vậy chân nguyên và thần niệm mới được cô đọng như hiện tại. Theo lời Thiên Phong Hoa nói, nếu không có Tinh Hà Quyết vậy Địch Cửu chẳng khác nào tu sĩ tầm thường sao?
Thiên Phong Hoa cảm nhận được tâm tính Địch Cửu có biến hóa, nhưng ông vẫn tiếp tục chỉ bảo:
- Ngươi đừng coi nhẹ bản thân, tuy ta hơi nặng lời một chút, nhưng đúng là bỏ qua chân nguyên và thần niệm cô đọng thì đao ý của ngươi hoàn toàn không có gì đặc biệt cả. Mặc dù vẫn có thể vượt cấp đối địch, nhưng nhiều nhất chỉ có thể ở Nguyên Hồn tầng bốn đấu với Nguyên Hồn tầng bảy mà thôi, tuyệt đối không thể so sánh với tu sĩ ở ngũ đại tinh cầu xung quanh đại lục Xá Dạ. Bây giờ ngươi hãy nói hiểu biết của mình về đao ý và đao thế cho ta nghe xem.
Địch Cửu nghiêm túc trả lời:
- Theo vãn bối hiểu, đao ý chính là một loại ý cảnh sau khi xuất đao, để cho đao của mình dung hợp với cảnh vật xung quanh, hóa thành tự nhiên. Đao thế là đao ý hòa cùng với chân nguyên mà khống chế không gian.
Thiên Phong Hoa gật gù:
- Lý giải đao ý rất sâu sắc, nhưng ta phải giải thích cho ngươi hiểu, đao ý của ngươi nhiều nhất chỉ mới là nhập môn. Nếu như không hiểu rõ đao ý ở cấp độ thâm sâu hơn, theo tu vi ngươi ngày càng tăng lên, đao ý sẽ rất khó tiến thêm một bước. Lúc đó có một ngày ngươi sẽ phát hiện, mình không mạnh mẽ hơn người khác là mấy, mình chưa phải là cường giả thật sự trong vũ trụ.
- Theo ta hiểu, ý cảnh chia làm nhập môn, đại thành, viên mãn, tụ thế. Đao ý của ngươi quá tản mạn, tối đa chỉ là cấp độ nhập môn. Nguyên nhân là ngươi không có sư phụ chỉ điểm, cũng không có hệ thống pháp kỹ đao đạo thật sự, hết thảy đều do ngươi tự mày mò. Nhưng mà dù ngươi có thiên phú cách mấy cũng không thể chắc lọc được tinh hoa từ vô số thứ mà ngươi trải nghiệm qua ngần ấy năm.
- Vãn bối thụ giáo.
Địch Cửu lắng nghe Thiên Phong Hoa dạy bảo một phen, cảm giác được trước mắt mình như sáng tỏ, thông suốt hơn rất nhiều. Những thứ hắn học rất lộn xộn, khi tìm được pháp kỹ tốt liền tu luyện ngay, cảm ngộ được một loại ý cảnh là lập tức dung nhập trong đao đạo của mình, căn bản không biết cái gì là tu luyện có chọn lọc, cũng không biết cái gọi là học tập theo chất lượng. Những lời Thiên Phong Hoa dạy bảo Địch Cửu tương đương với sư phụ chỉ điểm đệ tử, cho nên sự tôn kính của hắn với ông ta là xuất phát từ nội tâm.
Thiên Phong Hoa mỉm cười:
- Ta không tu đao đạo, cũng không có đao kỹ để tặng cho ngươi, nhưng những ý cảnh trong vũ trụ, ví dụ như đao ý của ngươi hay kiếm ý, thương ý, thậm chí là ngũ hành ý cảnh và các loại khác, tất cả đều là cùng loại.
- Có phải không gian và thời gian cũng có ý cảnh như thế này không, thưa tiền bối?
Địch Cửu vội đặt câu hỏi, từ trước tới nay hắn chưa từng có sư phụ, không tranh thủ hỏi cho rõ thì thật lãng phí cơ hội.
Mà trên thực tế, những thứ này cho dù là cường giả đỉnh cấp trên đại lục Cực Dạ cũng không thể chỉ điểm cho Địch Cửu.
Thiên Phong Hoa lắc đầu:
- Ta chỉ là nghe một tiền bối nói, không gian và thời gian đều cao cấp hơn ý cảnh thông thường, chờ khi ngươi lĩnh ngộ được đao ý thật sự thì ta sẽ nói cho ngươi biết cái gọi là thời gian và không gian ý cảnh. Hiện tại ngươi hãy ở chỗ này nghiên cứu một tháng đi. Một tháng sau, ngươi lại thi triển vài đao vừa rồi cho ta xem, ta sẽ chỉ ra những chỗ thiếu hụt của ngươi.
- Vâng.
Địch Cửu không dám do dự, hắn ngồi xuống một chỗ trống trải, thần niệm tiến vào trong Tàng Kinh Các Thiên Đao Tông.
Thiên Phong Hoa không cách nào chỉ điểm đao đạo cho hắn, Địch Cửu đành phải tìm kiếm đao đạo trong Tàng Kinh Các vậy.
Mấy ngày sau, quả nhiên Địch Cửu đã tìm được tài liệu miêu tả ý cảnh. Tuy nhiên trong những tài liệu này, đẳng cấp cao nhất của ý cảnh là viên mãn chứ không có tụ thế như Thiên Phong Hoa đã nói.
Đồng thời, Địch Cửu cũng xem qua rất nhiều đao kỹ và phương pháp tu luyện đao thế, càng đọc hắn lại càng xấu hổ với sáu đao của mình.
Địch thị đệ nhất đao và đệ nhị đao giỏi lắm chỉ có thể gọi là phương thức vận dụng chân nguyên, không thể xưng là đao pháp, càng không phải nói tới đao kỹ.
Đệ tam đao Toàn Phong Đao có thể tính là đao kỹ, nhưng mà Toàn Phong Đao do Địch Cửu thi triển vẫn chưa hoàn thiện, hắn mới chỉ học được chút da lông mà thôi.
Đúng như Thiên Phong Hoa đã nói, đao ý của Địch Cửu mới là nhập môn, nhưng không có hệ thống mà lại lộn xộn đến mức không ra gì, thời điểm đối địch lúc mạnh lúc yếu.
Thiên Phong Hoa ở bên cạnh nhìn Địch Cửu không ngừng luyện tập các loại đao kỹ. Đao mang màu xanh của Thiên Sa từ lúc ban đầu tản mạn không ra gì đã bắt đầu hội tụ lại, sau đó liên kết với nhau thành một mảng màu xanh rõ ràng, có trật tự, phải có sự khống chế nhất định đối với đao ý mới có thể làm được như vậy. Trong lòng ông ta cảm thán không thôi, Địch Cửu không có sư phụ dạy, ngay cả thứ cơ bản nhất cũng không biết, nhưng năng lực tự mình lĩnh ngộ và khả năng học tập quả là đáng gườm. Chắc chắc con đường tương lai của hắn sẽ rộng rãi không gì sánh được.
Một tháng sau, Địch Cửu dừng việc vung đao, hắn nhắm mắt, tập trung sắp xếp lại thu hoạch trong thời gian vừa rồi.
Sáu đao ban đầu đã bị Địch Cửu tinh giản thành ba đao, đao đầu tiên là Phong Tiêu Đao, đao thứ hai là Liệt Văn Đao, cuối cùng là Thiên Mạc Đao.
Phong Tiêu Đao không còn là đao kỹ đơn lẻ mà đã trở thành thủ đoạn quần sát. Sau khi tiến vào giữa lòng quân địch liền hình vòng xoáy thẳng tiến không lùi, không nghiền nát đối thủ quyết không thôi.
Hai đao còn lại không thay đổi nhiều, đao ý tản mạn trước đó đã được ngưng tụ lại sau khi Địch Cửu cảm ngộ. Lúc này, Địch Cửu biết kể cả sức chiến đấu hay tiềm lực đao đạo của bản thân đều tăng lên rất nhiều. Sức chiến đấu thì không cần nói tới nữa, quan trọng là tiềm lực tăng lên để Địch Cửu có một phương hướng chính xác mà tiến tới.
Nghe người nói một buổi hơn mười năm đọc sách, câu này quả là mô tả chính xác tình trạng của Địch Cửu hiện tại. Nếu như không có Thiên Phong Hoa chỉ điểm, vậy hắn nhất định sẽ phải nếm trải rất nhiều thất bại, sau đó tốn thời gian dài ổn định tinh thần và nghiên cứu đao đạo mới có thể từ từ tổng kết được những thứ này.
- Tiền bối, người xem hộ ba đao này của vãn bối đã có tiến bộ gì chưa nhé.
Địch Cửu thi lễ với Thiên Phong Hoa, sau đó liền thi triển ra Phong Tiêu, Liệt Văn và Thiên Mạc Đao.
Ba đao lần này thi triển không còn có đao ý tản mạn, mà là đao ý ngưng tụ, mơ hồ hình thành đao thế, đao mang hóa thành thực thể xẹt ngang qua không gian.