Chương 172
- Đây là lần đầu tiên ta thấy một người có thiên phú tốt như vậy đấy, ta vốn nghĩ sau một tháng luyện tập ngươi cũng chỉ đạt đến giai đoạn tiểu thành mà thôi, không ngờ so với tưởng tượng của ta ngươi còn làm tốt hơn nhiều. Đao ý đã không còn tán loạn thành một đoàn như trước nữa mà thậm chí còn tiến xa hơn một bước, chỉ cần bỏ thêm công sức điều chỉnh thì đại thành sẽ cách không xa đâu. Bây giờ ngươi đã có đủ tư cách để nói chuyện với bất kỳ thiên tài nào khác trên đại lục này rồi.
Trông thấy sự tiến bộ của Địch Cửu, Thiên Phong Hoa không nhịn được khen một tràng.
Ông ta khen Địch Cửu không phải là do hắn hiểu rõ những cấp độ đao ý ở phía sau mà là việc hắn ta nhận ra được các cấp bậc đao ý càng về sau sẽ càng khác so với tu luyện đạo pháp và công pháp, điều này sẽ giúp Địch Cửu không còn giống như một con ruồi không đầu tu luyện lung tung nữa.
Nghe Thiên Phong Hoa nói vậy, Địch Cửu liền khom người bảo:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, nếu không nhờ có người thì ngay cả tư cách nghĩ tới chuyện này vãn bối cũng chẳng có, trong lòng vãn bối hiện giờ đã xem người là sư phụ của mình rồi.
Thiên Phong Hoa khẽ lắc đầu:
- Ta không có khả năng làm sư phụ của ngươi đâu, những gì ta nói chỉ là thứ mọi người đều biết, chẳng qua ngươi chưa biết tới thôi. Tinh không mênh mông ẩn chứa vô số cường giả đứng đầu, mà ngươi lại có đủ thực lực và tiềm lực để trở thành một trong số những người đó trong tương lai.
- Thưa tiền bối, vì sao vãn bối chỉ thấy được những phần như nhập môn, tiểu thành, đại thành và viên mãn trong ngọc giản Đao Đạo mà không thấy tụ thế vậy ạ?
Địch Cửu nhanh chóng hỏi lên nghi vấn của mình.
Thiên Phong Hoa bèn đáp:
- Thật ra thì tụ thế cũng chưa phải là cảnh giới tối cao, sau khi đao ý của ngươi đủ siêu việt thì vẫn còn một cấp độ nữa gọi là hóa cảnh.
- Hóa cảnh?
Địch Cửu lẩm nhẩm trong miệng hai từ đó.
Thiên Phong Hoa kiên trì giải thích:
- Kỳ thật cảnh giới này ta chỉ mới được nghe kể lại chứ cũng chưa từng gặp cường giả nào chân chính thực hiện được. Pháp kỹ của những cường giả ấy một khi thi triển đều cực kỳ thần thông quảng đại, chỉ cần đến một mức độ nhất định nào đó, chiêu thức của bọn họ sẽ khiến cho người khác lâm vào kỳ cảnh, bất tri bất giác tiến vào bên trong kính tượng thần thông, để mặc đối thủ muốn làm gì thì làm. Mà khi đó, ảo cảnh sẽ vô cùng giống với thực tại. Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, với năng lực lĩnh ngộ của ngươi thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ngươi thành công tiến vào cảnh giới này thôi.
Thiên Phong Hoa dừng lại lấy hơi, sau đó cân nhắc từ ngữ rồi tiếp tục giải thích cho hắn hiểu:
- Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết một vài lý giải về thời gian và không gian của ý cảnh mà ta từng được nghe được. Hóa cảnh không phải là cảnh giới tối cao nhất, mà hóa cảnh chỉ làm cho việc tạo ra ảo cảnh trở nên chân thực hơn mà thôi, trên thực tế nó vẫn là hư ảo, chỉ đơn giản là làm cho đối thủ sa vào. Còn mục đích của ý cảnh lại không giống như thế, khi ngươi tiến vào đó rồi thì cảnh vật ngươi biến hóa ra sẽ trở nên chân thật hơn rất nhiều. Cho nên chỉ cần ngươi chạm được tới những quy tắc này thì ảo cảnh mà ngươi tạo ra sẽ hoàn toàn khác xa trước đấy.
- Nghe đồn khi vô thượng cường giả đối chiến với nhau đều là dùng quy tắc cả. Tuy rằng quy tắc là một thứ không thể hình dung được rõ ràng nhưng có thể nói nó được cấu thành từ vô số các pháp tắc khác nhau, như Pháp tắc Thời gian, Pháp tắc Không gian và các loại Ngũ hành Pháp tắc khác. Khi ngươi đủ khả năng nắm những pháp tắc này trong tay thì việc sáng tạo được một thế giới chân thật là điều hoàn toàn có thể làm được.
Địch Cửu nghe nói như thế thì nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, không ngờ trên đời còn có loại cường giả này nữa ư? Tiện tay sáng tạo ra một thế giới chân thật để đối thủ lâm vào đó ấy hả? Theo lời Thiên Phong Hoa thì cường giả chỉ đối chiến với nhau bằng pháp tắc, mà hắn có thể chạm đến một ít khí tức của quy tắc chỉ là nhờ vào việc hắn có Vẫn Thạch mà thôi. Quả nhiên kiến thức hoàn toàn không có giới hạn, xem ra hắn vẫn còn cách cái cảnh giới vô thượng cường giả kia tới tận cả triệu năm là ít.
- Ta cũng chỉ vừa mới tiếp xúc được với quy tắc chứ việc vận dụng nó như thế nào thì vẫn còn kém xa lắm. Ta nhìn thấy được tuy rằng ngươi đã tiếp xúc qua một ít vòng ngoài của quy tắc, thế nhưng ngươi hoàn toàn chẳng hiểu gì về nó cả, hẳn là do cơ duyên trùng hợp nào đó khiến ngươi cảm ngộ do tiếp xúc được với vô thượng bảo vật có đúng không? Nếu như ngươi quyết tâm muốn cảm ngộ được quy tắc thì trước tiên nên bắt đầu tìm hiểu từ một loại pháp tắc nào đó đi.
Ngộ tính của Địch Cửu làm Thiên Phong Hoa vô cùng yêu thích cho nên mới nói hết những gì mình biết cho hắn.
Ông ta không khỏi suy đoán rằng Địch Cửu từng đạt được một loại chí bảo nào đó cho nên mới muốn nhắc nhở hắn ta nên chú ý một chút về sau. Không phải ai cũng không thèm để ý tới loại bảo vật chí thượng như ông đâu.
Nghe lời chỉ dạy của Thiên Phong Hoa, Địch Cửu khẽ thở dài một hơi:
- Nhờ tiền bối giảng dạy mới giúp vãn bối nhận ra lúc trước bản thân mình đã vô tri đến cỡ nào mà.
Thiên Phong Hoa lắc đầu:
- Ta cũng chẳng chỉ dạy được gì cho ngươi cả, chỉ do đi qua nhiều nơi hơn, tuổi tác lớn hơn thành ra kinh nghiệm cũng nhiều hơn ngươi thôi. Tương lai nếu có cơ hội thì ngươi hãy đi ra khỏi đại lục Xá Dạ để tham quan ba đại lục còn lại cùng với Thế giới Tiểu trung ương xem sao.
- Còn bốn đại lục và Thế giới Tiểu trung ương nữa ư? Không biết đó là chỗ nào vậy thưa tiền bối?
Địch Cửu ngạc nhiên hỏi.
Thiên Phong Hoa lại từ tốn đáp:
- Bây giờ tu vi của ngươi vẫn còn yếu lắm, chờ đến sau khi ngươi tiến vào cảnh giới Hóa Chân rồi thì dù ngươi không muốn rời khỏi Xá Dạ tinh cũng chẳng được. Theo ta biết, muốn đi tới vị diện cao hơn thì bắt buộc phải đi qua Thế giới Tiểu trung ương.
Địch Cửu không khỏi nghi hoặc:
- Tiền bối, không phải chỉ cần có Liệt Giới Phù thì sẽ tiến được tới những tinh cầu khác sao? Chẳng lẽ mỗi một tu sĩ Hóa Chân muốn di chuyển giữa các vị diện đều phải có Liệt Giới Phù à?
- Không phải, thực tế thì năm đại lục cách nhau không xa, mà trên mỗi tinh cầu của các đại lục đó đều sẽ có truyền tống trận tới Thế giới Tiểu trung ương. Mà Tiểu trung ương lại chính là đại lục có nền văn minh phát triển nhất, ta có thể bước vào Hư Thần cảnh đều là việc xảy ra sau khi đi tới Thế giới Tiểu trung ương cùng với sư phụ của mình đấy. Mặc dù ta cũng được xem là nhất đẳng thiên tài tại đại lục Xá Dạ, tuy nhiên khi đi đến Tiểu trung ương thì loại thiên tài nhất đẳng như ta cũng chẳng khác nào cá diếc trên sông. Có đôi khi ngươi cảm thấy rằng bản thân mình vô cùng tài giỏi, nhưng khi ra tới bên ngoài, gặp được nhiều người thì ngươi mới hiểu rõ câu “núi cao còn có núi cao hơn”. Nhưng yên tâm, tư chất và ngộ tính của ngươi có thể nói là mạnh nhất trong tất cả những người mà ta từng gặp qua, bây giờ cho dù ta có nối liền đại lực Cực Dạ và đại lục Bán Mạc lại đi nữa thì cũng là trị ngọn chứ không trị được gốc, trên thực tế không thể nào hoàn toàn chữa khỏi cho đại lục Xá Dạ được cả. Cho nên ngươi có tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào, hơn nữa sẽ hạn chế cơ hội phát triển của chính mình.
Vốn Địch Cửu dự định diệt trừ Thích Gia Thương Lâu trước rồi mới rời khỏi đại luc Cực Dạ trở về Hằng Vực tinh, nhưng sau khi nghe Thiên Phong Hoa kể chuyện xong hắn lại muốn rời khỏi đại lục Cực Dạ càng sớm càng tốt.
- Thưa tiền bối, năm đại lục này được xếp thứ tự ra sao? Vả lại nếu đã có Thế giới Tiểu trung ương thì chắc cũng phải có Thế giới Đại trung ương chứ nhỉ?
Thiên Phong Hoa bật cười trước sự ham học hỏi của hắn:
- Ngươi không hỏi thì ta cũng đang tính nói với ngươi đây. Tại chỗ này ngươi có thể xem Thế giới Tiểu trung ương là trung tâm, bởi vì đây là nơi có linh khí nồng nặc nhất, quy tắc thập phần đầy đủ, mà khí vận của thiên đạo thì càng khỏi phải nói. Đấy còn là nơi cho ra đời những tu sĩ có tư chất cao nhất cùng với Thần linh thảo cấp cao và các loại thiên tài địa bảo khác nữa. Ở xung quanh Thế giới Tiểu trung ương được bao phủ bởi bốn đại lục, đầu tiên chính là đại lục Xá Dạ nơi chúng ta đang đứng, hay còn gọi là Xá Dạ Tinh. Thứ hai được gọi là đại lục Thường Thiên hoặc Thường Hòa tinh. Đây chính là đại lục tu chân mạnh nhất, đồng thời cũng nằm gần Thế giới Tiểu trung ương nhất. Thứ ba là đại lục Đan Việt – Đan Tư tinh, là nơi duy nhất cho ra được tu sĩ cấp Đan Vương. Đại lục Á Luân chiếm vị trí cuối cùng, còn được gọi là Hằng Vực tinh, nơi này ta chưa từng đi qua lần nào cả chỉ nghe đồn đây là nơi văn minh về khoa học kỹ thuật phát triển khá tốt thôi. Còn muốn đi tới Thế giới Đại trung ương thì phải đợi sau khi ngươi ra khỏi vị diện thì mới có thể tiếp xúc tới được.
- Á Luân đại lục chính là Hằng Vực tinh…
Địch Cửu không nhịn được lẩm bẩm một câu, bỗng hắn nghĩ tới điều gì đấy bèn kích động nói:
- Tiền bối, thật ra ta là người đi ra từ đại lục Á Luân, hiện tại muốn trở về đó, nếu như ta tới Thế giới Tiểu trung ương thì có được truyền tống về Hằng Vực tinh không?
Hắn không nghĩ tới chuyện đại lục Á Luân vậy mà lại nằm song song với đại lục Cực Dạ. Đúng như Thiên Phong Hoa từng bảo, hắn căn bản không cần dùng Liệt Giới Phù vẫn có thể trở về quê nhà.
Không nghĩ đến mọi chuyện lại trùng hợp tới vậy, Thiên Phong Hoa khẽ mỉm cười:
- Chỉ cần Thế giới Tiểu trung ương không có gì thay đổi thì ngươi vẫn có thể dùng Truyền tống trận để trở về. Ngươi phải biết tu sĩ sau khi đạt tới cảnh giới Hóa Chân muốn đi tới vị diện khác đều phải xuất phát từ Thế giới Tiểu trung ương hết đó, nếu không có truyền tống trận chuyển bọn họ tới Thế giới Tiểu trung ương thì bọn họ rời khỏi vị diện này bằng cách nào đây? Thế nhưng điều ta lo lắng nhất là việc một khi truyền tống trận từ đại lục Xá Dạ đến Thế giới Tiểu trung ương bị phá hư thì ngươi muốn trở về nhà sẽ không tránh khỏi có chút phiền phức. Bản đồ đi từ đại lục Xá Dạ đến Thế giới Tiểu trung ương khẳng định có thể mua được ở đây, tuy nhiên quá trình di chuyển lại mất không ít thời gian. Bởi vì ngươi muốn tới Tiểu trung ương thì bắt buộc phải đi qua tinh không, khi đó ngươi phải tiến vào cảnh giới Tích Hải rồi mới thực hiện được.
Nghe vậy nhưng sự kích động của Địch Cửu vẫn không chút nào giảm bớt. Sau đó hắn đột ngột kính cẩn quỳ xuống hướng Thiên Phong Hoa dập đầu ba cái:
- Đại ân của người vãn bối xin ghi tạc trong lòng. Vô luận tiền bối có xem vãn bối là đệ tử hay không thì trong lòng ta người đã là sư phụ của mình rồi.
Địch Cửu vốn không định sẽ bái sư, tuy nhiên hắn lại vô cùng thích phong độ cao thượng kết hợp với việc ông ta chỉ bảo mình thập phần tận tình kia, điều này làm cho hắn thật sự xem Thiên Phong Hoa chẳng khác gì sư phụ của mình cả. Hắn khẳng định ông ta chắc chắn biết được chuyện hắn cảm ngộ quy tắc nhờ chí bảo, nhưng mà nửa điểm ý tứ muốn chiếm đoạt đều không có, ngược lại còn tận tâm chỉ dạy cho hắn rất nhiều thứ mà trước giờ hắn chưa hề được tiếp xúc tới, mà những kiến thức này hoàn toàn có khả năng sẽ cứu hắn một mạng trong tương lai, điều này có khác gì ân sư chi tình đâu.
Cảm nhận được tấm lòng chân thành của Địch Cửu làm tâm khảm Thiên Phong Hoa thấy ấm áp không thôi. Tuy hắn và Hạ Vi Vi đã kết thành đạo lữ rất nhiều năm trời nhưng vẫn không có hài tử vì tất cả tinh lực ông ta đều đặt hết lên người nàng ấy, thế nên ông chẳng có thời gian thu nhận đệ tử nữa. Hiện tại thấy chân tình được bộc lộ qua từng lời nói và hành động của Địch Cửu làm Thiên Phong Hoa có cảm giác bản thân không còn là người vô dụng không một ai cần.
Tính cách Thiên Phong Hoa vốn là người chí tình chí nghĩa, thế nên khi lỡ tay bổ đôi đại lục Xá Dạ ra mới có thể áy náy tới cực điểm mà giam mình ở lại Thiên Khư ngần ấy năm, còn Hạ Vi Vi cũng nhìn trúng điểm này của ông nên mới có thể sắp xếp kế hoạch chu toàn như thế mà cao bay xa chạy. Nói tới Địch Cửu thì từ một góc độ nào đó làm ông cảm nhận được hắn với mình là cùng một loại người, thậm chí tính tình còn có chút hợp nhau nữa.
- Ngươi đi đi, không cần để ý đến ta đâu. Ở một tương lai không xa trong tinh không, đại danh của ngươi chắc chắn sẽ in dấu trong tâm trí vô số người.
Nghe xong lời dặn dò của sư phụ mình, Địch Cửu nhanh chóng đứng lên và kiên định nói:
- Xin sư phụ yên tâm, nhất định đệ tử sẽ trở về thăm người.
Vành mắt Thiên Phong Hoa lúc này đây không hiểu vì sao lại cay cay, ông ta cảm giác được lời nói này xuất phát từ tận sâu trong lòng của hắn, hoàn toàn không phải là khách sáo hay qua loa cho xong. Ở tu chân giới, Thiên Phong Hoa tuy là một người có tình có nghĩa nhưng chẳng đại biểu cho việc ông không nhìn ra được bộ mặt tàn khốc của thế giới này. Người có thể làm được như Địch Cửu tuyệt đối không nhiều, mà hắn lại còn thật tâm thật ý xem ông như sư phụ nữa chứ.
Từ sau khi bản thân bị người mà mình xem là đạo lữ cả đời làm tổn thương, ông đã bị đả kích nặng nề, thế mà bây giờ ỏe nơi hiu quạnh như vậy lại có thể nhặt được một người đệ tử thông minh lại biết tri ân, chẳng lẽ đây là ông trời có mắt muốn đền bù cho ông phải không? Đáng tiếc những năm nay ông bị nhốt trong Thiên Khư nên chẳng giữ được bất kỳ một sản nghiệp nào cả. Nếu không thì đã có thể lưu lại cho đệ tử để sau khi hắn tiến vào tinh không sẽ bớt vất vả đi một chút.
- Con đi mau đi, tinh không mênh mông mới chính là nơi con thuộc về.
Thiên Phong Hoa khoát tay áo lấy một đạo trận kỳ ném ra ngoài.
Lực lượng bao trùm lên xung quanh hướng thẳng về phía Địch Cửu, hắn biết lúc này Thiên Phong Hoa đang chuẩn bị dung hợp hai đại lục lại với nhau rồi.
Địch Cửu hiểu Thiên Phong Hoa là người không quen bộc lộ cảm xúc, cũng không nguyện ý để hắn thấy được tình cảm chân thật của ông nên mới dứt khoát bắt đầu ra tay sửa trị cho Xá Dạ tinh, như thể ông đang cố che đi sự xúc động của chính mình.