Chương 173
Lực lượng phát ra từ trận kỳ đưa Địch Cửu di chuyển thẳng lên mặt đất, hắn còn chưa kịp cảm thán thực lực của sư phụ quả nhiên cường đại thì hàng loạt tiếng va chạm kịch liệt đã vang lên.
Sau khi thả thần niệm ra, hắn phát hiện nơi hắn đứng có hai mảnh đại lục mênh mông, hai mảnh đại lục kia như hai cực của nam châm dần dần tiến lại gần nhau.
Thanh âm oanh minh liên tiếp vang vọng, càng ngày càng ầm ĩ.
Trong lòng Địch Cửu rung động không thôi, đây là thủ đoạn gì? Thiên Phong Hoa bị vây ở dưới đáy Cực Dạ Thiên Khư vô số năm mà vẫn có bản lĩnh như thế, vậy vị sư phụ này của mình lúc trước còn cường đại đến mức độ nào nữa chứ?
Địch Cửu mơ hồ cảm nhận được có chút quy tắc ba động ở đây. Hắn biết loại quy tắc ba động này không phải là do sư phụ mà là vì hai đại lục hợp lại tạo thành.
Dựa theo lời sư phụ nói, mỗi lần chữa trị đều cách nhau khoảng mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm, lần ít nhất cũng phải mấy chục năm. Nhưng mà đây là lần đầu tiên trong vòng mười năm Xá Dạ đại lục tiếp tục được chữa trị. Lần này tiến hành bất ngờ cho nên tu sĩ hai đại lục hẳn không kịp phản ứng, áp lực của Địch Cửu nhờ thế cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Địch Cửu lập tức lấy ra hai cái trận bàn, hai cái trận bàn này chính là mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ Thiên Phong Hoa giao cho hắn.
...
Cực Dạ Thiên Khư, hai bên Bán Mạc đại lục và Xá Dạ đại lục lần nữa được nối liền!
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp hai đại lục, cho dù là tu sĩ Bán Mạc đại lục hay Cực Dạ đại lục đều điên cuồng lao đến nơi đây.
Bởi vì mọi người đều hiểu rõ, một khi hai đại lục nối liền, vậy vô số tài nguyên tu luyện sẽ xuất hiện.
Trên con đường tu đạo có thể đi xa được bao nhiêu, vậy phải xem thu hoạch của người đó trong Thiên Khư rồi.
Giờ phút này, vô luận là truyền tống trận đến Thiên Khư của Bán Mạc đại lục hay là truyền tống trận đến Thiên Khư của Cực Dạ đại lục đều náo nhiệt vô cùng, từng đợt quang mang truyền tống liên tục lóe lên, lần lượt tu sĩ theo từng nhóm được truyền tống đi.
Địch Cửu còn chưa bố trí trận bàn xong thì trong thần niệm của hắn đã xuất hiện thân ảnh của mấy trăm tu sĩ đang ào ào hướng về phía hắn.
Địch Cửu hít vào một hơi, cổ động chân nguyên rồi nghiêm nghị nói:
- Mọi người dừng bước, Xá Dạ đại lục đang tiến hành chữa trị, tất cả linh mạch đều là tài nguyên của đại lục, tu sĩ dám tranh đoạt liền giết không tha.
Dù tất cả mọi người đều nghe thấy lời Địch Cửu nói nhưng chẳng có một ai dừng lại cả. Cực Dạ Thiên Khư khép lại, một khi đoạt được linh mạch hoặc linh thạch, vậy thực lực bản thân họ sẽ tăng tốc cực nhanh. Còn việc chữa trị đại lục, ha ha ha, ngươi thích thì cứ chữa trị đi, ai quan tâm ngươi nói thật hay không chứ?
Địch Cửu biết lúc này dù hắn bảo gì cũng đều chẳng có tác dụng, chẳng bằng dùng hành động thay lời muốn nói còn hơn. Tay hắn vụt một cái nắm lấy Thiên Sa, sau đó liền chém ra hai đạo đao quang màu xanh nhạt.
Hai đạo đao quang này lần lượt bổ về hai hướng, một bên là Bán Mạc đại lục, bên còn lại chính là Cực Dạ đại lục.
Đao ý lăng lệ theo đao quang lao đi, hai đạo đao ý này đã không còn lộn xộn như trước mà chúng tạo thành hai đạo vòng xoáy đao thế cực lớn.
- Oanh!
Đao quang xanh nhạt đánh trúng vào người một tên tu sĩ, đao mang nổ tung, biến thành từng đạo vòng xoáy quét sạch ra ngoài.
Những thứ ngăn đạo đao mang hoặc là vòng xoáy đao mang đều bị xé tan thành từng mảnh. Vòng xoáy đao mang kia giống như một cỗ máy xay thịt, những nơi nó đi qua ngoại trừ huyết tinh thì không còn sót lại thứ gì.
Tình cảnh bên Cực Dạ đại lục cũng giống như thế, đao quang xanh nhạt này chém tới, chỉ cần là người bị dính chiêu thì căn bản không có ai có thể sống sót.
Vẻn vẹn chỉ một đạo đao mang mà đã giết đến mấy trăm người, nhất là khi trong đó có cả những kẻ đã đạt đến cảnh giới Kim Đan tầng chín. Sự giết chóc quá mức kinh khủng ấy làm mọi người đều sợ hãi dừng chân.
- Ầm ầm!
Thanh âm oanh minh kịch liệt đánh thức đám tu sĩ bị Địch Cửu dọa sợ. Bọn họ nhìn thấy từng đầu linh mạch, từng đống linh thạch rơi vào Thiên Khư ngăn cách Bán Mạc đại lục và Cực Dạ đại lục.
Nỗi khát khao tài nguyên tu luyện rốt cục chiến thắng sự sợ hãi, một tên tu sĩ áo bào tro lớn tiếng kích động đám đông:
- Người này muốn chiếm tất cả bảo vật cho riêng mình, chúng ta cùng tiến lên, sát chiêu khi nãy hắn chỉ có thể đánh ra một lần mà thôi.
- Đúng vậy, cùng nhau tiến lên, mọi người đều tế ra pháp bảo phòng ngự đi.
Lập tức có người phụ họa theo.
Mà tên tu sĩ áo bào tro sau khi hô hào xong lại chẳng hề xông lên, ngược lại tốc độ của gã còn giảm đi hẳn, len lén chui ra sau.
Sau khi bổ ra hai lần Phong Tiêu Đao, Địch Cửu đúng là cảm thấy rất mệt, hiện tại đối mặt với không chỉ một người mà là mấy trăm người, chân nguyên sử dụng để xuất kỹ năng quần chiến dĩ nhiên tiêu hao không ít.
Nhìn thấy đám người hai bên càng thêm điên cuồng lao về phía mình, Địch Cửu không chút do dự lần nữa bổ ra hai đạo Phong Tiêu Đao. Địch Cửu thật sự vô cùng tâm huyết với lần chữa trị Xá Dạ đại lục này. Hắn rất muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ mình, chẳng phải Phong Thiên Hoa ở đây nhiều năm như vậy chính là vì chấp niệm với Xá Dạ đại lục hay sao?
Nếu như lần này vẫn thất bại, Địch Cửu không dám khẳng định sư phụ Phong Thiên Hoa còn có cơ hội cho lần tiếp theo hay không? Bởi vì mỗi lần tiến hành chữa trị người đều phải bỏ ra cái giá rất lớn bằng chính sinh mệnh mình. Loại chuyện như vậy Địch Cửu tuyệt không cho phép nó tiếp tục diễn ra nữa.
Vô luận tương lai hắn có thể quay trở lại cứu sư phụ hay không, ở trong lòng Địch Cửu, đây chính là lần cuối cùng sư phụ hắn chữa trị cho Xá Dạ đại lục.
- Phốc phốc phốc!
Phong Tiêu Đao lần nữa đại sát tứ phương, cho dù tu sĩ ở phía Bán Mạc đại lục hay là tu sĩ bên Cực Dạ đại lục, phàm là người bị đao mang chém trúng đều chỉ có một con đường chết. Thậm chí ngay cả một tên tu sĩ Nguyên Hồn sơ kỳ sau khi bị vòng xoáy đao quang chém đứt một cánh tay cũng hoảng hồn điên cuồng lui về sau.
- Răng rắc!
Bán Mạc đại lục và Cực Dạ đại lục rốt cục nối liền lại, nhưng Địch Cửu biết đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Hắn cấp tốc ném ra hai cái trận bàn sư phụ đưa cho, sau đó tiếp tục ném từng chiếc trận kỳ, trong nháy mắt kích phát hai cái trận bàn đó.
Địch Cửu là Trận Vương cấp bảy, thế nên vừa kích phát xong Địch Cửu liền nhìn ra hai cái trận bàn ấy đều là món trân phẩm cấp chín. Chỉ tiếc bọn chúng chỉ có thể dùng để phòng ngự, không thể công kích.
Trong lòng Địch Cửu âm thầm cảm thán, tâm vị sư phụ này của hắn quả thật quá mềm. Đổi lại là hắn, hắn sẽ không chỉ luyện chế hai cái trận bàn phòng ngự đơn giản như vậy. Nếu ngay cả tài nguyên chữa trị đại lục mà có kẻ còn dám tham lam cướp đoạt, vậy tất cả đều bồi mạng mình vào đi.
Sức hấp dẫn của linh mạch và linh thạch quả là không đùa được, trước sự tàn sát thảm khốc như vậy mà tu sĩ hai bên vẫn cắm đầu lao đến biên giới trận bàn phòng ngự như phát cuồng, bọn họ nhanh chóng tế ra pháp bảo bắt đầu công kích, trận bàn oanh oanh rung động không thôi. Trận bàn vốn không phải là pháp trận, dù cấp bậc trận bàn ngang với pháp trận nhưng hiệu quả lại kém đến tận mấy lần.
Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, nếu như cứ tiếp tục để mọi người công kích thế này thì hai cái trận bàn đấy xong đời là cái chắc. Đến lúc đó, cho dù hắn lợi hại hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản từng ấy người vây công nổi.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu quyết định không lưu tình gì nữa. Hắn thẳng tay ném một loạt trận kỳ sát trận cấp bảy xuống đất.
Lúc này cường giả đỉnh cấp còn chưa đến, một khi cường giả đỉnh cấp xuất hiện, hai cái trận bàn đó rất nhanh sẽ bị công phá, đến lúc ấy thì chẳng còn thời gian đâu để hắn kịp bố trí sát trận nữa mất.
- Hắn đang bày sát trận kìa, mọi người nhanh chóng công kích đi.
Có tu sĩ nhìn ra hành động của Địch Cửu bèn lớn tiếng kêu lên cảnh báo mọi người.
Nếu như Địch Cửu lấy trận kỳ mình tự luyện chế để bố trí sát trận cấp bảy thì phải mất một ít thời gian, nhưng những trận kỳ trước mặt hắn đây đều là do sư phụ Thiên Phong Hoa luyện chế, nhờ vậy mà hành động của hắn nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Thậm chí nếu cần thiết, muốn hắn bố trí sát trận cấp tám cũng không thành vấn đề.
Sau khi Địch Cửu hoàn thành, áp lực trận bàn liền giảm đi khá nhiều. Uy lực của sát trận cấp bảy lúc này hiện rõ ra, tu sĩ nào dám lao đến đều trực tiếp bị giảo sát.
Nhìn thấy tu sĩ điên cuồng hai bên đã bị mình ngăn cản, Địch Cửu yên tâm tiếp tục bố trí trận kỳ theo phương hướng sư phụ Thiên Phong Hoa đã dặn dò.
Dưới đáy Thiên Khư, Thiên Phong Hoa cũng đang không ngừng xoay chuyển trận kỳ, hai người phối hợp với nhau cực ăn ý, Cực Dạ đại lục và Bán Mạc đại lục càng ngày càng dung hợp, vết rách ở giữa dần dần biến mất, từng đầu linh mạch và hàng đống linh thạch cũng nhanh chóng chui vào lòng đất, không còn dấu vết gì nữa.
Địch Cửu thấy bên ngoài vẫn còn người đang mãnh liệt công kích trận bàn bèn tức giận quát:
- Đám rác rưởi các ngươi, nếu như không phải các ngươi tham lam cướp đoạt linh mạch và linh thạch ở Thiên Khư thì Xá Dạ đại lục sớm đã được chữa trị rồi.
Địch Cửu vô cùng phẫn nộ, trước khi hắn rời khỏi đây thì tâm nguyện lớn nhất vẫn là giúp đỡ sư phụ chữa trị sai lầm năm xưa của người. Thế nhưng đám vương bát đản này chẳng những không giúp được gì mà ngược lại còn muốn cướp đoạt linh mạch và linh thạch nữa.
- Hắn đang chữa trị đại lục thật kìa!
Rốt cục cũng có người tinh mắt nhận ra tình huống trước mặt.
Hiện tại tu sĩ xuất hiện ở đây càng lúc càng nhiều, nhưng người công kích trận bàn lại ít đi trông thấy. Rất nhiều người đều đã nhìn ra Địch Cửu đang tiến hành chữa trị đại lục.
Linh mạch đương nhiên ai cũng cần, nhưng nếu như Bán Mạc đại lục và Cực Dạ đại lục nối liền lại với nhau, nói không chừng thì thiên địa quy tắc sẽ hoàn thiện hơn rất nhiều, khi đấy việc tu luyện tấn cấp cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn hẳn.
Nếu như Địch Cửu biết bọn họ đang nghĩ gì, khẳng định sẽ bật cười rồi bảo các ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Lần này sư phụ chỉ là chữa trị mặt ngoài mà thôi, quy tắc Xá Dạ đại lục vẫn chưa thể hoàn chỉnh được. Có lẽ nhiều năm sau quy tắc nơi đây sẽ khôi phục lại, nhưng ngày đó tuyệt đối không phải là hôm nay.
- Không sai, hắn quả thật đang chữa trị cho đại lục. Bất quá dám giết người Lưu Hà Tông ta thì hắn nhất định phải trả giá.
Một thanh âm băng lãnh phát ra trong đám người nọ. Tuy nhiên chẳng có ai hưởng ứng lời nói của người kia.
Hiện tại linh mạch và linh thạch đang dần biến mất, đám tu sĩ công kích trận bàn cũng lui ra. Địch Cửu chữa trị Xá Dạ đại lục vốn chính là một chuyện tốt, tuy nói Địch Cửu ngăn cản mọi người tranh đoạt tài nguyên tu luyện, nhưng bản thân hắn cũng không hề chiếm lấy làm của riêng.
Huống hồ một tên tu sĩ có thể chữa trị cho Xá Dạ đại lục làm sao có thể là một kẻ đơn giản, mặc người bắt nạt được? Lưu Hà Tông miễn cưỡng chỉ là tông môn nhất lưu mà thôi, Thái Thượng trưởng lão tu vi cao nhất cũng chỉ là Hư Thần sơ kỳ, dựa vào nhiêu đó mà đòi động thủ với cường giả có thể chữa trị Xá Dạ đại lục ư? Suy nghĩ ngây thơ quá rồi!