Chương 174
Số người tới Thiên Khư ngày càng nhiều.
Tuy hiện tại chẳng còn linh thạch hay linh mạch để cướp đoạt, nhưng mà theo lời mọi người truyền miệng thì tất cả tu sĩ đều biết Địch Cửu đang làm gì.
Có một ít người rời đi, nhưng đa số đều lựa chọn ở lại.
Mấy ngày sau, mặt đất dưới chân mọi người phát ra từng đợt rung động, sau đó một tiếng “rắc” ầm ĩ vang lên.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, hai bên đại lục rốt cục đã khép lại rồi. Dù công sức Địch Cửu bỏ ra chẳng có tác dụng là mấy nhưng hắn vẫn rất thỏa mãn.
Khi đại lục Xá Dạ khép lại, Địch Cửu đột nhiên có một loại cảm ứng khó gọi tên, nhưng mà hiện tại tu vi hắn còn thấp, không cách nào minh ngộ mình rốt cuộc vừa cảm ứng cái gì.
Địch Cửu đang định thu hai cái trận bàn phòng ngự lại thì phát hiện chúng đã tự động chìm xuống dưới mặt đất.
Địch Cửu đoán đây là ấn ký do sư phụ lưu lại cho nên hắn dứt khoát không động tới.
- Đa tạ tiền bối đã chữa trị cho đại lục Xá Dạ.
Tất cả đều hiểu lí lẽ, bây giờ hai đại lục Cực Dạ và Bán Dạ đã hoàn toàn dung hợp lại với nhau, mọi người đều rõ ràng chuyện này chỉ có lợi với mình chứ không hề có hại.
Sau khi có người đầu tiên lên tiếng, nhiều người liền nối bước theo sau, ôm quyền cảm tạ Địch Cửu.
Địch Cửu gật đầu, hắn giúp bọn họ chuyện lớn như vậy, người ta cảm tạ cũng là việc đương nhiên.
Đúng lúc ấy, một tu sĩ Nguyên Hồn tầng ba bỗng lên tiếng:
- Đạo hữu chữa trị đại lục Xá Dạ đúng là đáng được cảm tạ, nhưng đạo hữu giết chóc quá nặng, đã ra tay sát phạt một lúc cả nghìn người.
Địch Cửu bật cười:
- Ha ha. Không phải ai cũng đều có thể trở thành đạo hữu của bản thiếu đâu, bản thiếu đã nghe rõ lời ngươi vừa nói. Nói lời thật lòng thì Địch Cửu ta rất hiếm khi làm chuyện tốt, hiện tại phá lệ làm một lần mà ngươi còn dám lải nhải. Bản thiếu hoan nghênh cả cái Lưu Hà tông nhà ngươi tới tìm ta báo thù, đương nhiên cơ hội chỉ có một lần, bởi vì từ đó về sau, đại lục Xá Dạ sẽ không còn tồn tại Lưu Hà tông nữa. Bây giờ ngươi có thể lăn rồi.
Tu sĩ Nguyên Hồn trước đó mạnh miệng lấy Lưu Hà tông ra để tạo uy giờ lại sợ tới mức không dám mở miệng nữa. Địch Cửu có thể chữa trị đại lục, thực lực như vậy muốn san bằng Lưu Hà tông hẳn là chuyện hoàn toàn khả thi, huống hồ chi gã căn bản không nhìn ra được tu vi Địch Cửu cao thấp như nào.
- Ta biết hắn, hắn chính là người của Tinh Hà Phái đấy.
- Bảo sao mà ta thấy người này quen quen, đáng tiếc là Tinh Hà Phái đắc tội Thích Gia Thương Lâu cho nên đã bị san bằng, giết đến mức gà chó không tha.
- Ngươi nói Tinh Hà Phái bị Thích Gia Thương Lâu tiêu diệt rồi ư?
Địch Cửu bước tới ngay trước mặt tu sĩ Kim Đan vừa nói chuyện, giọng điệu đậm mùi sát khí.
Người nọ cảm nhận được sát ý kinh khủng của Địch Cửu bèn theo bản năng gật đầu, kính cẩn trả lời:
- Đúng vậy, Địch tiền bối. Thích Gia Thương Lâu tìm được di tích cổ, sau khi cường giả của bọn họ đi từ đó ra thì đã có thêm hai tu sĩ cảnh giới Hư Thần. Một người trong đó là Thích Trầm Tượng, lão là thúc phụ của Thích Chí Thương, khi biết được tin tức lão liền đi thẳng tới Tinh Hà Phái…
Thấy sắc mặt hắn càng lúc càng lạnh, y thoáng khựng lại, không dám nói hết câu nữa.
Địch Cửu vốn là đệ tử ngoại môn của Tinh Hà Phái, nếu dựa theo thời gian xuất đạo mà tính toán thì người này cao hơn hai bối phận so với hắn, nhưng hiện tại y đứng trước mặt Địch Cửu lại chỉ có thể lễ phép gọi người ta là tiền bối.
- Thích Gia Thương Lâu!
Địch Cửu lạnh lùng thốt lên bốn chữ, sau đó hắn trực tiếp độn thổ đi.
Vốn là Địch Cửu chỉ dự tính nhổ bật gốc rễ Thích Gia Thương Lâu, thế nhưng bây giờ hắn quyết định phải chém tận giết tuyệt cả nhà bọn chúng. Gia tộc ác ôn như Thích gia chẳng có bất kì lí do gì nên tồn tại trên đại lục Cực Dạ nữa. Trong thân thể hắn chảy huyết dịch Địch gia, chính là huyết mạch tướng môn. Dù Địch Cửu đã đạt được một bộ phận ký ức kiếp trước, cộng thêm nhiều chuyện xảy ra mấy năm nay khiến tâm tính hắn ít nhiều đã khác xưa, thế nhưng tướng môn huyết tính tận trong xương cốt vẫn chưa hề mất đi.
- Thích Gia Thương Lâu tiêu rồi.
Vài người thấy Địch Cửu biến mất liền hả hê.
...
Thành Thiên Khư.
Tin tức Cực Dạ Thiên Khư đã khép lại truyền đi khắp nơi.
Hai đại lục khép lại đồng nghĩa với việc đại lục Xá Dạ lại hoàn chỉnh như trước, việc này đã truyền đến tai các đại tông môn và thế gia.
Trong thành Thiên Khư, Thích Gia Thương Lâu cũng đã nhận được tin tức ấy. Việc đầu tiên họ làm là tích cực lan truyền thông tin ra ngoài. Đại lục Xá Dạ hoàn thiện sẽ mang đến vô số cơ hội buôn bán cho bọn họ. Thích Gia Thương Lâu mặc dù lớn nhưng chỉ hạn chế ở đại lục Cực Dạ, bây giờ hai đại lục sát nhập, bọn họ nhất định phải nhanh chóng mở phân bộ ở bên Bán Dạ mới được.
Địch Cửu đang đứng trên thành Thiên Khư. Thích Gia Thương Lâu ở đây có khí thế và quy mô khá lớn, chẳng hề kém cạnh mấy so với cái tổng bộ mà hắn đã phá ở thành Bắc Tích.
Khác biệt duy nhất là chỗ này không có quá nhiều động phủ mà thôi.
Địch Cửu cầm Thiên Sa trên tay, động sức chém ra một đao thật mạnh.
- Rắc!
Đao mang màu xanh da trời xuất hiện, hộ trận cấp năm của Thích Gia Thương Lâu giống như một tờ giấy mỏng manh chẳng có chút xíu năng lực chống cự nào, ngay lập tức bị xé rách.
- Kẻ nào dám đụng đến hộ trận của Thích Gia Thương Lâu chúng ta?
Một âm thanh tức giận vang lên, theo đó là mười mấy đạo thân ảnh vọt ra.
Địch Cửu lạnh lùng đáp:
- Tất cả tu sĩ không phải dòng chính của Thích gia, hạn cho các ngươi trong vòng mười hơi thở phải lập tức rời đi, nếu không giết không tha.
- Hắn là Địch Cửu, kẻ đã diệt vài phân bộ của Thích gia chúng ta đấy.
Có người nhận ra Địch Cửu bèn hoảng sợ thốt lên.
Tin tức Địch Cửu chữa trị cho đại lục Xá Dạ còn chưa kịp truyền đến. Thế nên bây giờ khi thấy hắn gây hấn với người nhà họ Thích ở thành Thiên Khư, đông đúc tu sĩ chen chúc muốn tới xem náo nhiệt hoặc là xem có thể thừa nước đục thả câu gì đó không. Phần lớn thì tò mò coi thử cái tên ăn gan hùm mật gấu dám đối nghịch với Thích Gia Thương Lâu có bộ dáng ra sao.
- Ha ha, thằng nhóc này thật là không biết sống chết, không ngờ lại định đánh cướp Thích Gia Thương Lâu ở thành Thiên Khư.
Một tu sĩ đang xem xét pháp bảo trong tòa viện lắc đầu, căn bản không hề có ý định rời đi theo lời Địch Cửu.
Người khác không biết nhưng y biết rất rõ nội tình Thích gia. Mấy ngày trước, một cường giả Nguyên Hồn tầng chín vừa mới tới Thiên Khư, cộng thêm ở đây vốn đã có một tu sĩ Nguyên Hồn tầng bốn và một Nguyên Hồn tầng hai. Tức là hiện giờ có tới tận ba tu sĩ Nguyên Hồn đang trấn thủ Thích gia. Người tên Địch Cửu này là tài cao gan lớn hay không biết sợ chết là gì nhỉ?
Có vài người đang muốn nhấc chân bỏ chạy liền dừng lại, nghi ngờ hỏi:
- Phan huynh vì sao lại nói như vậy? Lúc trước ta nghe bảo tổng bộ ở Bắc Vực là do kẻ này phá sập mà.
Không đợi tu sĩ họ Phan lên tiếng, một tên tiểu nhị đã vội trả lời:
- Lúc trước tổng bộ ở thành Bắc Tích sở dĩ bị đánh lén là do có một tên gia hỏa Nguyên Hồn hậu kỳ len lén hỗ trợ. Hơn nữa lúc đó cường giả Thích gia không có mặt, người có tu vi cao nhất ở thành Bắc Tích mới là Kim Đan tầng tám mà thôi. Thích gia chúng ta đang lo không tìm thấy tiểu tử này, không ngờ hắn lại chủ động tới tìm cái chết. Các vị cứ đứng nhìn xem cái tên họ Địch kia chết như thế nào nhé.
Nghe vậy, ngoại trừ lác đác vài tu sĩ không thích phiền phiền phức rời đi trước thì đa số đều ở lại hóng chuyện vui.
Địch Cửu không quan tâm đến suy nghĩ của những người này, mười hơi thở vừa hết, Thiên Sa biến thành một đạo đao màu xanh trực tiếp bổ về phía tên cầm đầu Nguyên Hồn tầng chín.
Nguyên Hồn tầng chín thì đã làm sao? Hiện tại hắn mới chỉ đạt tới tầng bốn cảnh giới Nguyên Hồn thôi, nhưng thực lực lại mạnh mẽ hơn lúc còn trong Thiên Mạc đến tận mấy lần đây.
Chiêu vừa ra chính là Phong Tiêu Đao, đao mang cuồng bạo quyết tiến không lùi quét sạch tất cả, hơn mười tu sĩ trúng chiêu, vô số vòng xoáy đao lưu nổ tung trên người họ.
- Phốc, phốc…!
Máu văng tung tóe, tu sĩ Kim Đan không hề có năng lực phản kháng dưới đao ý của Địch Cửu. Thậm chí tu sĩ Nguyên Hồn tầng hai cũng bị đao mang chém một lỗ ngay bụng.
Đến đây vẫn chưa kết thúc, vòng xoáy đao lưu xông vào Thích Gia Thương Lâu, tất cả những người đang ở trong tòa viện gặp phải đao lưu đều hữu tử vô sinh.
Người khách lúc trước mỉa mai Địch Cửu cảm nhận được đao lưu đánh tới liền kinh hãi muốn tránh đi. Nhưng mà Phong Tiêu Đao không còn là đao ý tản mạn như trước, dù y đã nhanh chóng tránh né nhưng đao ý vẫn khóa chặt người này, xé thân thể y thành từng mảnh vụn.
- Muốn chết à?
Tu sĩ Nguyên Hồn tầng chín tránh thoát khỏi Phong Tiêu Đao xong bèn vội giơ tay đánh một cái thiết tháp về phía Địch Cửu.
Người này gọi là Thích Chí Di, lần này gã đã đạt được Hư Lạc Đan, tuy nhiên khiến gã thất vọng là cả hai người Thích Trầm Tượng và Thích Kỳ cũng đạt được Hư Lạc Đan nhưng bọn họ đều đã bước vào Hư Thần cảnh, chỉ có gã là vẫn kẹt tại Nguyên Hồn tầng chín.
Không thể bước vào Hư Thần cảnh khiến tâm tình Thích Chí Di vốn đã không vui, hiện tại Địch Cửu lại dám ở trước mặt gã mà hủy đi hộ trận của Thích gia khiến gã cực kỳ điên tiết.
Thiết tháp hóa thành một ngọn núi nhỏ muốn nghiền nát Địch Cửu, không gian xung quanh dường như bị một loại lực lượng cuồng bạo khóa chặt khiến hắn không thể tránh thoát được.
Trong lòng Địch Cửu cảm thán không thôi, nếu như là trước lúc lý giải đao ý, hắn chỉ có thể dùng cứng chọi cứng với ngọn núi này hoặc là dùng Phong Loan Tụ ngăn cản.
Mà bây giờ, hắn dễ dàng phát hiện sơ hở của Thích Chí Di, phương thức nghiền nát này làm khó tu sĩ bình thường còn được, gặp phải cường giả như Địch Cửu thì còn kém quá xa.
Địch Cửu sải bước, rõ ràng là không gian đã bị trói buộc nhưng đột nhiên xuất hiện một khe hở, Địch Cửu chỉ dùng một bước chân đã theo khe hở đó luồn ra ngoài.
Không chờ cho thiết tháp rơi xuống, Địch Cửu nhanh chóng tung ra một đấm.
Phong Loan Tụ và Ba Đào Nộ, quyền phong thẳng tắp cuốn mạnh về phía Thích Chí Di.
Thích Chí Di giật mình, gã không biết Địch Cửu làm thế nào trốn thoát khỏi thiết giáp, đã vậy còn đủ sức đánh ra một quyền nữa chứ. Gã cố nhịn nhưng vẫn không kiềm được mà phun ra một đạo máu tươi. Khó khăn lắm gã mới cưỡng ép thu hồi thiết giáp, sau đó dùng sức đánh nó ra thêm một lần nữa.
Địch Cửu cười khẩy, tạm thời bỏ qua Thích Chí Di mà quay lại tung một đấm thẳng về phía tên tu sĩ Nguyên Hồn tầng bốn mới vừa lấy pháp bảo ra.
Tốc độ tên này so với Địch Cửu quả thật là quá chậm.
- Bành!
Sóng quyền xé rách tấm phòng ngự, tu sĩ Nguyên Hồn tầng bốn chỉ miễn cưỡng đỡ được quyền thứ nhất, đến khi quyền thứ hai bao phủ người gã thì những tu sĩ quan sát phía ngoài chỉ còn thấy máu phun đầy trời.