Chương 206
- Ngươi không nên đưa viên Hư Lạc Đan kia cho Hổ Nhất Hữu, tính cách Thúc Hạo Lan vốn đa nghi, hành động của ngươi đủ để ông ta cho ngươi một chiêu hồi mã thương rồi.
Huyễn Minh Tử nâng chung trà lên uống một ngụm.
Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, lúc trước hắn nhận viên Hư Lạc Đan từ Thúc Hạo Lan đã không có ý muốn phục dụng, cho nên mới tiện tay đưa cho Hổ Nhất Hữu. Bây giờ nghĩ lại, quả thật khi ấy hắn suy tính không chu toàn rồi.
Hắn không sợ đắc tội với Hổ Nhất Hữu, nhưng nếu để Thúc Hạo Lan nghi ngờ thì quả thật không ổn. Chạy về Hằng Vực Tinh - Á Luân đại lục ư? Đúng là chuyện cười. Hắn muốn đi Á Luân đại lục còn phải liều sống liều chết tranh đạo danh ngạch trên Hải Bảng kia kìa, trong khi Thúc Hạo Lan người ta chỉ cần vài phút là đã có thể đi qua rồi.
Hiện tại đừng nhắc đến việc trở về đại lục Á Luân, việc quan trọng hắn cần làm là đi tìm một nơi ẩn thân sau đó tu luyện đến Hóa Chân cảnh thì hơn.
Nhưng chuyện này căn bản không thực tế, chưa nói đến việc Thế giới Tiểu trung ương khó có thể giúp tu sĩ đột phá đến Hóa Chân. Cho dù có thể thì cũng cần một lượng lớn tài nguyên tu luyện, mà những tài nguyên tu luyện ấy hắn biết tìm ở đâu bây giờ?
Huyễn Minh Tử tựa hồ muốn triệt để đả kích Địch Cửu, ông tiếp tục nói:
- Ngoại trừ Thúc Hạo Lan thì còn có một người muốn giết ngươi nữa. Theo ta đoán, người kia chẳng mấy chốc sẽ tới tìm ngươi thôi.
- Hả, là ai vậy ạ?
Địch Cửu vội hỏi.
- Y tên Thành Cơ, thực lực hẳn là Hóa Chân tầng sáu. Không hề yếu hơn Thúc Hạo Lan, thậm chí còn mạnh hơn một chút. Ngươi nói nếu như y tìm được ngươi thì ngươi sẽ ra sao đây?
Huyễn Minh Tử thản nhiên bảo.
- Thành Cơ là ai vậy tiền bối?
Địch Cửu có chút mờ mịt, hình như trong những người mình đắc tội đâu có ai tên Thành Cơ nhỉ.
Huyễn Minh Tử nhìn Địch Cửu đầy thâm ý.
- Thành Cơ là tông chủ Trữ Tiên Tông. Nếu như ta không đoán sai, hẳn là ngươi lấy được một cái Tiểu Thế Giới của Thành Cơ đúng không?
Giống như một tiếng sấm vang lên bên tai, Địch Cửu cảm giác cả da đầu mình đều tê dại, hắn rốt cuộc cũng minh bạch Thành Cơ là ai rồi. Lúc ở trong Thiên Mạc, chẳng phải hắn đã gặp qua con gái của ông ta - Thành Bích Quân hay sao? Cô nàng đó từng uy hiếp hắn, nói hắn trốn không thoát còn gì.
Thế nhưng...
Địch Cửu khiếp sợ nhìn Huyễn Minh Tử, làm sao ông ấy biết Tiểu Thế Giới đang ở trên người hắn? Hắn đeo chiếc nhẫn ở ngón chân, vốn nó đã tự có tính ẩn nấp, hơn nữa hắn còn bố trí cấm chế cấp chín lên rồi mà, cấm chế của hắn đâu thể nào dễ dàng bị nhìn thấu như vậy. Người tên Huyễn Minh Tử này rốt cuộc làm sao có thể nhìn thấy cấm chế cấp chín của hắn vậy? Ông ta là tiên nhân sao? Hay Huyễn Minh Tử cũng là cường giả giống như sư phụ Thiên Phong Hoa nhà hắn?
Không đúng, hình như mình đang bị uy hiếp.
Địch Cửu thở một hơi thật dài, thôi, có gì phải sợ đâu? Thời điểm hắn đào tẩu từ Tích Bắc Sơn bên ngoài thành Minh Châu, hắn đã xem nhẹ cái chết rồi. Hiện tại hắn tu luyện đến cảnh giới Hư Thần, chẳng lẽ còn sợ chết hay sao? Chết thì chết, cần gì phải sợ người uy hiếp.
Nghĩ tới đây, tâm tình hoảng loạn của Địch Cửu biến mất hẳn, hắn nhìn Huyễn Minh Tử nói:
- Huyễn tiền bối, vãn bối đúng là đang sở hữu một cái Tiểu Thế Giới, bất quá đó là do vãn bối nhặt được. Vãn bối chỉ không hiểu tại sao tiền bối lại biết nó nằm ở trên người vãn bối?
Địch Cửu tuyệt đối không tin đối phương chỉ dùng thần niệm quét qua mà có thể nhìn thấu cấm chế cấp chín của hắn, nếu thật đúng như thế, vậy đối phương đã chẳng còn ở lại cái Thế giới Tiểu trung ương này rồi.
Nhận thấy Địch Cửu trong nháy mắt đã bình tâm lại, không còn nửa điểm cảm xúc kinh hoảng nào, trong lòng Huyễn Minh Tử thầm khen ngợi.
Đổi thành một tên tu sĩ vừa mới bước vào Hư Thần cảnh khác, sau khi nghe thấy những lời ông nói chắc chắn sẽ kinh hoảng không thôi, gấp rút tìm biện pháp giữ mạng. Nhưng người thanh niên trước mặt này chỉ giật mình trong một khắc ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng bình phục lại như thường. Phần tâm tính ấy tuyệt đối không phải kẻ tầm thường có được, ánh mắt của mình quả nhiên không sai.
Chàng trai này không chỉ có tư chất hơn người, mà tâm tính cũng nghịch thiên không kém.
Huyễn Minh Tử mỉm cười, đáp:
- Sở dĩ ta biết ngươi đang giữ Tiểu Thế Giới của Thành Cơ là vì Thành Cơ cũng từng là đệ tử Thiên Cơ Các. Thần niệm ấn ký của y là do chúng ta dạy, thế nên đương nhiên ta có thể dễ dàng cảm nhận được thần niệm ấn ký đỉnh cấp kia ở trên người ngươi rồi.
Thấy Địch Cửu vẫn còn đang nghi hoặc, Huyễn Minh Tử khoát tay, ra hiệu Địch Cửu cứ tiếp tục lắng nghe.
- Loại thần niệm ấn ký đỉnh cấp đó phải hao tổn lượng lớn tâm thần và tâm huyết mới có thể tạo ra. Cho nên nếu không phải bảo vật thì chẳng có ai nguyện ý dùng ấn ký đấy đâu.
- Người có thể tạo ra loại ấn ký này không nhiều, tính cả ta nữa cũng chỉ có năm người thực hiện được. Ta biết Thành Cơ từng đưa Tiểu Thế Giới cho con trai Thành Bích Quần của y, sau đó nó đã theo chủ nhân cùng biến mất ở trên Thiên Cương Tinh. Nếu ta đoán không sai, chiếc nhẫn ngươi đang cầm chính là di vật của Thành Bích Quần, cũng có thể nói là đồ của Thành Cơ.
Huyễn Minh Tử kỳ thật cũng rất thắc mắc, theo lý thuyết, Địch Cửu lấy được Tiểu Thế Giới thì chắc chắn sẽ trúng thần niệm Phụ Cốt của Thành Cơ mới đúng. Nhưng ông lại không cảm nhận được loại ấn ký ấy ở trên người hắn.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, xem ra Huyễn Minh Tử không hề nhìn thấy cấm chế cấp chín của hắn. Chờ hắn trở về, hắn nhất định phải tìm bằng được thần niệm ấn ký đang ẩn nấp kia. Thần niệm của hắn hiện tại đạt đến cấp 8 rồi, mức độ cô đọng cũng vượt qua nhiều tu sĩ Hóa Chân khác, chắc hẳn tìm một cái thần niệm ấn ký sẽ không quá khó khăn.
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, vãn bối nhất định sẽ chú ý.
Địch Cửu đứng lên khom người thi lễ.
Huyễn Minh Tử mỉm cười, lấy ra một cái bình ngọc rồi bảo:
- Thành Cơ trong thời gian ngắn sẽ không tới đây, cho nên trước mắt thì xem như ngươi vẫn an toàn. Còn bình ngọc này là ta mới lấy từ chỗ Hổ Nhất Hữu về, mặc dù trong Hư Lạc Đan kia có ký hiệu của Thúc Hạo Lan, nhưng nếu ngươi mang ký hiệu ấy bên người hẳn sẽ an toàn hơn. Chỉ là tu vi của ngươi cần áp chế một chút, tốt nhất áp chế ở cảnh giới Nguyên Hồn viên mãn. Ở chỗ ta còn có một viên ngọc giản pháp kỹ ẩn nấp tu vi, ngươi cầm lấy đi.
Địch Cửu sớm đã nhận ra, bình ngọc ông vừa đưa chính là cái bình mới ban nãy hắn giao cho Hổ Nhất Hữu. Huyễn Minh Tử có thể thần không biết quỷ không hay từ trên người gã lấy bình ngọc này về, xem ra thần niệm của ông cao hơn hắn rất nhiều.
Nhân tình lớn như vậy, hắn biết mình mà từ chối không gia nhập Thiên Cơ các thì quả thật đúng là kẻ không biết điều. Cảm thán một tiếng, Địch Cửu quyết định thu hồi bình ngọc và ngọc giản, sau đó ôm quyền cung kính bảo:
- Vãn bối vốn là đệ tử của Tinh Hà Phái, tương lai còn muốn báo thù vì sư môn. Nhưng vãn bối thiếu tiền bối một đại ân, có chuyện gì cần xin tiền bối cứ việc phân phó.
Huyễn Minh Tử há nghe không hiểu ý tứ của Địch Cửu, ông mỉm cười, khẽ gật đầu.
- Kỳ thật ta muốn ngươi gia nhập Thiên Cơ các cũng chỉ là muốn người giúp chúng ta làm một chuyện mà thôi. Nếu như ngươi đã đồng ý rồi, vậy việc ngươi có gia nhập Thiên Cơ các hay không không còn là vấn đề quan trọng nữa.
- Xin tiền bối phân phó.
Địch Cửu thành khẩn nói.
Huyễn Minh Tử điều chỉnh sắc mặt, nghiêm nghị bảo:
- Ngươi hẳn biết đến Chân Vực rồi chứ?
Địch Cửu gật đầu.
- Vãn bối từng nghe nói qua, chỉ là vãn bối chưa từng tới nên cũng không rõ nơi đó như thế nào mà thôi.
- Kỳ thật rất lâu về trước, ở Thế giới Tiểu trung ương cũng có thể phi thăng Tiên giới, hơn nữa còn có một cái thông đạo phi thăng. Tu sĩ Hóa Chân viên mãn đều có thể mượn nhờ thông đạo phi thăng ở đây để đi lên Tiên giới...
- Chẳng lẽ bây giờ không còn ư?
Địch Cửu ngạc nhiên hỏi. Sư phụ Thiên Phong Hoa từng nói từ Thế giới Tiểu trung ương có thể phi thăng Tiên giới mà.
Huyễn Minh Tử lắc đầu.
- Tài nguyên tu luyện ở Thế giới Tiểu trung ương càng ngày càng hạn chế, thông đạo phi thăng cũng mất đi tác dụng rồi. Bây giờ muốn phi thăng Tiên giới thì nhất định phải đi đến Chân Vực. Chỉ là danh ngạch phi thăng Tiên giới ở Chân Vực có hạn, mỗi lần cạnh tranh đều cực kỳ khốc liệt. Các thiên tài đại tông môn đỉnh cấp sẽ quyết đấu với nhau, cuộc chiến ấy còn gọi là thiên tài Chân Vực chiến, chỉ khi vào tốp 10 mới có thể lấy được danh ngạch phi thăng Tiên giới. Chân Vực đều là địa bàn của thượng cổ ẩn tông, thiên tài đông đúc, Thiên Cơ các ta mấy lần tham gia đều khó mà vào nổi tốp 100...
- Tiền bối muốn ta đại biểu Thiên Cơ các tham gia thiên tài Chân Vực chiến, tranh đoạt danh ngạch phi thăng Tiên giới ư?
Huyễn Minh Tử gật đầu:
- Đúng vậy, cho nên ngươi có gia nhập tông môn hay không cũng không thành vấn đề. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể đại diện cho Thiên Cơ các ta đi tranh đoạt danh ngạch thiên tài Chân Vực chiến. Chúng ta có sự tình quan trọng muốn liên hệ với Thiên Cơ các ở Tiên giới, nhưng từ khi Thế giới Tiểu trung ương không thể phi thăng thì chúng ta cũng đã mất liên lạc với bọn họ rồi.
- Được, chuyện này ta nhận lời với tiền bối.
Địch Cửu sảng khoái đồng ý. Huyễn Minh Tử giúp hắn không ít, dẫu sao hắn cũng phải trả nợ ân tình cho người ta, huống hồ chuyện này với hắn mà nói cũng không phải vấn đề lớn gì.
Thiên tài Chân Vực cho dù nhiều thì làm sao? Địch Cửu hắn cũng là thiên tài đấy.
Huyễn Minh Tử gật đầu.
- Tư chất của ngươi tại đây xem như số một, nhưng vẫn còn kém xa so với những thiên tài Chân Vực...
Trong lòng Địch Cửu không cho là như vậy. Tên Cơ Hồng Xuyên kia chẳng phải là thiên tài từ Chân Vực tới ư? Đúng là gã chỉ mất khoảng một tháng rưỡi đã có thể từ Tích Hải cảnh tầng một lên Tích Hải cảnh tầng ba. Nhưng hắn cũng dùng một tháng để thăng cấp từ Nguyên Hồn tầng bảy lên Nguyên Hồn viên mãn này.
Không đúng, cái này không so sánh vậy được. Từ Tích Hải cảnh tầng một tu luyện tới Tích Hải cảnh tầng ba, hẳn là khó hơn tu luyện từ Nguyên Hồn tầng bảy lên Nguyên Hồn viên mãn nhiều.
Lúc trước Địch Cửu không mấy chú ý đến vấn đề đó, nhưng hiện tại cẩn thận nghĩ lại, Địch Cửu liền hít một hơi lạnh, tư chất tên Cơ Hồng Xuyên quả thật đáng sợ. Còn có sư tỷ của gã nữa, nhìn qua tuổi tác cũng không quá lớn, nhưng tu vi tựa hồ đã là Thừa Đỉnh cảnh rồi.
Nếu hắn không nỗ lực cố gắng thì chỉ sợ đúng là khó mà đuổi không kịp những thiên tài này.
Thần sắc khinh thường của Địch Cửu chỉ lóe lên một cái rồi lập tức biến mất, nhưng vẫn bị Huyễn Minh Tử bắt được, ông bảo:
- Địch Cửu, ngươi biết vì sao ta nói tư chất ngươi kém hơn bọn họ một chút không? Ngươi hẳn đã nhìn thấy Cơ Hồng Xuyên và Hàn Thanh Y rồi chứ? Bọn họ chính là đỉnh cấp thiên tài ở Chân Vực đấy. Tại Chân Vực, bọn họ có vô số tài nguyên tu luyện, thứ này ngươi vốn không thể sánh bằng. Ngoại trừ tài nguyên tu luyện ra, bọn họ còn có cả Chân Linh Ti nữa.
- Chân Linh Ti là gì vậy tiền bối?
Địch Cửu ngạc nhiên hỏi.
- Đây là hàng quý hiếm của Chân Vực, số lượng rất ít, chỉ cung cấp cho đỉnh cấp thiên tài thuộc các đại thế lực ở Chân Vực thôi. Chân Linh Ti là bảo vật duy nhất có thể giúp tăng tư chất linh căn lên, cho dù ở Tiên giới cũng chưa chắc có được, có thể nói thứ này chính là vô giới chi bảo. Nói cách khác, tư chất những thiên tài kia lúc nào cũng có thể tăng lên, mà tư chất của ngươi cho dù tốt đến đâu cũng chỉ có thể dậm chân tại chỗ, đây là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai, đó là ta cũng không thể nào cung cấp cho ngươi quá nhiều tài nguyên tu luyện được. Việc ngươi đại biểu cho Thiên Cơ các xuất chiến là bí mật. Một khi truyền ra ngoài, trong lúc ngươi còn chưa kịp tu luyện thì đã bị cường giả Chân Vực giết chết rồi.
Địch Cửu im lặng nhìn Huyễn Minh Tử, đây cũng quá là vô sỉ đi.
Huyễn Minh Tử thở dài.
- Ở Thế giới Tiểu trung ương này, bao gồm cả Thiên Cơ các đều có người của Chân Vực. Nếu như tư chất ngươi bình thường thì thôi, nhưng nếu như ngươi có tư chất tốt, đã vậy bọn họ còn phát hiện Thiên Cơ các ủng hộ ngươi, vậy lúc đó tính mạng ngươi sẽ gặp nguy hiểm rồi.