Chương 207
Địch Cửu trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn phải giả tình hư ý bảo:
- Tiền bối, người cứ cho vãn bối tài nguyên tu luyện đi, vãn bối nhất định sẽ có biện pháp để tránh bị những tên kia giết chết mà.
Muốn ta giúp Thiên Cơ Các nhưng lại không cho ta cọng lông gì, đã vậy còn nói một cách quang minh chính đại như thế, câu trả lời của Địch Cửu đương nhiên là ha ha ha…
Thật ra hắn biết Huyễn Minh Tử nói cũng có phần đúng, nhưng vậy thì sao chứ? Tài nguyên đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.
Khuôn mặt già nua của Huyễn Minh Tử thoáng hiện chút xấu hổ, y thật sự không lừa Địch Cửu, tuy nhiên không cho chút xíu tài nguyên tu luyện nào đúng là hơi quá đáng. Nhưng lấy tài nguyên từ nội bộ Thiên Cơ Các đưa cho hắn thì chắc chắn không được. Huyễn Minh Tử do dự trong chốc lát rồi đưa một chiếc nhẫn trữ vậy cho Địch Cửu.
- Đây là tài nguyên tư nhân của ta, hội đấu giá sắp bắt đầu, ngươi cầm lấy đi mua thứ mình cần đi.
- Đa tạ tiền bối.
Địch Cửu không hề có ý khách sáo, vừa cầm lên bèn dùng thần niệm quét qua giới chỉ một lần.
Trong đấy có tận năm mươi triệu linh thạch thượng phẩm! Quả thật là giàu có!
- Ta chỉ có bấy nhiêu cho ngươi thôi, số tài nguyên tu luyện sau này thì ngươi đành phải tự mình tìm lấy vậy. Thực ra như thế cũng tốt, nếu như ngươi chỉ biết ngâm mình trong một đống tài nguyên, thì dù có tu luyện đến cảnh giới cao hơn vẫn không cách nào khiêu chiến thiên tài Chân Vực đâu.
Huyễn Minh Tử thấy Địch Cửu thu hồi giới chỉ thì khẽ thở phào.
Bởi vì tư chất như Địch Cửu quá khó tìm, ngẫu nhiên xuất hiện vài người liền bị Chân Vực chiêu dụ mất. Còn những tu sĩ trên Đạo Bảng hay Tiềm Lực Bảng khác thì vẫn chưa đủ tư cách khiêu chiến với thiên tài Chân Vực.
Thiên Cơ Các tốn công tốn sức làm Tiềm Lực Bảng bấy lâu chẳng qua cũng chỉ vì để tìm kiếm thiên tài đủ khả năng khiêu chiến với tu sĩ Chân Vực mà thôi.
- Vãn bối nhất định sẽ đại diện Thiên Cơ Các tham gia trận đối chiến ấy. Tuy nhiên trước đó vãn bối có một số chuyện cần xử lí.
Hắn hy vọng có thể đi một chuyến về thành Minh Châu, thù này chưa báo, đạo tâm hắn vẫn còn chỗ thiếu hụt.
Huyễn Minh Tử nghe vậy liền lấy ra một tờ phù lục đưa cho Địch Cửu.
- Ngươi cầm Thông Tấn Phù đi, trước khi cuộc thi bắt đầu, ta sẽ báo cho ngươi biết thông qua nó. Người tham dự Chân Vực thiên tài chiến nhất định phải nhỏ hơn hai trăm tuổi. Giới hạn như vậy ít nhiều sẽ làm khó các tu sĩ khác, nhưng với ngươi thì lại không thành vấn đề, ngươi chỉ cần cố gắng tăng thực lực bản thân lên là được. Ngươi có vấn đề gì cần hỏi ta không?
Địch Cửu vội nói:
- Vãn bối quả thật có mấy vấn đề cần thỉnh giáo tiền bối. Đầu tiên là điểm số Ngũ Lục Đạo Tháp dùng để làm gì vậy ạ? Thứ hai là vãn bối muối đi một chuyến tới Hằng Vực tinh, tiền bối có biện pháp gì tốt không?
Huyễn Minh Tử kiên nhẫn giải đáp:
- Điểm số Ngũ Lục Đạo Tháp có tác dụng rất lớn, mỗi một điểm tương đương với tông môn có thêm một đệ tử tiến vào bí cảnh, những bí cảnh bao gồm Tiểu Trung Ương tinh, Thiên Mạc, thế giới Dược Viên, … Nếu đi với tư cách cá nhân thì cần mười điểm mỗi lần. Điểm số của cá nhân có thể bán cho tông môn, tuy nhiên mười điểm cá nhân chỉ đổi được một điểm tông môn. Số điểm của ngươi không ít, hẳn sẽ có tác dụng lớn trong hội đấu giá đấy.
- Về phần Hằng Vực tinh, ta đề nghị ngươi không nên đi tới đó. Trình độ tu chân ở đó thấp kém vô cùng, thậm chí còn không bằng Xá Dạ đại lục nữa. Ngươi vẫn đang nằm trong tầm quan sát của Thúc Hạo Lan, rời khỏi tầm mắt của lão không phải là chuyện tốt. Thúc Hạo Lan là người khẩu phật tâm xà, nếu lão muốn thì sẽ giết sạch cả thân nhân và bằng hữu của ngươi ở Hằng Vực tinh cũng nên. Huống chi trên người ngươi còn có Tiểu Thế Giới của Thành Cơ nữa.
Huyễn Minh Tử không cần nói tiếp, Địch Cửu đã hiểu được ông muốn nói gì. Đơn giản là trước khi hắn có thực lực mạnh mẽ mà lại đi tới Hằng Vực tinh thì chẳng khác nào đang làm hại người khác.
- Đa tạ tiền bối dạy bảo, vãn bối sẽ mau chóng bước vào Hóa Chân cảnh.
Địch Cửu quyết định trước hết phải điên cuồng tu luyện để gia tăng tu vi bản thân đã, những chuyện khác đành gác lại sau vậy.
Huyễn Minh Tử lắc đầu:
- Hóa Chân không phải là tu vi mạnh nhất ở thế giới này…
- Chẳng lẽ còn có cường giả vượt qua Hóa Chân ư? Không phải dựa theo khả năng tiếp nhận quy tắc thiên địa của thế giới này thì tu sĩ vượt qua Hóa Chân cảnh sẽ không thể dừng chân tại đây hay sao?
Huyễn Minh Tử không biết Địch Cửu có được kiến thức này từ Thiên Phong Hoa, cho nên ngạc nhiên nhìn hắn:
- Kiến thức của người khá rộng đấy. Tuy nhiên sau Hóa Chân cảnh còn có một cảnh giới ẩn, gọi là Vực cảnh. Một số tu sĩ không cần đạt tới Vực cảnh đã có thể tiến vào Tiên giới, nhưng thành tựu sẽ kém xa so với tu sĩ bước vào Vực cảnh.
Địch Cửu chẳng có tâm tư đâu để chú ý đến Vực cảnh, hắn chỉ nghĩ tới lời Huyễn Minh Tử đã nói trước đó, hiện tại hắn quả thật còn quá yếu, đúng là có khả năng hắn sẽ làm liên lụy đến người thân ở Hằng Vực tinh.
Địch Cửu thở dài một hơi rồi bảo:
- Hội đấu giá sẽ bắt đầu trong vài ngày tới, có lẽ vãn bối sẽ bế quan trong thời gian này.
- Đi thôi, ngươi nhớ cẩn thận. Tiểu Trung Ương tinh sắp mở ra rồi, ngươi nên đi đến đó, sẽ rất có ích đối với ngươi đấy. Còn nữa, đừng khiến cho người khác quá chú ý đến mình. Thiên tài Chân Vực nhiều như mây, nếu ngươi biểu hiện quá mức thì biết đâu ngươi còn chưa tiến vào Chân Vực thì đã bị đối thủ cạnh tranh xử lí rồi.
Huyễn Minh Tử thân thiết dặn dò Địch Cửu.
Ông rất xem trọng thiếu niên anh tài này. Nếu hắn tiếp tục cố gắng tu luyện, đến khi Chân Vực thiên tài chiến bắt đầu, dám hắn sẽ có khả năng lọt vào tốp 10 và lấy được một vị trí tiến về Tiên giới cho Thiên Cơ Các lắm.
...
Địch Cửu trở về động phủ của mình. Huyễn Minh Tử không tiết lộ cho hắn bất cứ thủ đoạn bảo mệnh nào khiến hắn hiểu rõ một việc.
Nghiêm chỉnh mà nói, hắn căn bản không được xem là đệ tử Thiên Cơ Các. Nếu như nửa đường chết yểu, vậy chỉ có thể nói Địch Cửu không có bản lĩnh đại diện Thiên Cơ Các tham gia Chân Vực thiên tài chiến. Số lượng người tham gia có giới hạn, đương nhiên Thiên Cơ Các sẽ không lãng phí vị trí cho người ngay cả mạng sống của mình cũng không thể tự bảo vệ.
Sau khi bố trí tốt hộ trận trong động phủ, Địch Cửu liền lấy Tiểu Thế Giới ra. Thứ này đã được hắn luyện hóa hai lần rồi mà vẫn còn ấn ký, có thể thấy đồ vật của những lão gia hỏa đúng là không dễ cầm chút nào.
Thần niệm của Địch Cửu đang là cấp tám, lại thêm mức độ cô đọng vượt xa những người khác, cho nên chỉ mới nửa ngày, hắn đã tìm được một cái ấn ký ngay trong Tiểu Thế Giới.
Địch Cửu lấy đạo hỏa ra thiêu rụi cái thần niệm ấn ký ấy.
Địch Cửu tiếp tục kiểm tra Tiểu Thế Giới thêm mấy lần nữa mới vững tin không còn vấn đề gì, xong xuôi hắn mới đeo lại lên chân.
Hắn không động tới viên Hư Lạc Đan mà Thúc Hạo Lan đưa cho, thậm chí cũng chẳng buồn dùng thần niệm kiểm tra. Viên đan dược này chắc chắn là quả bom nổ chậm trên người, thế nhưng hắn lại không thể tùy tiện ném đi, chuyện đấy khiến Địch Cửu khá phiền lòng, không biết phải làm sao mới tốt.
Vì đề phòng vạn nhất, Địch Cửu bèn dịch dung thành một nam tu dáng vẻ hung tợn. Hắn khống chế khí tức tu vi xuống Nguyên Hồn đại viên mãn rồi mới chuẩn bị đi tới hội đấu giá.
…
Bên ngoài khu vực tổ chức đông nghìn nghịt người khiến Địch Cửu cảm thấy lúc trước mình quyết định mua vé ở đại sảnh quả là sáng suốt.
Vô số tu sĩ bên ngoài đang tranh nhau mua vé, dù nhiều người trong đó biết bản thân không đủ khả năng đấu giá được vật phẩm nhưng vẫn muốn vào xem, coi như mở mang thêm kiến thức vậy.
Chỗ ngồi của Địch Cửu là số 39 hàng 116, may mà nhờ hắn mua vé sớm nên chỗ này cũng không quá xa sàn đấu giá.
Một vài tu sĩ thấy Địch Cửu có vé bèn tính hỏi mua sang tay, nhưng trông thấy bộ dáng hung hãn của hắn thì vội vàng tránh sang một bên để hắn đi qua.
Lúc đầu hắn nghĩ tu sĩ ngồi trong sảnh giống mình đều là tán tu hoặc những kẻ có tu vi không quá cao. Sau khi Địch Cửu ngồi xuống chỗ của mình thì mới biết hắn lầm to rồi. Bên trái hắn là lão giả thân hình cao to, thần niệm Địch Cửu vừa quét qua liền biết tu vi của lão giả ấy cường đại hơn hắn nhiều, rất có thể người ta chính là tu sĩ Thừa Đỉnh.
Bên phải là một đạo cô, đoán chừng tu vi hẳn là Tích Hải cảnh trung kỳ.
Địch Cửu phát hiện tu vi Nguyên Hồn của mình mà ngồi trong này thì có vẻ khá tầm thường.
Dung mạo hung hãn cách mấy cũng chỉ có thể uy hiếp tu sĩ yếu hơn hoặc cùng giai, những người mạnh hơn chẳng ai thèm để hắn vào mắt.
Hội đấu giá vẫn chưa bắt đầu nên Địch Cửu ngồi yên tại chỗ rèn luyện thần niệm, đến khi một tiếng chùy thanh thúy vang lên hắn mới mở mắt.
Một lão giả đứng trước bàn đấu giá, Quang Minh Trận xung quanh làm nổi bật từng đường tơ kẽ tóc của lão.
Xung quanh bàn có một đạo thần niệm mạnh mẽ che đậy, ngay cả Địch Cửu cũng không thể quét thần niệm vào. Hắn đoán tu vi của lão giả ấy ít nhất cũng phải là Kiếp Sinh cảnh.
Ông ta đứng im quan sát gian phòng khắp một lượt, sau đó mới hắng giọng, âm thanh hùng hậu vang lên:
- Bản nhân là Thai Yến thuộc Ngũ Lục Các. Ngũ Lục đạo hội cứ mỗi mười năm đều sẽ tổ chức một hội đấu giá cực lớn, lần này cũng không ngoại lệ. Buổi đấu giá hôm nay do Ngũ Lục Các và Thiên Cơ Các hợp tác tổ chức, quy củ trong đây không cần nói, ta tin mọi người đều hiểu rõ. Thiên địa nguyên khí ngày càng mỏng manh, kéo theo tài nguyên càng lúc càng thiếu thốn, bảo vật tu luyện quý giá cũng không dễ tìm thấy như trước nữa. Bởi vậy mỗi lần bảo vật xuất hiện đều là cơ duyên, hy vọng tất cả mọi người có thể nắm chặt cơ duyên lần này. Ta không nhiều lời nữa, hội đấu giá xin phép bắt đầu.
Nói tới nói lui cuối cùng vẫn là kích động mọi người liều mạng chi tiền mà thôi. Có điều lão giả ấy nói cũng không sai, thiên địa nguyên khí ngày càng mỏng manh nên thiên tài địa bảo đúng thật là ngày càng hiếm.
Ông ta cầm một hộp ngọc giơ lên cao rồi nói:
- Vật phẩm đấu giá đầu tiên chính là bảo vật cực kỳ hiếm - Liệt Giới Phù. Theo ta được biết, hiện tại Thế giới Tiểu trung ương hay mấy giới diện khác đều không có ai đủ khả năng luyện chế loại phù lục này. Thậm chí kể cả ở Chân Vực cũng cực kỳ thưa thớt. Một ít Liệt Giới Phù hiện nay đều có sẵn từ thời thượng cổ, vốn đây là vật phẩm áp trục, nhưng đồ tốt trong hội đấu giá lần này quá nhiều, cho nên Liệt Giới Phù mới được chọn làm vật phẩm đấu giá đầu tiên.