Thế Giới Thứ Chín

Chương 211

Chương 211


Thời điểm Nhậm Hải trông thấy linh thạch thượng phẩm và trung phẩm rải rác trong nhẫn trữ vật của Địch Cửu thì giận dữ không thôi, xém chút nữa đã ném chiếc nhẫn trong tay ra ngoài.
Cũng may bên trong còn có một viên Hư Lạc Đan nữa, mặc dù gã không sử dụng được nhưng đây cũng là loại đan dược vô cùng trân quý, có thể giúp tu sĩ có cơ hội bước vào Hư Thần chi cảnh.
Gã khẳng định đồ vật quý báu của Địch Cửu chắc chắn đã được cất bên trong một cái nhẫn khác, nhưng vấn đề là gã lại không tìm được. Nhậm Hải càng nghĩ càng tức, gã quyết tâm phải giết cho bằng được con sâu kiến Địch Cửu dám lừa gạt mình mới được.
Mà Khúc Hạo Lan đang ở bờ Bái Dạ Hồ cũng vô cùng nghẹn khuất, ông đã lật tung toàn bộ mọi nơi xung qua bờ hồ nhưng vẫn chẳng tìm được bất kỳ đồ vật gì có liên quan đến Ngũ Lục Đạo Tháp. Đáng tiếc với tu vi hiện giờ của mình, ông căn bản không cách nào tới gần hồ quá được.
Trước đây không lâu thì Thư Giới biến mất, lần này còn bỏ lỡ cả Ngũ Lục Đạo Bàn nữa, những việc này làm ông cảm thấy vận may của mình gần đây thật sự quá kém mà.
Không lâu sau khi về tới Ngũ Lục Thành, ông liền cảm nhận được viên Hư Lạc Đan của mình không còn đặt trên người Địch Cửu mà đã chuyển sang Nhậm Hải rồi.
Thực chất Địch Cửu đã sớm chuẩn bị tinh thần bị Thúc Hạo Lan hoài nghi rồi, dù sao tu vi của hắn là Nguyên Hồn mà còn đi qua Bái Dạ Hồ nữa, không khiến người khác thương nhớ mới là lạ ấy.
Đương nhiên cả lai lịch của Địch Cửu, Thúc Hạo Lan cũng đã điều tra qua một lượt. Lần đầu tiên người này xuất hiện là tại Truyền Tống Trận bên ngoài Thiên Đô Thành.
Cộng thêm việc Địch Cửu lại không cần Hư Lạc Đan mà mình đưa cho nữa thì chắc chắn hắn ta có vấn đề.
Nhắc đến Hư Lạc Đan là Thúc Hạo Lan lại thấy khó hiểu. Tất nhiên ông biết rõ Nhậm Hải, gã ta là tu sĩ đứng thứ 106 trên Hải Bảng. Nhưng một tu sĩ Tích Hải thì cần Hư Lạc Đan làm gì cơ chứ?
Chẳng lẽ Địch Cửu hoài nghi đan dược ông đưa có vấn đề nên mới chủ động chuyển cho Nhậm Hải sao?
Rất nhanh, Thúc Hạo Lan chẳng cần tốn công điều tra, chỉ cần nghe đông đảo tu sĩ ở Quảng trường Ngũ Lục bàn luận là đã đủ hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra do Địch Cửu giết chết huynh đệ bản gia Nhậm Bạt Phi của Nhậm Hải nên gã mới tìm đến hắn hẹn đấu nhau trên Đấu Pháp Đài của Ngũ Lục Các. Chỉ cần Địch Cửu chống đỡ hoặc ngăn được một chiêu của Nhậm Hải thì xem như gã thua.
Còn tiền cược chính là nhẫn trữ vật của hai bên, mà yêu cầu này là do Nhậm Hải chủ động đề ra. Kết quả hiển nhiên là Địch Cửu bại trận, sau đó hắn không còn mặt mũi nào ở lại Ngũ Lục thành nữa.
Nghe xong Thúc Hạo Lan thở dài một hơi, bây giờ ông chả có tâm tình nào để đuổi theo tên kia cả, tiền đánh cược là do Nhậm Hải chủ động đề xuất, điều này đủ để chứng minh Địch Cửu không có vấn đề gì rồi.
Ngũ Lục Đạo Hội đã kết thúc, ông cũng cần phải bế quan một đoạn thời gian. Bản thân ông đã kẹt tại Hóa Chân tầng sáu rất nhiều năm, tuy thu hoạch của lần đi Bái Dạ Hồ này không được như mong muốn, nhưng ít nhiều nhờ sự niết hóa tại đó mà Thúc Hạo Lan đã có chút cảm ngộ, nói không chừng lại hỗ trợ ông bước vào Hóa Chân hậu kỳ được cũng nên.
- Này, Hạo Lan huynh, xin dừng chân một chút.
Một âm thanh sang sảng chợt vang lên.
Vừa rồi ông mãi lo suy nghĩ nên không phát hiện có người đi tới, khi nhận ra, Thúc Hạo Lan mới giật mình, quay người lại ôm quyền đáp lời:
- Nguyên lai là Huyết Di huynh ư, xin chúc mừng huynh và Tử Lôi Tông. Lần này Mục Khởi Sa đã lên tới tầng 96, còn đứng hạng nhất nữa chứ. Nếu không phải tuổi tác của Khởi Sa hiền chất có chút lớn thì nói không chừng sẽ là một trong thiên tài hàng đầu như Chân Vực đấy.
Người vừa tới không ai khác chính là Yến Huyết Di - tông chủ Tử Lôi Tông. Nghe Thúc Hạo Lan nói vậy, ông bèn cười sảng khoái một tràng rồi khiêm tốn đáp:
- Nếu nói Khởi Sa là thiên tài hàng đầu tại đây thì miễn cưỡng còn có thể, chứ so với những người ở Chân Vực thì vẫn kém xa lắm. Cơ Hồng Xuyên và Hàn Thanh Y kia không biết mạnh hơn Khởi Sa bao nhiêu lần đâu. Nhất là Cơ Hồng Xuyên, tên nhóc này đã lên tới tu vi Tích Hải tầng ba mà còn chưa đầy trăm tuổi nữa kìa. Tư chất Hàn Thanh Y lại càng nghịch thiên, nếu ta đoán không sai thì tuổi nàng hẳn không qua 180 mà thực lực đã là Hóa Đỉnh tầng một rồi.
Thúc Hạo Lan thở dài một hơi.
- Tài nguyên tu luyện tại Ngũ Lục căn bản không thể so sánh được với Chân Vực, nghe đồn những đỉnh cấp thế gia tại đó đều có tiên tinh trấn giữ đấy. Cộng với loại bảo vật nghịch thiên như Chân Linh Ti giúp cải biến tư chất linh căn của tu sĩ nữa thì chúng ta biết so thế nào được? Nếu để tu sĩ đứng đầu Đạo Bảng của chúng ta tiến vào Chân Vực, ta tin tưởng cũng không kém cạnh gì bọn họ đâu.
Yến Huyết Di lắc đầu.
- Không phải vậy, tư chất tu sĩ có quan hệ rất lớn với Tiên Thiên, tuy khi tiến tới Hậu Thiên sẽ có cải biến nhưng không đến mức chênh lệch nhiều như thế. Không nói người khác mà trước mặt huynh cứ nhìn Địch Cửu kia kìa, tư chất tuyệt đối không tầm thường. Tuổi thật của hắn còn chưa đến hàng trăm mà thực lực đã tới Hư Thần chi cảnh rồi.
- Cái gì mà Hư Thần cảnh? Huynh có nhìn nhầm không vậy? Nếu ta nhớ không sai thì hắn mới chỉ là Nguyên Hồn tầng chín mới đúng chứ.
Thúc Hạo Lan ngạc nhiên hỏi.
Nghe vậy, Yến Huyết Di chỉ tủm tỉm cười.
- Mặc dù ta còn cách Vực Cảnh rất xa, thậm chí rất có khả năng cả đời cũng chẳng vượt qua được, nhưng ta vẫn đủ năng lực để nhìn ra tu vi Hư Thần của tên nhóc Địch Cửu đó mà.
Yến Huyết Di không biết trước khi tiến vào Ngũ Lục Thành thì Địch Cửu còn chưa chân chính ý thức được nguy cơ đến từ Thúc Hạo Lan, nên hắn mới không che giấu tu vi của mình. Nếu lúc trước hắn đè ép tu vi xuống Nguyên Hồn thì xem như Yến Huyết Di có tiến vào Vực Cảnh đi nữa cũng chưa chắc nhìn ra được. Trừ phi trong cơ thể ông ta có Tinh Không cường hãn hơn cả Địch Cửu, đồng thời thần niệm cũng phải mạnh hơn hắn.
- Yến huynh, huynh thật sự xác nhận tu vi Địch Cửu là Hư Thần cảnh chứ?
Trong lòng Thích Hạo Lan bỗng chốc vô cùng hồi hộp, ông mơ hồ nhận ra dường như mình đã bỏ qua thứ gì đó rồi.
- Không sai đâu, ta có thể khẳng định. Huống chi khi hắn đấu với Hàn Thanh Y ta còn tận mắt nhìn thấy cơ mà. Ai, tư chất tên này không tệ, tiếc nuối là hắn đã bỏ lỡ giai đoạn Trúc Cơ rồi, nếu không thành tựu trong tương lai khẳng định còn tiến xa hơn cả tu sĩ mạnh nhất ở Hải Bảng nữa đấy.
Yến Huyết Di thở dài một hơi, thật lòng ông ta vẫn luôn cảm thấy cực kỳ tiếc nuối về việc này.
Giai đoạn Trúc Cơ phi thường trọng yếu, những tu sĩ Trúc Cơ của các Đại Tông Môn đều được hỗ trợ bởi công pháp và linh vật đỉnh cấp, từ đó giúp cho căn cơ bọn họ cường đại hơn mà đại đạo cũng thêm phần vững chắc.
Mà một tán tu như Địch Cửu hiển nhiên không có khả năng sở hữu được công pháp Trúc Cơ tốt, lại càng vô pháp có linh vật đỉnh cấp giúp đỡ nữa. Chưa nói đến việc phải có được những thứ này, nói không chừng hắn còn không biết thời điểm đột phá Trúc Cơ cần phải có bảo vật đỉnh cấp phụ trợ, nếu không sẽ làm căn cơ bị tổn thương nặng nề nữa là. Đây là lý do dẫn đến việc có rất ít tán tu có thể lọt vào Đạo Bảng hoặc có khả năng phát triển cao.
- Huyết Di huynh, ta đột nhiên nhớ tới có chút chuyện cần hoàn thành, phải nhanh đi một chuyến, xin cáo từ.
Giờ phút này Thúc Hạo Lan không có tâm trạng nào tiếp tục ở lại Ngũ Lục thành nói nhảm với Yến Huyết Di nữa, bây giờ ông chỉ muốn bắt trói Địch Cửu lại ngay thôi.
Thúc Hạo Lan muốn sưu hồn Địch Cửu để biết được nguyên nhân giúp hắn không cần sử dụng Hư Lạc Đan mà vẫn đột phá Hư Thần, đồng thời cũng phải xác nhận Ngũ Lục Đạo Bàn kia là từ chỗ nào mà ra mới được.
Còn việc Địch Cửu có bị oan thậm chí dẫn đến mất mạng hay không thì đấy chả phải là việc ông cần quan tâm.
Địch Cửu trong mắt Thúc Hạo Lan chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Vừa rời khỏi Ngũ Lục thành, Thúc Hạo Lan liền phát ra một đạo tin tức. Ông không tin lấy năng lực của mình mà không đuổi kịp một tên Hư Thần nhỏ bé, hơn nữa với địa vị Côn Tông tông chủ của ông thì sau khi phát tin ra, chỉ cần Địch Cửu sử dụng Truyền Tống Trận thì ông nhất định sẽ nhanh chóng nhận được vị trí của hắn ta. Mà ông tin chắc kiểu gì Địch Cửu cũng phải sử dụng Truyền Tống Trận, nếu hắn đã cố ý đưa nhẫn cho Nhậm Hải mà lại không tìm cách trốn đi xa một chút mới là quái sự.
- Chờ đã Hạo Lan huynh, ta tìm huynh là có việc gấp, lần này mấy người chúng ta đã hẹn nhau cùng đi Mạc…
Yến Huyết Di còn chưa nói hết câu thì đã chẳng thấy người đâu nữa, từ xa xa chỉ văng vẳng lại một câu:
- Ta sẽ về nhanh thôi.
Trông thấy Thúc Hạo Lan nhanh chóng rời đi như vậy, Yến Huyết Di khẽ lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Ông ta cũng bị kẹt tại Hóa Chân tầng sáu nhiều năm rồi, chỉ thiếu chút nữa thì đã có thể bước vào Hóa Chân tầng bảy.
Lúc đầu ông ta tính sau khi kết thúc Ngũ Lục Đạo Hội sẽ hẹn mọi người đi cấm địa Mạc Giang, tranh thủ tìm cơ hội để bước vào Hóa Chân hậu kỳ. Thế nhưng ông không ngờ Thúc Hạo Lan lại giống như bị rút gân vội vã rời đi như thế.
…..
Lúc ra khỏi Ngũ Lục thành, Địch Cửu đã tiến hành kế hoạch của mình vô cùng chu đáo và chặt chẽ, bởi vì hắn vẫn lo lão hồ ly Thúc Hạo Lan kia sẽ đuổi theo, hắn biết thừa lão già ấy nhất định thà giết lầm cũng không bỏ sót.
Từ sau khi rời khỏi thành, Địch Cửu vẫn không hề có ý định sử dụng Truyền Tống Trận. Hắn đang bỏ trốn chứ đâu phải du sơn ngoạn thủy, cho nên Địch Cửu không ngừng sử dụng Thần Niệm Độn, cho đến khi bị tiêu hao đến mực tận cùng thì thần niệm được sinh ra lần sau sẽ cô đọng hơn một chút.
Một đường cứ dùng Thần Niệm Động như vậy, sau hơn mười ngày, cuối cùng Địch Cửu mới dừng lại, bởi vì hắn cảm giác mình lạc đường rồi, đây là nơi nào hắn cũng hoàn toàn mờ mịt.
Hơn nữa, lý do chủ yếu khiến hắn buộc phải dừng di chuyển là vì Đạo Hỏa không hiểu tại sao lại khẽ nhúc nhích.
Lần Đạo Hỏa có động tĩnh gần đây nhất là khi gặp phải Thiển Sát Hỏa tại hội đấu giá. Bây giờ nó lại rung rinh, nói không chừng gần đây có hỏa diễm thiên địa cũng nên.
Nhận ra việc này khiến Địch Cửu kích động không thôi, Thiển Sát Hỏa khi đó hắn không mua nổi, nếu bây giờ mà gặp được Thiển Sát Hỏa bên ngoài thì chẳng phải vận khí của hắn tốt quá rồi ư?
Địch Cửu nhanh chóng quét thần niệm ra xung quanh, phát hiện không có bất luận dấu vết của người nào khác hắn mới triệu hồi Đạo Hỏa ra, rất nhanh Địch Cửu liền cảm nhận được rõ ràng từng đợt ba động của nó.
Sau nửa nén hương, hắn nhanh chóng độn về phía một phương hướng mà bản thân đã xác nhận.
Dựa vào phỏng đoán của Địch Cửu, nếu đây là thiên địa dị hỏa thì khi hắn càng tới gần sẽ phải càng thấy nóng mới đúng, giống trường hợp hắn từng gặp ở Hỏa Diễm Sơn kia vậy.
Thế nhưng chẳng hiểu sao càng lúc Địch Cửu càng thấy lạnh hơn, trước mắt hắn hiện giờ là một mảnh sơn mạch đầy tuyết. Địch Cửu di chuyển nửa ngày mới tới được chân núi.
Tòa núi tuyết chạy dài bên trong sơn mạch, nhìn thoáng qua thật giống vương giả được che chắn ở giữa hàng loạt những ngọn núi thấp bé xung quanh.
Đạo Hỏa càng lúc càng dao động kịch liệt hơn khi Địch Cửu di chuyển tới gần chân ngọn núi cao không thấy đáy nọ, chuyện này chứng minh nơi đây nhất định có thứ cần thiết cho Đạo Hỏa của hắn rồi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất