Chương 212
Đã là ngày thứ mười một kể từ khi Địch Cửu đi vào đáy của núi tuyết. Hắn vốn không biết phép Thổ Độn Thuật, mà mấy tấm Thổ Độn Phù trên người lúc trước lấy được từ Thích Gia Thương Lâu cũng chẳng ra sao, tấm cao nhất cũng chỉ là Thổ Độn Phù cấp ba mà thôi, ngày thứ hai sau khi hắn đi vào đã hoàn toàn vô dụng với địa hình nơi đây rồi.
Hiện tại Địch Cửu hoàn toàn dựa vào nhục thân cường hãn và thần niệm cô đọng của mình để đào đất.
Mỗi khi quá mệt mỏi, không còn chút sức lực nào thì hắn sẽ tiến vào Tiểu Thế Giới nghỉ ngơi một lúc. Thời gian mười một ngày trôi qua, tu vi Địch Cửu mặc dù chỉ là Hư Thần cảnh tầng hai nhưng chân nguyên lại được rèn luyện tăng cường lên không ít.
Cũng may trên người hắn còn có Đạo Hỏa, cho dù đáy ngọn núi tuyết này có rộng lớn hơn đi chăng nữa, nhưng chỉ cần có nó thì hắn vẫn xác định được phương hướng di chuyển.
Đến ngày thứ mười lăm thì Địch Cửu ngừng lại, bởi vì hắn trông thấy một cái đại trận cấp chín, hơn nữa còn là liên hoàn trận.
Liên hoàn trận cấp chín này bao gồm Huyễn Trận, Thúc Linh Trận và Phòng Ngự Trận. Nếu chỉ có vậy cũng không nói làm gì, nhưng ở phía sau Phòng Ngự Trận này lại có một cái Sát Trận cấp chín nữa.
Địch Cửu âm thầm suy đoán, nơi này có thể làm Đạo Hỏa của hắn dị động thì ắt hẳn sâu bên trong sẽ tồn tại thiên địa dị hỏa gì đấy. Hiện giờ ở đây lại tồn tại nhiều trận pháp cấp chín như thế, không cần nghĩ cũng biết, hẳn trong đó là động phủ của một vị cường giả nào rồi.
Nếu như vị cường giả này còn sống, vậy đời mình coi như xong.
Vào hay không vào đây?
Chỉ do dự trong giây lát, Địch Cửu liền quyết định đi vào. Thân là một Trận Vương cấp chín, hắn có thể nhìn ra liên hoàn trận này mặc dù không bị tổn hao gì, nhưng thời gian nó tồn tại ước chừng cũng được vạn năm rồi.
Cho dù vị cường giả trong đây có tu vi Hóa Chân cảnh đi chăng nữa thì cũng chẳng thể sống đến vạn năm được.
Hắn có thể đi đến tận nơi này hoàn toàn là nhờ vào Đạo Hỏa dẫn dắt, nếu hiện tại chỉ vì lo sợ mà bỏ đi thì làm sao hắn có thể cam tâm nổi? Huống chi hiện tại tài nguyên tu luyện càng ngày càng ít, mặc dù có nguy hiểm nhưng biết đâu đấy cũng chính là kỳ ngộ, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua!
Sau khi hạ quyết tâm, Địch Cửu bắt đầu phá trận.
Nếu đổi lại thành người khác, đi đến nơi này mà gặp phải hộ trận cấp chín thì chỉ đành giương mắt nhìn mà thôi. Nếu như tu sĩ đến đây không phải là trận pháp sư thì dám ngay cả Huyễn Trận cũng chẳng thể nhìn ra, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ quay về.
Thế nhưng Địch Cửu là Trận Vương cấp chín, hắn chỉ cần dùng thời gian ba ngày đã ít nhiều hiểu rõ cái liên hoàn trận này rồi.
...
Cực Dạ đại lục, Tinh Hà Phái.
Cảnh Mạt Song ngơ ngác nhìn Tinh Hà Phái đã trở thành phế tích ở trước mặt mình, tuy nàng biết tông môn đã bị diệt, nhưng hiện tại chân chính nhìn thấy trong lòng nàng vẫn bàng hoàng, suy sụp không thôi.
Cảnh Mạt Song âm thầm thề, nhất định phải gây dựng lại nơi này. Nhưng tu vi của nàng mới chỉ đạt đến tầng Kim Đan, muốn trùng kiến Tinh Hà Phái có lẽ phải cần ít nhất trăm năm, hoặc cả ngàn năm…
Ngụy San San dùng tay gạt đi giọt nước mắt nơi khóe mi. Sư phụ Ô Chân Chân của nàng đã chết trong tay đám người Thích Gia Thương Lâu, đến tận bây giờ nàng vẫn khó mà chấp nhận nổi sự thật này.
- Tiển tiền bối, vãn bối cầu xin ngài hãy chữa trị hộ trận của Tinh Hà Phái giúp chúng vãn bối với.
Cảnh Mạt Song cũng biết một ít pháp trận đơn giản, nhưng để chữa trị cho một hộ trận tông môn thì năng lực của nàng vẫn còn chưa đủ.
Người được Cảnh Mạt Song gọi tiền bối là một vị nam tử thấp thấp, da ngăm đen, bộ dáng khá thật thà. Trong lúc y bôn ba đi tìm Địch Cửu đã tình cờ gặp ba người Cảnh Mạt Song ở Thiên Khư thành. Sau đó ông ta lại bồi ba người bọn họ đi đến sông băng ở Bách Vạn Thiên Khư cứu Tằng Bắc Tử và Du Tiệp ra.
Đáng tiếc người tự xưng là thê tử của Địch Cửu cũng chẳng biết tung tích của hắn nơi đâu. Ông ta không còn cách nào khác nên đành theo bọn Cảnh Mạt Song trở về Tinh Hà Phái chờ đợi Địch Cửu.
Nghe Cảnh Mạt Song nói như thế, Tiển Tắc có chút bất đắc dĩ vuốt tóc, y có chuyện vô cùng quan trọng muốn tìm Địch Cửu. Từ trong miệng bọn người Hà Thai, y biết được Địch Cửu chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Một tu sĩ còn trẻ như thế đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Hồn. Hơn nữa còn dùng tu vi Nguyên Hồn để giết chết cường giả Hư Thần cảnh, từ đó có thể thấy được tư chất của Địch Cửu cao đến mức nào. Cực Dạ đại lục từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện loại thiên tài như vậy đâu!
Hơn nữa Địch Cửu còn chẳng có sư phụ chỉ dạy, tài nguyên tu luyện cũng là do tự mình kiếm.
Nếu như ông ta cho Địch Cửu tài nguyên tu luyện, dẫn đạo Địch Cửu, tương lai Địch Cửu sẽ đạt đến mức độ nào đây?
Chỉ cần y tìm được Địch Cửu, ông ta sẽ dẫn hắn đến Thế giới Tiểu trung ương, sau đó cho Địch Cửu tham gia thiên tài Chân Vực chiến. Rất nhiều tu sĩ ở Cực Dạ đại lục không biết Thế giới Tiểu trung ương tồn tại, nhưng ông ta thì khác. Ông ta là một tu sĩ Hóa Chân cảnh tầng ba, không những biết ngũ đại lục và Thế giới Tiểu trung ương, hơn nữa y còn biết đến sự tồn tại của Chân Vực.
Cực Dạ đại lục bị phá toái, ngay cả tầng Tích Hải cảnh cũng rất khó có người tu luyện tới nổi. Tiển Tắc vẫn luôn cực kỳ lo lắng về chuyện này. Cho nên sau khi y biết Địch Cửu có thể một mình chữa trị Xá Dạ đại lục bèn vội vã lên đường đi tìm hắn.
Người khác tưởng rằng Xá Dạ đại lục đã được chữa trị hoàn toàn, nhưng Tiển Tắc là tu sĩ Hóa Chân, y có thể nhận ra Xá Dạ đại lục chỉ mới được chữa trị mặt ngoài mà thôi, đạo tắc chân chính vẫn bị tàn phá tả tơi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đại lục này có thể vĩnh viễn sẽ không còn xuất hiện tu sĩ cường đại nào nữa.
Nếu muốn chữa trị thiên địa đạo tắc của Xá Dạ đại lục, nhất định phải đi mời cường giả Tiên giới đến.
Ông ta rất muốn tới Tiên giới tuyền tin tức về Xá Dạ đại lục bị phá toái ra ngoài. Chỉ cần bọn họ nghe thấy Xá Dạ đại lục bị phân chia thành hai mảnh, ông ta tin nhất định họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Tiển Tắc tuy có tu vi Hóa Chân cảnh, nhưng ông ta hiểu rất rõ thực lực của mình. Lấy tư chất của ông ta, có lẽ đến lúc chết ông ta vẫn còn ở cảnh giới Hóa Chân sơ kỳ mà thôi. Ông ta muốn tìm một tu sĩ thiên tài, sau đó toàn lực ủng hộ người kia đạt đến cảnh giới Hóa Chân rồi đi đến Thế giới Tiểu trung ương.
Nhiều năm trôi qua như thế, đừng nói là thiên tài, cho dù là tu sĩ khiến ông ta vừa mắt cũng chẳng có một ai. Lần này vất vả lắm mới xuất hiện một người tên Địch Cửu, ông ta làm sao có thể bỏ qua. Kết quả Địch Cửu thì không thấy đâu, nhưng bạn bè của Địch Cửu lại tìm được một đống.
Nghe thấy Cảnh Mạt Song khẩn cầu, ông ta nhìn mấy người tuổi trẻ đứng đây rồi thở dài một hơi.
- Mạt Song hiền chất, không phải ta không muốn giúp, mà là chuyện này chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào cả.
Tằng Bắc Tử ngạc nhiên, nói:
- Tiển tiền bối, chỉ cần hộ trận Tinh Hà Phái được khôi phục, chúng ta ở đây từ từ tu luyện thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày tái hiện lại khung cảnh huy hoàng của Tinh Hà Phái. Huống hồ, tiền bối không phải muốn tìm Địch đại ca ư? Có lẽ hiện tại hắn đang bế quan ở một nơi nào đó, chờ sau khi xuất quan có lẽ hắn sẽ quay lại nơi này đấy.
Tằng Bắc Tử sở dĩ nói vậy là bởi vì nàng và Du Tiệp đều là Trúc Cơ trung kỳ, còn Cảnh Mạt Song đã là tu sĩ Kim Đan. Thực lực Địch Cửu thì mạnh đến độ có thể tiêu diệt Thích Gia Thương Lâu rồi, nàng nghĩ bọn họ hoàn toàn có đủ khả năng trùng kiến tông môn mới phải chứ.
Tiển Tắc lắc đầu:
- Trùng kiến một tông môn không phải sự tình dễ dàng như các ngươi nghĩ đâu. Thứ nhất, các ngươi có linh mạch không? Thứ hai, các ngươi có linh thạch số lượng lớn không? Trùng kiến môn phái nhị lưu như Tinh Hà Phái chí ít cần mấy trăm triệu linh thạch thượng phẩm trở lên lận đó.
Tiển Tắc còn chưa nói hết ý, mấy người Cảnh Mạt Song đã hít một hơi khí lạnh. Linh mạch, đó là đồ vật trong truyền thuyết đấy. Lại còn mấy trăm triệu linh thạch thượng phẩm ư? Nghe thôi cũng thấy nó khủng bố đến mức nào rồi.
Thấy mấy người trẻ tuổi trước mặt bị mình làm kinh sợ, Tiển Tắc lại bổ sung thêm:
- Ta cũng không ủng hộ các ngươi trùng kiến Tinh Hà Phái ở nơi này đâu.
Cảnh Mạt Song buồn bã, khẽ khom người thi lễ:
- Tiền bối, Tinh Hà Phái có ân với vãn bối, bây giờ tông môn đã bị tiêu diệt, vãn bối có nghĩa vụ phải trùng kiến nó mới được.
Tiển Tắc mỉm cười:
- Ta không có ý định ngăn các ngươi làm việc này, chỉ là kiến nghị các ngươi không nên trùng kiến Tinh Hà Phái ở đây mà thôi. Các ngươi biết ngũ đại lục không? Biết Tiểu Trung Ương thế giới không?
Nhìn thấy mấy người Cảnh Mạt Song hai mặt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ hoang mang, Tiển Tắc bèn chậm rãi kể chuyện ngũ đại lục và Thế giới Tiểu trung ương cho bọn họ nghe, cuối cùng y kết luận:
- Cho nên ta thấy nếu các ngươi muốn trùng kiến Tinh Hà Phái, vậy chờ sau khi tìm được Địch Cửu rồi cùng nhau đến Thế giới Tiểu trung ương để trùng kiến đi.
Theo Tiển Tắc, tư chất Địch Cửu tuyệt đối có thể lên Đạo Bảng ở Thế giới Tiểu trung ương, chỉ cần Địch Cửu lên được Đạo Bảng, hắn liền có tư cách thành lập tông môn.
- Tiền bối, vậy chúng ta làm sao để đi đến Thế giới Tiểu trung ương đây?
Cảnh Mạt Song âm thầm siết chặt nắm tay.
Trước đây nàng tưởng rằng Nguyên Hồn cảnh đã rất lợi hại rồi, thời điểm bước vào Kim Đan, nàng còn kích động không thôi. Nghe thấy Tiển Tắc tiền bối nói, nàng mới hiểu ra được, tu sĩ Nguyên Hồn cảnh mà ở Thế giới Tiểu trung ương ngay cả tư cách gia nhập vào môn phái cũng không có, đừng nói nàng chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan nho nhỏ.
Ngữ khí Tiển Tắc ngưng trọng:
- Đây chính là việc ta muốn tìm Địch Cửu tiểu hữu, ta biết một chỗ gọi là Ám Tinh phế tích. Nơi này có khả năng tồn tại một cái truyền tống trận đến Thế giới Tiểu trung ương. Đáng tiếc lúc trước Xá Dạ đại lục bị phá toái quá lớn, địa vực thay đổi, hiện giờ ta cũng không biết Ám Tinh phế tích ở nơi nào nữa.
- Những năm này ta hối hả ngược xuôi, toàn bộ Cực Dạ đại lục đều đi hết một vòng mà vẫn không tìm được Ám Tinh. Ta nghe nói Thích gia từng đào được một cái bí cảnh, ta hoài nghi nó có thể chính là nơi ta vẫn muốn tìm bấy lâu, chỉ là Thích gia bị Địch Cửu tiểu hữu diệt không còn một mảnh rồi... A, trẻ tuổi như vậy mà đã tu luyện đến Nguyên Hồn cảnh, quả là tư chất không tệ.
Tiển Tắc ngừng lại, đề phòng nhìn một tên nam tử thân hình cao lớn đang phi độn đến.
- Mạt Song sư tỷ...
Nam tử còn chưa đáp xuống đã hô to.
Cảnh Mạt Song ngạc nhiên tiến lên.
- Ngươi là Cảnh Kích Hoa à?
Người vừa tới quả thật chính là Cảnh Kích Hoa, y kích động nói:
- Ta đi khắp nơi tìm Cửu ca nhưng vẫn không thấy, cho nên dứt khoát trở về đây chờ thử. Không ngờ gặp được tỷ…
Cảnh Kích sớm đã không phải đại hán chất phác, không có một chút tâm cơ như năm nào. Lúc nhìn thấy bên cạnh Cảnh Mạt Song còn có người lạ, y nói chuyện bèn chú ý hơn hẳn. Khi y dùng thần niệm quét đến Tiển Tắc, trong lòng y càng thêm đề phòng. Y không nhìn ra được tu vị của vị tu sĩ này. Có cường giả như thế ở đây, y nhất định sẽ không hé lộ một lời nào về tin tức của Địch Cửu đâu.
- Không tồi, không tồi. Tuổi còn nhỏ như thế mà đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Hồn tầng hai rồi.
Tiển Tắc nhìn Cảnh Kích gật đầu, nếu như không tính Địch Cửu, vậy tên Cảnh Kích Hoa này chính là người có tư chất cao nhất y từng thấy.
Cảnh Mạt Song vội vàng giới thiệu:
- Cảnh sư đệ, vị này Tiển Tắc tiền bối, là Tiển tiền bối đã cứu chúng ta…
Sau đó Cảnh Mạt Song lại giới thiệu mọi người ở đây một phen.
Nghe Cảnh Mạt Song nói Hà Thai, Du Tiệp và Tằng Bắc Tử đều cùng quê với Địch Cửu, Cảnh Kích liền chủ động thi lễ xưng sư huynh sư tỷ.
Cảnh Kích tốt xấu gì cũng là một tu sĩ Nguyên Hồn cảnh, mặc dù bọn người Hà Thai, Du Tiệp đều đến từ Địa Cầu, sâu trong nội tâm vẫn có tư tưởng mọi người bình đẳng. Nhưng ở Cực Dạ đại lục nhiều năm như vậy, bọn họ cũng biết thế giới tu chân tuyệt đối không có khái niệm bình đẳng. Mấy người lập tức liên tục nói không dám, lại thi lễ hướng Cảnh Kích. Lai lịch Cảnh Kích bọn họ cũng rất rõ ràng, đây chính là cường nhân cùng Địch Cửu đối địch với Thích gia lúc mới chỉ có tu vi Trúc Cơ mà thôi.
Nghe thấy Cảnh Mạt Song nói, Cảnh Kích triệt để nhẹ nhàng thở ra:
- Ta cũng vừa mới nhận được tin tức của Cửu ca, không ngờ đi ngang qua đây lại gặp được mọi người.
- Ngươi có tin tức của Địch Cửu sao?
Tiển Tắc kích động tiến lên tóm lấy tay Cảnh Kích.