Thế Giới Thứ Chín

Chương 215

Chương 215


Lão bà tồn tại ở trạng thái Nguyên Thần này chắc chắn mắc bệnh thích sạch sẽ cưỡng chế rồi, sau khi ném Địch Cửu vào Tẩy Thần Tủy Trì thì mấy canh giờ sau đều không hề đụng đến hắn nữa.
Bởi vì hiệu quả của Tẩy Thần Tủy nên đạo văn quyển thứ chín trong thức hải Địch Cửu bỗng xuất hiện một cái bóng mơ hồ, chuyện này khiến hắn mừng rỡ không thôi.
Thứ khó tăng cấp nhất chính là thần niệm, bình thường tu vi của tu sĩ tăng lên không có nghĩa là thần niệm cũng tăng theo. Thần niệm của đại đa số tu sĩ đều thấp hơn tu vi một hai bậc, tỉ như nói thần niệm tu sĩ Hóa Chân bình thường đều khoảng cấp bảy hoặc tám. Nếu như cấp độ thần niệm ngang với tu vi, vậy những tu sĩ đó đã có thể xem như là cường giả rồi.
Tu vi Địch Cửu mới chỉ là Hư Thần cảnh sơ kỳ, nhưng thức hải và thần niệm đều đã đạt cấp tám, bởi vì tu luyện Đoán Thần Thuật cho nên thần niệm lại càng cô đọng hơn, đây quả là chuyện phi thường hiếm thấy. Có thể nói thần niệm Địch Cửu đã vượt qua rất nhiều tu sĩ Hóa Chân.
Mặc dù thần niệm của hắn cường đại như thế nhưng ở trước mặt nữ nhân này lại không hề có sức hoàn thủ, Địch Cửu hoài nghi thần niệm của bà ta hẳn đã vượt qua cấp mười. Không biết có phải do thức hải của bà ấy phá toái cho nên mới cần thức hải của hắn hay không? Nếu như thức hải của bà mà còn nguyên vẹn thì thần niệm sẽ càng mạnh đến nhường nào nhỉ?
Địch Cửu nghi ngờ liệu Liệt Văn Đao của hắn có thể tổn thương được bà ta hay không. Suy đi nghĩ lại, Địch Cửu quyết định vẫn nên gia tăng thêm một tầng bảo hiểm. Mặc dù hắn không thể dùng Đại Cước Ấn để đối phó với bà ấy, nhưng trong Đại Cước Ấn hắn lại lĩnh ngộ được một tia Không Gian Pháp Tắc. Nếu như một đao này kết hợp với Không Gian Pháp Tắc thì cho dù tinh thần lực của đối phương có mạnh đến đâu cũng không thể ngăn cản được.
Đợi thêm mấy canh giờ nữa cũng không thấy nữ nhân kia lôi mình ra, Địch Cửu liền dứt khoát buông thả bản thân lơ lửng ở trong Tẩy Thần Tủy Trì nhằm tiếp tục tăng cường thức hải và thần niệm, đồng thời thử tính toán làm sao chém ra một đao hoàn mỹ nhất.
Một canh giờ sau, Địch Cửu bỗng cảm nhận được một đạo lực lượng lần nữa cuốn tới kéo hắn ra Tẩy Thần Tủy Trì.
Ở trên không trung, Địch Cửu nhắm chừng cơ hội đã tới, hắn không dám thả thần niệm ra ngoài, bởi vì hẳn là bà ta nghĩ thức hải của hắn đã bị phá toái, nếu như lúc này thi triển thần niệm thì đối phương sẽ lập tức cảnh giác ngay.
Ngay khoảnh khắc mà trước mặt Địch Cửu xuất hiện một bóng người, hắn bèn tụ tập tất cả chân nguyên và thần niệm, Đạo Hỏa bám vào trên Thiên Sa Đao, hóa thành một đạo thanh mang xé rách bổ xuống.
Đao này mang theo khí tức không gian, thanh mang hoàn toàn bỏ qua khoảng cách không gian giữa Địch Cửu và lão bà kia. Cảm nhận được mình vừa thi triển thành công một tia khí tức Không Gian Pháp Tắc, Địch Cửu vô cùng vui vẻ. Chỉ cần một đao ấy chém trúng, đối phương nhất định bị trọng thương, thần niệm sẽ suy yếu hẳn cho xem.
Đối phó với sự tồn tại trạng thái Nguyên Thần như lão bà đó, việc đầu tiên phải làm chính là làm suy yếu thần niệm của đối phương.
Cho dù tốc độ đánh lén của Địch Cửu rất nhanh, nhưng ở trong mắt nữ nhân kia cũng chỉ như hài tử học nói mà thôi.
- Không tệ, còn có chiêu này cơ à, nếu đã thế thì ngươi đi chết đi...
Bóng người Nguyên Thần màu trắng còn chưa nói hết câu đã kinh hãi khi phát hiện đạo thanh mang đang đánh lên đỉnh đầu mình.
- Không thể nào!
Lão bà ấy không thể tin được, hoảng hốt kêu lên thành tiếng.
Chuyện này quả thật khó có khả năng xảy ra, tuy bà không có nhục thân nhưng tinh thần lực lại cường đại đến cực hạn, một con kiến hôi như Địch Cửu cho dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể phá vỡ phòng ngự tinh thần lực của bà nổi.
Nói cách khác, cho dù bà cứ đứng nguyên đây cho Địch Cửu đánh thì tên oắt con ấy cũng không thể làm gì được bà mới đúng chứ.
- A...
Một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, Thiên Sa Đao trực tiếp chém xuống từ trên đỉnh đầu bóng người Nguyên Thần. Lão bà kia bị chém làm hai nửa, Đạo Hỏa theo đó bốc cháy, cho dù ý chí bà ta có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không thể chịu nổi loại đau đớn thống khổ nhường này.
“Oanh!”
Lực đạo của Thiên Sa mạnh đến nỗi lưu lại trên mặt đất một đạo vết tích sâu hoắm. Sức tàn phá của đao ý Liệt Văn Đao kết hợp với Đạo Hỏa quả thật vô cùng khủng khiếp.
“Răng rắc!” Rốt cục có một nửa Nguyên Thần không chịu đựng nổi Đạo Hỏa thiêu đốt đã tiêu tán không còn, một nửa Nguyên Thần còn lại dưới đao ý đáng sợ và Đạo Hỏa không ngừng đốt cháy đã biến thành một phần nhỏ xíu, chỉ bằng một phần mười nửa Nguyên Thần kia, sau đó nhanh chóng trốn vào trong góc.
Vốn ban đầu Địch Cửu còn chưa nhìn rõ được cái bóng trắng trắng cứ thoắt ẩn thoắt hiện ấy, nhưng hiện tại cái bóng này đã hiện rõ ở trước mắt hắn, muốn lẩn trốn cũng không thể
- Ngươi có thể nhìn thấy ta sao?
Trông thấy Địch Cửu vẫn tiếp tục đánh tới, bà ta kinh hoảng hét lên.
Địch Cửu có thể nhìn thấy bà đang ẩn thân, đồng nghĩa với việc thức hải và thần niệm của hắn ít nhất phải từ cấp tám trở lên, hơn nữa còn phải vô cùng ngưng thực mới được.
Càng đáng sợ chính là Địch Cửu biết một tia Không Gian Pháp Tắc. Lúc đầu bà không nghĩ ra vì sao tên oắt con này lại có thể phá vỡ tinh thần phòng ngự của mình, nhưng hiện tại bà đã hiểu rõ rồi, đó là do Địch Cửu đụng chạm được đến một tia Không Gian Pháp Tắc.
Nghĩ đến đây, bà ta bỗng thấy rợn cả người. Nghe đồn ở Tiên giới cũng chỉ có một vài cường giả đỉnh cấp mới có cơ hội đụng chạm đến Không Gian Pháp Tắc, tu vi Địch Cửu như thế nào chứ? Mới chỉ là tu sĩ Hư Thần cảnh nho nhỏ vậy mà đã có thể đụng chạm đến Không Gian Pháp Tắc ư?
Không đúng, trừ phi trên người Địch Cửu có bảo vật Không Gian Pháp Tắc khai thiên tích địa, nếu không tuyệt đối không có khả năng mới ở cảnh giới này đã có thể cảm ngộ được nó.
Vừa nghĩ tới trên người hắn có khả năng sở hữu bảo vật như vậy, bà ta lại lần nữa kích động đến run rẩy. Nếu như có thể lấy được loại bảo vật ấy, cho dù lại bị Địch Cửu chém một đao thì có làm sao? Bà hiểu rất rõ tác dụng của loại chí bảo này đối với tu sĩ, bởi vì chính bản thân bà cũng có một cái.
- Chỉ cần ngươi tha cho ta một lần thì tất cả những thứ ở đây đều thuộc về ngươi. Ta còn có một cái Chân Linh Thế Giới, bên trong có vô số bảo vật đỉnh cấp, bao gồm cả chí bảo đã từng cô đọng nhục thân của ta. Những linh thảo, vật liệu luyện khí cấp tám cấp chín này được ta giấu đấy.
Lão bà vội vàng nói.
Thật ra, bà ta biết thừa không đời nào Địch Cửu buông tha cho mình, nhưng bà chỉ cần kéo thêm một chút thời gian nữa thôi, khi đó bà sẽ sử dụng trận kỳ kích phát Khốn Sát Trận ở đây để giết chết Địch Cửu. Khốn Sát Trận cấp mười sớm đã siêu việt phạm trù trận đạo ở tu chân giới, cho dù Địch Cửu là Trận Vương cấp chín thì cũng chết chắc.
- Ngươi có Chân Linh Thế Giới ư?
Địch Cửu cười tủm tỉm hỏi.
Thành công rồi, cá đã mắc câu, lão bà Nguyên Thần nhẹ nhàng thở ra.
- Đúng vậy, ta...
Nhưng lời bà nói còn chưa dứt thì một đạo thanh mang lại chém tới.
- Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta ngươi sẽ hối hận...
Cái bóng Nguyên Thần bị hù đến mức hồn phi phách tán, bà không nghĩ tới Địch Cửu ngay cả Chân Linh Thế Giới cũng chẳng cần. Thần niệm của bà đã sớm phát hiện trên người Địch Cửu có một cái Tiểu Thế Giới, nhưng Chân Linh Thế Giới so với cái kia còn tốt hơn ngàn vạn lần mà. Hơn nữa bà cũng đâu lừa gạt hắn, bà quả thật có Chân Linh Thế Giới.
- A...
Thiên Sa Đao lần thứ hai chém xuống đỉnh đầu của cái bóng, lần này khác với lần đánh lén trước, Đạo Hỏa ở trên đao bốc lên cuồn cuộn bao phủ bà ta.
- Nếu ta không giết ngươi thì mới phải hối hận đấy.
Dĩ nhiên Địch Cửu cũng rất muốn có được Chân Linh Thế Giới, thế nhưng hắn không để dục vọng làm choáng váng đầu óc. Nơi này không phải địa bàn của hắn mà là địa bàn của lão bà kia. Lúc trước, nữ nhân nọ còn chưa hiện thân mà đã có thể truyền tống hắn đến nơi này, từ đó có thể thấy được nếu như đối phương muốn giết hắn ngay tại đây hẳn cũng không phải việc gì quá khó.
Chỉ là lúc trước bà ta khinh địch, cảm thấy hắn chỉ là một con kiến nho nhỏ mà thôi, cho nên con kiến như hắn mới có thể sống đến tận bây giờ.
Loại sai lầm này đối phương đã phạm qua một lần, hắn há có thể giẫm lên vết xe đổ?
Đạo Hỏa thiêu đốt, đám Nguyên Thần bị đốt thành tro bụi, một cái trận kỳ màu đỏ sậm rơi xuống mặt đất.
Ở dưới Đạo Hỏa Quang Minh Tinh Không của hắn vậy mà trận kỳ này vẫn không bị hủy ư? Địch Cửu nhặt trận kỳ lên, ngay lập tức một loại khí tức mênh mông liền truyền đến, Địch Cửu cũng là người từng thấy qua không ít bảo vật, vậy nên hắn liền nhận ra món đồ nọ chính là vật bất phàm.
Địch Cửu muốn dùng thần niệm thẩm thấu nhưng hắn phát hiện, thần niệm của mình không thể tiến vào bên trong trận kỳ được. Địch Cửu cẩn thận lật tới lật lui để quan sát, ở dưới đáy của nó vậy mà có khắc mấy chữ cổ nhỏ xíu: Ly Địa Diễm Quang Kỳ.
Địch Cửu giật nảy mình, hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm, sau khi nhìn kỹ lại thì đích thật chính là Ly Địa Diễm Quang Kỳ.
Hắn có ấn tượng với trận kỳ này, trong ký ức kiếp trước của hắn ở địa cầu thì đây là bảo vật thần thoại trong truyền thuyết. Là một kiện Tiên Thiên Linh Bảo cực phẩm, trận kỳ chủ phương nam. Nó cùng với Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ, Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, Tố Sắc Vân Giới Kỳ được xưng là Thiên Địa Tứ Phương Kỳ.
Đồ vật huyền thoại như vậy thế mà lại thật sự rơi vào trong tay hắn, không biết liệu ba trận kỳ còn lại đang ở đâu nhỉ?
Địch Cửu nhanh tay thu món trân phẩm ấy vào Tiểu Thế Giới, trong lòng âm thầm cảm khái bản thân mình quá may mắn. Cũng hên là ban nãy hắn chưa bị sự tham lam làm mờ mắt, lão bà kia rõ ràng muốn kéo dài thời gian, sau đó dùng trận kỳ này xử lý hắn mà.
Nếu như ban nãy hắn để dục vọng chiếm phần thắng, thì hiện tại người nằm giãy chết ở dưới đất đã là hắn rồi.
Cái bóng Nguyên Thần muốn giết mình đã chết, xem ra nơi này hẳn là an toàn rồi. Địch Cửu cũng không vội vã dùng Đạo Hỏa thiêu đốt Địa Tâm Văn Kim. Hắn lấy ra một đống linh thạch bố trí một cái Tụ Linh Trận ở quanh ao, sau đó chủ động tiến vào trong đấy. Địch Cửu quyết định nuốt một gốc Chích Thần Thảo rồi bắt đầu ngồi xuống rèn luyện thần niệm ngay tại đây.
Trong gian phòng phong bế này khẳng định còn có một cái pháp trận nữa, chẳng qua hiện giờ hắn chưa đủ thực lực để nhìn thấy nó mà thôi. Thần niệm của hắn sắp đột phá đến cấp chín, cộng thêm trên người hắn còn có Chích Thần Thảo, cho nên Địch Cửu dứt khoát tu luyện thần niệm thăng cấp cái đã rồi mới di chuyển tiếp.
Địch Cửu đã có kinh nghiệm dùng Chích Thần Thảo cô đọng thần niệm, sau khi nuốt nó vào, hắn bèn nhanh chóng vận chuyển Đoán Thần Thuật để rèn luyện thức hải và thần niệm.
Ở trong Tẩy Thần Tủy Trì mà lại còn dùng Chích Thần Thảo khiến thần niệm của Địch Cửu phát triển tăng vọt, thức hải cũng bắt đầu mở rộng. Chớp mắt đã qua năm ngày, lúc Địch Cửu luyện hóa xong 97 gốc Chích Thần Thảo thì thần niệm của hắn đã xông phá rào cản cấp tám, thành công bước vào cấp chín.
Trong thức hải của Địch Cửu bỗng có thêm một vòng thần niệm văn, lúc này hắn dùng thần niệm quét ra, nơi này đã không còn gì có thể qua mặt được hắn nữa.
Ở một góc của căn phòng có một cái Ẩn Nặc Trận, trong Ẩn Nặc Trận còn có một cái cấm trận phong bế khác.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần nhìn thấy pháp trận thì có thể nghĩ cách thoát ra được. Hắn lấy bình ngọc trữ vật ra rồi thu toàn bộ Tẩy Thần Tủy vào, sau đó không ngừng ném từng đạo trận kỳ xuống đất.
Sau nửa nén hương, gian phòng phong bế bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất