Thế Giới Thứ Chín

Chương 216

Chương 216


Địch Cửu vừa bước ra khỏi gian phòng phong bế liền trông thấy vườn linh dược cực kỳ khô héo mà trước đó hắn đã từng đi ngang qua. Hai cực phẩm linh mạch kia vẫn đang lơ lửng trên không, linh khí nồng đậm phả vào mặt khiến hắn cảm thấy sảng khoái không gì sánh được.
Lúc vừa tiến vào thì Địch Cửu đứng phía trước linh mạch, còn bây giờ hắn lại đang đứng ngay sau chúng.
Thần niệm đã bước vào cấp chín giúp Địch Cửu loáng thoáng trông thấy trận văn truyền tống ở giữa hai dải linh mạch.
Nơi đây đã không còn gì nguy hiểm, hơn nữa còn có hai cánh cửa làm từ Địa Tâm Văn Kim ngăn cản linh khí truyền ra ngoài, thế nên hắn có thể thỏa thích tu luyện trong này.
Công pháp Địch Cửu tu luyện vốn thoát thai từ Tinh Hà Quyết, nhưng bởi vì viên đá xám đang nằm trong thức hải nên hiện tại phương thức hành khí của hắn đã không còn là Tinh Hà Quyết, phải gọi là nó Tinh Không Quyết mới đúng.
Nơi này có hai dải cực phẩm linh mạch, lại thêm việc Địch Cửu không chút kiêng kỵ hấp thu linh khí, cho nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn, quanh thân hắn đã xuất hiện một luồng linh vân bao bọc.
Địch Cửu đắm chìm trong tu luyện, hoàn toàn không để tâm đến thời gian trôi qua.
Tốc độ Địch Cửu hấp thu linh khí càng lúc càng nhanh, viên đá xám nhỏ lơ lửng trong đầu hắn cũng theo đó phát ra từng đạo khí tức thiên địa huyền ảo rồi rơi vào trong thức hải, sau đó khuếch tán ra, liên tục củng cố căn cơ cho Địch Cửu.
Bởi vì có viên đá xám nên dù tu vi Địch Cửu thăng cấp rất nhanh nhưng hắn vẫn không hề cảm giác được căn cơ bản thân có điều gì bất ổn.
...
Ở Thế giới Tiểu trung ương, bốn tông chủ của ngũ đại tông môn đã tiến nhập Mạc Giang cấm địa. Trải qua hơn một năm trong đó, bọn họ ngoại trừ chịu một chút vết thương ngoài da ra thì đều bình yên vô sự.
Nếu bây giờ hỏi trong ngũ đại tông chủ, ai là người buồn bực nhất thì câu trả lời nhất định sẽ là Thúc Hạo Lan.
Vì đuổi bắt Địch Cửu mà ngay cả cơ hội tiến vào Mạc Giang cấm địa, Thúc Hạo Lan cũng phải bỏ qua. Kết quả khi ra khỏi cấm địa, tông chủ Hư Kiếm tông - Tiêu Vô đã từ Hóa Chân tầng bảy bước vào Hóa Chân tầng tám. Cung chủ Hải Vương cung - Ngao Hoàng, từ Hóa Chân tầng sáu bước vào Hóa Chân tầng bảy, tiến nhập Hóa Chân hậu kỳ.
Ngay cả Yến Huyết Di - Tử Lôi tông và Thẩm Phong - Lung Nguyệt Tuyết Sơn cũng đều đã lên tới Hóa Chân tầng bảy.
Tu vi thấp nhất trong trong ngũ đại tông chủ không ai khác ngoài tông chủ Côn tông - Thúc Hạo Lan, ông ta vẫn còn kẹt tại Hóa Chân tầng sáu.
Vì việc này mà Thúc Hạo Lan lại càng thêm hận thấu xương Địch Cửu, ông ta thề nếu bắt được hắn, bất luận hắn có nói dối hay không thì ông nhất định vẫn sẽ xé nát linh hồn hắn ra thành nghìn mảnh.
Đáng tiếc, Thúc Hạo Lan không tìm được tung tích của Địch Cửu!
Bọn Phục Triệt chỉ từng tiếp xúc vài ngày với Địch Cửu mà cũng bị Thúc Hạo Lan hỏi thăm qua rất nhiều lần, thế nhưng bọn họ chỉ lập tổ đội nhất thời, vậy nên có cạy miệng hơn nữa họ cũng không biết được gì nhiều về Địch Cửu. Hơn nữa bọn Phục Triệt đều đã gia nhập và trở thành đệ tử nội môn của Hư Kiếm tông, Tiêu Vô thì không phải người dễ nói chuyện, tu vi hiện tại lại còn cao hơn Thúc Hạo Lan hai cấp, thế nên dù ông có to gan cách mấy cũng không dám giết mấy người Phục Triệt ngay tại Hư Kiếm tông cho hả giận.
Hiện giờ việc duy nhất Thúc Hạo Lan có thể làm là để lại tai mắt ở Lạc Nhật thành. Nếu Bái Dạ Hồ thật sự có bảo vật tương quan với Ngũ Lục Đạo Tháp thì chắc chắn Địch Cửu sẽ còn trở lại đấy tìm thêm. Chỉ cần hắn vừa đến, ông sẽ lập tức đuổi tới bắt hắn đi ngay.
Người tìm Địch Cửu ở Thế giới Tiểu trung ương không phải chỉ có mỗi mình Thúc Hạo Lan, Hàn Thanh Y cũng đang tìm kiếm hắn khắp nơi. Tuy nhiên nàng lại nhầm phương hướng, cứ tưởng Địch Cửu đã ra khỏi Ngũ Lục thành cho nên một mực tìm kiếm bên ngoài thành. Đến lúc nàng trở lại mới biết được tin, chẳng những Địch Cửu không hề ra ngoài mà còn chiến một trận với tu sĩ Hải Bảng - Nhậm Hải.
Nghe vậy khiến Hàn Thanh Y hối hận vô cùng, bây giờ nàng biết đi đâu để tìm cho ra tung tích của Địch Cửu đây?
Bởi vì Liệt Giới Phù thật sự quá quan trọng đối với Hàn Thanh Y, thế nên Ngũ Lục đạo hội đã kết thúc được hơn một năm mà nàng vẫn đang điên cuồng tìm Địch Cửu, tuy nhiên đừng nói là tìm được người, mà ngay cả tin tức hay vị trí của hắn nàng cũng chẳng có chút manh mối nào.
Bỏ phí hơn một năm không thật sự tu luyện mà tu vi Hàn Thanh Y vẫn thuận lợi thăng cấp lên Thừa Đỉnh tầng ba, có thể thấy được tư chất của nàng cường đại cỡ nào.
Hiện giờ Hàn Thanh Y đang đứng hàng thứ bảy trong tốp mười Đỉnh Bảng. Đây là do nàng không rảnh đi khiêu chiến năm người đứng đầu mà thôi, bằng không rất có khả năng năm vị trí đầu trong bảng xếp hạng đã sớm có sự xáo trộn rồi.
Chuyện này khiến tu sĩ trên toàn Thế giới Tiểu trung ương biết được sự đáng sợ của thiên tài Chân Vực. Phải biết trước đó tu vi kém nhất trong top 10 Đỉnh Bảng cũng đã lên tới Thừa Đỉnh tầng tám đỉnh phong. Vậy mà một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba lại có thể vững vàng tiến vào top 10, trước đây quả thực không ai dám tưởng tượng tới chuyện lạ lùng như thế.
...
“Oanh!”
Địch Cửu vừa xông phá một đạo mạch huyệt, chân nguyên lại một lần chất biến, tu vi của hắn cũng từ Hư Thần cảnh tầng sáu thành công bước vào Hư Thần cảnh tầng bảy.
Thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một năm, nhờ có linh khí sung mãn mà Địch Cửu đã nâng tu vi bản thân từ Hư Thần cảnh tầng hai lên tận năm cấp.
Đợt này may mắn sở hữu được cực phẩm linh mạch để tu luyện khiến Địch Cửu càng thêm tâm niệm, quả nhiên tu luyện thì cần phải có tài nguyên xịn nhất, bằng không dù tư chất có tốt cách mấy thì vẫn sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian hơn so với người khác.
Đáng tiếc Địch Cửu không có đan dược phụ trợ đỉnh cấp, nếu có thì hắn đã chuẩn bị trùng kích Tích Hải cảnh rồi.
Địch Cửu hiểu rõ một chuyện, ấy là thực lực Hư Thần cảnh tầng bảy của hắn hiện nay vẫn còn quá kém. Loại thực lực này đừng nói trốn thoát tu sĩ Hóa Chân, chỉ mỗi việc trùng kích Hải Bảng đã khó có thể thành công rồi.
Địch Cửu từng đấu qua với Nhậm Hải, lấy thực lực của hắn bây giờ mà mong nhẹ nhàng thắng gã thì hơi bất khả thi. Nếu muốn xử lý gã, hắn nhất định phải dùng hết thủ đoạn thì may ra. Mà Nhậm Hải đoán chừng chỉ là loại xếp hạng bét trong Hải Bảng, có thể thấy Địch Cửu muốn ứng phó với những tu sĩ còn lại trên Hải Bảng thì quả thực hơi quá sức.
Muốn thắng được cường giả Hải Bảng để chiếm một vị trí trên đó, hắn cần phải tu đến Tích Hải cảnh mới được.
Địch Cửu đã cảm ngộ rất nhiều loại quy tắc, hơn nữa hắn cũng từng nghiên cứu qua Thư Giới không ít, cho nên hắn hiểu rõ cứ một mực bế quan không phải con đường tu luyện nên làm. Lấy cảnh giới bây giờ của hắn, có co có giãn mới là cách tu luyện tốt nhất.
Sau khi tấn cấp đến Hư Thần cảnh tầng bảy, Địch Cửu quyết định tạm dừng việc tu luyện để chuyển sang nghiên cứu Đại Kiếm Trận Quyết.
Địch Cửu từng chứng kiến uy lực kiếm trận của Đổng Hữu Kiếm, dưới tình huống chân nguyên kém xa Hồng Khuê, Đổng Hữu Kiếm quả thực đã dựa vào kiếm trận mà xử lý người xếp hạng ở trên mình, đó tuyệt đối không phải là may mắn. Tư chất Đổng Hữu Kiếm quả thật kém hơn Hồng Khuê, y có thể thuận lợi xử lý gã chính là nhờ sự lợi hại của kiếm trận.
Thần niệm Địch Cửu thẩm thấu vào Đại Kiếm Trận Quyết trên ngọc giản. Khúc dạo đầu trong đó giới thiệu:
- Kiếm là giết, trận là thế, kiếm trận ra, không người dám ngăn cản! Kiếm là lý, trận là vực, kiếm trận ra, vạn pháp đều yếu nhược...
Trình độ hiện giờ của Địch Cửu là Vương Trận sư cấp chín, tuy hắn không sử dụng kiếm, nhưng nhờ có viên đá xám trợ giúp nên hắn lý giải Đao Đạo còn thâm sâu hơn so với một vài cường giả đắm chìm trong Đao Đạo nhiều năm.
Bây giờ đối mặt với Kiếm Đạo và Trận Đạo dung hợp lại cùng nhau như này, rất nhanh hắn đã trầm mê vào đấy.
Mười ngày sau, thần niệm của hắn mới từ trong ngọc giản lui ra ngoài.
Theo Địch Cửu nhận thấy, thứ có giá trị nhất trong miếng ngọc giản không phải kiếm trận mà chính là Liên Thần Quyết. Nó có thể giúp tu sĩ khống chế vô số thanh pháp bảo, mà thần niệm cần tiêu hao lại chỉ na ná như khống chế một hai thanh pháp bảo mà thôi.
Liên Thần Quyết quả thực là pháp kỹ trời sinh tạo ra cho kiếm trận, giúp người thi triển kiếm trận khống chế được nhiều thanh kiếm nhất có thể.
Lúc trông thấy khúc dạo đầu Đại Kiếm Trận Quyết, Địch Cửu còn cho rằng lời nói đó có hơi khoa trương. Bất quá khi đấy hắn không bận tâm lắm, dù sao cũng chẳng có môn phái nhà nào lại đi gièm pha công pháp của mình. Uy lực một phần nói thành ba phần cũng là chuyện bình thường.
Tuy nhiên khi Địch Cửu xem hết miếng ngọc giản, hắn đã thay đổi suy nghĩ hoàn toàn.
Kiếm Đạo vi vương, Đao Đạo vi tôn. Bất luận Kiếm Đạo hay Đao Đạo, nếu kết hợp với Trận Đạo, vậy uy lực chắc chắn sẽ tăng lên mấy lần thậm chí gấp mấy chục, gấp mấy trăm lần.
Dựa theo Đại Kiếm Trận Quyết cùng với trình độ Vương Trận sư của mình, Địch Cửu hoàn toàn có thể thi triển ra đao trận cấp chín. Tuy tu vi của hắn mới chỉ đạt đến Hư Thần cảnh, nhưng chỉ cần hắn thi triển ra đao trận đấy thì e rằng ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng khó mà đối phó nổi.
Đương nhiên đây chỉ là lý thuyết, đao trận cấp chín không chỉ cần trình độ Vương Trận sư cấp chín, mà còn cần 6,642 chuôi cực phẩm Đạo khí nữa.
Khi thi triển đao trận cần lấy 81 chuôi cực phẩm đao làm đao kỳ trung tâm, mỗi một chuôi đao kỳ phải gắn 81 chuôi đao làm phụ.
Giá cả một kiện cực phẩm Linh khí lên tận con số trên trời chứ đừng nói tới 6,642 kiện cực phẩm Linh khí, người bình thường e rằng có tích góp cả đời cũng không mua nổi.
Lùi một bước mà nói, cứ cho là Địch Cửu đã sở hữu được 6,642 kiện cực phẩm Linh khí thì thần niệm của hắn hiện tại vẫn không đủ sức thi triển đao trận cỡ này.
Liên Thần Quyết có hướng dẫn cách thức giải quyết vấn đề thần niệm chưa đủ, đây cũng thứ có giá trị nhất trong ngọc giản. Nhưng kể cả như vậy rồi thì Địch Cửu vẫn khó mà đủ sức đồng thời thi triển 6,642 kiện cực phẩm pháp bảo.
Điều này làm cho Địch Cửu hiểu rõ vì cái gì mà muốn bố trí kiếm trận thì cần luyện khí và Trận Đạo đồng thời tiến bộ, bởi vì chỉ có đao do chính mình luyện chế ra mới là thứ ít tiêu hao thần niệm nhất.
Chính vì tu vi còn thấp nên chân nguyên của Địch Cửu mới không đủ, còn may mà thần niệm và Trận Đạo của hắn đều đã đạt cấp chín rồi. Nếu hắn muốn thi triển đao trận cấp chín đối địch, vậy nhiều nhất có thể đồng thời thi triển hơn hai ngàn thanh đao, nhưng loại đao trận như vậy chẳng khác nào là tàn trận. Lúc trước Đổng Hữu Kiếm thi triển Cuồng Phong kiếm trận cấp sáu chẳng phải cũng là tàn trận đấy ư?
Cân nhắc đến trong số những kẻ địch của mình còn có cả cường giả Hóa Chân, Địch Cửu quyết định ưu tiên chọn học tập cấp bảy đao trận và Thiên Mạc đao trận cấp bảy trước. Tên đao trận là do chính hắn tự đặt, dùng đao ý của Thiên Mạc đao làm chủ đạo.
Thiên Mạc đao trận cần 2,450 kiện cực phẩm Linh khí dạng đao, tuy nhiên bây giờ ngay cả một kiện cực phẩm Linh khí hắn cũng không có. Thế nhưng Địch Cửu chẳng buồn để ý lắm, cho dù thật sự có hơn hai ngàn cực phẩm Linh khí thì hắn cũng không khống chế được. Địch Cửu dự định tự mình luyện chế hạ phẩm Linh khí, hơn hai ngàn kiện hạ phẩm Linh khí khống chế sẽ dễ dàng hơn so với hai ngàn kiện cực phẩm Linh khí. Tuy nói uy lực chắc chắn sẽ giảm xuống tận mấy cấp bậc, nhưng chắc chắn khi đó hắn vẫn sẽ mạnh mẽ hơn chán so với thực lực hiện giờ.
Về phần vật liệu luyện chế hạ phẩm Linh khí thì nơi này vừa khéo có rất nhiều, chính là Địa Tâm Văn Kim chất đầy cả gian phòng phong bế kia.
Nếu có người biết Địch Cửu dùng Địa Tâm Văn Kim chỉ để luyện chế hạ phẩm Linh khí thì đoán chừng người đó sẽ phát điên mất. Nhưng mà đối với Địch Cửu, chỉ cần có thể tăng thực lực bản thân lên, cho dù dùng tiên tài luyện chế hạ phẩm pháp khí thì hắn cũng sẽ làm ngay mà không hề do dự.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất