Chương 217
Dùng Địa Tâm Văn Kim mà đủ để xây một gian phòng thì hiển nhiên số lượng không hề ít. Cứ cho rằng Địch Cửu muốn luyện chế ra hai, ba ngàn thanh đao thì bảo đảm cũng không dùng hết một nửa ở đấy.
Sau nửa nén hương thiêu đốt bức tường bằng đạo hỏa, Địch Cửu đã từ bỏ ý nghĩ không thiết thực này, bởi vì nếu dùng đạo hỏa cấp sáu của hắn để luyện chế Địa Tâm Văn Kim thì quả thật quá yếu. Dựa vào tốc độ đó thì đợi hắn luyện chế xong hơn hai ngàn chuôi Linh khí hạ phẩm chắc đã hai, ba chục năm trôi qua rồi.
Hắn nhất định phải tấn cấp cho đạo hỏa trong thời gian ngắn nhất mới được.
Khoan đã, không đúng, chẳng phải hắn bị dẫn tới đây đều là do đạo hỏa chỉ đường sao? Chẳng qua sau đấy hắn lại bị hồn ma kia uy hiếp nên mới quên mất chuyện quan trọng này.
Đến bây giờ hắn vẫn chưa phát hiện được thứ gì đã tác động tới đạo hỏa cả. Địch Cửu nhanh chóng triệu hồi đạo hỏa ra để kiểm tra thử, thì phát hiện nó đã không còn liên tục dao động như trước nữa.
Địch Cửu khẽ nhíu mày, hắn nghĩ lại thời điểm mới tiến vào đây, lúc đó hắn đang đứng ở giữa hai đầu linh mạch, khi ấy nhiệt độ đột nhiên tăng cao, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lão bà bà kia cuốn vào trong căn phòng phong bế này rồi.
Nhiệt độ đột ngột tăng nói lên chỗ đó nhất định có vấn đề.
Nghĩ vậy, Địch Cửu bèn thử di chuyển về phía trước thêm mấy chục trượng nữa, khi hắn tới giữa hai đầu linh mạch thì không hề cảm nhận được chút xíu độ nóng nào, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thần niệm của Địch Cửu nhanh chóng thẩm thấu ra ngoài, trong thời gian nửa nén nhang Địch Cửu đã biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Sở dĩ hắn không còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bức như lần trước nữa là vì hiện giờ ở giữa hai đầu linh mạch xuất hiện một cái Ẩn Nặc Trận. Tuy nhiên, trận pháp này đã vượt qua cấp chín, cộng với việc nó được hai đầu cực phẩm linh mạch cung cấp linh nguyên nữa nên thần niệm của hắn không có cách nào quét tới được.
Còn may thần niệm Địch Cửu đã bước vào cấp chín nên mới phát hiện được cái Ẩn Nặc Trận ấy, nếu không ngay cả sự tồn tại của nó hắn cũng chẳng nhìn ra nổi. Tuy nhiên, hắn không chắc mình có thể phá được loại trận pháp vượt cấp như vậy.
Nếu chỉ là trận pháp cấp chín thông thường thì Địch Cửu tin tưởng Vương Sư như mình đương nhiên có thể mở ra được. Thế nhưng sự chênh lệch giữa cấp chín và cấp mười là một khoảng cách rất xa.
May mắn thay, người bố trí Ẩn Nặc Trận vẫn còn chút thiếu sót, hoặc cũng có thể nói lúc hồn ma kia chuẩn bị căn bản không hề nghĩ tới có người sẽ đến được nơi này. Cho nên trận pháp chỉ dùng linh nguyên từ hai đầu Thần Linh Mạch để duy trì chứ không hề áp dụng phương thức thu nạp linh khí của thiên địa.
Suy nghĩ cẩn thận xong xuôi, Địch Cửu mới lấy một đống trận kỳ, nhanh chóng mở hai đầu linh mạch ra rồi thu vào bên trong Tiểu Thế Giới.
Ẩn Nặc Trận bị lấy mất linh nguyên duy trì bèn lập tức hiện ra. Không được cung cấp năng lượng thì dù có là trận pháp cấp 100 cũng chỉ dùng để trang trí mà thôi.
Lúc này, thứ hắn để ý lại không phải là trận pháp trước mắt mà là đóa Lục Hoa ở giữa Ẩn Nặc Trận kia. Hắn cứ đinh ninh bên trong phải là hỏa diễm mới đúng chứ, sao lại biến thành nụ hoa này rồi?
Địch Cửu bèn vội xuất thần niệm ra để quan sát cẩn thận hơn thì phát hiện đó không phải là nụ hoa, mà là hỏa diễm Uẩn Linh Hỏa.
Đặc tính của Uẩn Linh Hỏa hắn biết rất rõ, đây là một đóa hỏa diễm phú quý, sở dĩ gọi như vậy là do người bình thường căn bản không có cách nào nuôi nổi nó cả. Ngọn lửa này tấn cấp dựa vào việc hấp thu linh khí thiên địa, là loại linh khí không phải mấy thứ như linh mạch hay linh thạch có thể so sánh được, chỉ có thể dùng linh dược đỉnh cấp hoặc khoáng thạch có linh tính để nuôi dưỡng thôi.
Nếu đây thật sự là Uẩn Linh Hỏa thì sau khi chủ nhân vẫn lạc nó sẽ tự động thu lại thành một nụ hoa. Qua một thời gian, nụ hoa kia sẽ nở thành một hạt hỏa chủng và tiếp tục duy trì hình thái như thế mãi cho đến khi có người hữu duyên tìm đến.
Nếu vậy thì việc linh thảo khắp nơi khô héo chẳng phải được giải thích rồi ư, khẳng định là do bọn chúng đã bị hỏa diễm hấp thu hết.
Vì thế nên mới có Ẩn Nặc Trận ở đây, bởi vì hỏa diễm cần có linh thảo để hỗ trợ việc tấn cấp cho mình, với những linh thảo cấp thấp thì thôi không cần bàn tới nữa, nhưng linh thảo cao cấp sẽ có linh tính riêng, chúng tuyệt đối sẽ không điên cuồng trưởng thành khi mà cạnh bên là một đóa hỏa diễm bất kỳ lúc nào cũng có thể hấp thu chúng đâu.
Đoán được lai lịch của ngọn lửa rồi, Địch Cửu bèn nhanh chóng lấy ra một cây linh thảo cấp bảy để xác nhận.
Quả nhiên sau khi nụ hoa cảm nhận được khí tức của linh thảo thì lập tức dao động rồi thoắt cái biến thành một ngọn lửa màu xanh.
Bấy giờ, đạo hỏa của Địch Cửu cũng điên cuồng nhảy lên do cảm nhận được sự tồn tại của Uẩn Linh Thảo.
Thấy vậy, Địch Cửu mừng rỡ không thôi, hỏa diễm trước mắt hắn không biết quý hơn gấp bao nhiêu lần so với Uẩn Linh Hỏa trước kia nữa, bởi vì đây là một đóa Thiên Hỏa mà.
Đối với hắn mà nói, nó trân quý không vì những lý do trên mà chỉ đơn giản là do đạo hỏa của hắn đang cần nó. Nếu không có đạo hỏa, hắn sẽ không rảnh rỗi để ý tới mấy thứ như vậy làm gì. Bình thường mà may mắn đoạt được thì lựa chọn duy nhất của Địch Cửu là đem bán nó đi, bởi vì hắn nuôi không nổi loại hỏa diễm phú quý này.
Ánh mắt của Địch Cửu thoáng lia tới Linh Dược Viên khô héo ở phía bên kia, bên trong dược viên hết thảy đều là linh dược tồn tại vì hỗ trợ cho sự tấn cấp của hỏa diễm. Hắn không khỏi thầm than, quả là nhà giàu có khác mà.
Linh Dược Viên trước mắt hẳn là do lão bà kia lưu lại cho Uẩn Linh Hỏa, việc này nói rõ bà ta thật sự có Thế Giới Chân Linh, mà trong đó có khi còn có rất nhiều linh dược cao cấp khác nữa.
Ai, đáng tiếc thật, hắn đã bỏ lỡ mất cơ hội tìm được Thế Giới Chân Linh kia rồi. Nhưng đành vậy, tình huống khi đó thật sự không cho phép hắn tham lam lựa chọn. Địch Cửu thở dài một phen, cuối cùng xốc lại tinh thần lấy đạo hỏa ra.
Đạo hỏa nhanh chóng nhào về phía Uẩn Linh Hỏa.
Ưu thế lớn nhất của loại hỏa diễm này chính là dùng để luyện đan, bởi vì từng thôn phệ qua quá nhiều linh dược có linh tính trong thiên địa, nên xác suất thành công khi luyện đan của nó cao hơn hẳn một thành so với các loại hỏa diễm khác.
Đóa Uẩn Linh Hỏa trước mắt ước chừng đã đạt cấp tám rồi, nếu chủ nhân của nó vẫn chưa vẫn lạc thì vẫn có thể đối kháng một mất một còn với Tinh Không của hắn. Tuy nhiên lão bà kia đã bị hắn tiêu diệt, thế nên nó chẳng thể có bất kỳ năng lực phản kháng nào nữa.
Địch Cửu cảm nhận rõ ràng đạo hỏa của mình đang nhảy nhót vui mừng, đợi đến khi nó thôn phệ xong hỏa diễm thì khí thế khẳng định sẽ tăng lên hẳn.
Một nén nhang nhanh chóng trôi qua, đạo hỏa phát ra một âm thanh đôm đốp như báo hiệu nó vừa được thưởng thức một bữa tiệc vô cùng no nê vậy. Hắn xòe tay ra để đạo hỏa nhảy vào lòng bàn tay mình. Đạo hỏa đã thành công thăng từ cấp sáu lên cấp bảy rồi.
Sau đó hắn lại lấy hai đầu linh mạch kia ra, vào lúc luyện khí nó có thể giúp Tinh Hà Quyết vận chuyển tốt hơn. Mặc dù tốc độ có hơi chậm nhưng vẫn xem như có hỗ trợ còn hơn không.
Cách biệt của Tinh Không cấp bảy và cấp sáu là rất lớn, lần này khi hắn điều khiển đạo hỏa thiêu đốt Địa Tâm Văn Kim thì nguyên liệu ấy cấp tốc bị hòa tan, khác hẳn với ban nãy.
Thanh đao khí thứ nhất được Địch Cửu luyện chế là một thanh Linh khí trung phẩm.
Khi nhìn thấy thành phẩm, Địch Cửu vô cùng vui mừng, bởi vì trình độ luyện khí của hắn đã tăng lên rồi, nguyên nhân chủ yếu là nhờ có nguyên liệu cấp chín Địa Tâm Văn Kim hỗ trợ cộng với việc hắn còn là Vương Sư cấp chín, khả năng khắc họa trận văn so với Luyện Khí Sư bình thường cao hơn hẳn.
Địa Tâm Văn Kim không ngừng bị Địch Cửu hòa tan rồi luyện chế thành đao khí. Mấy trăm chuôi đao đầu đều là Linh khí trung phẩm, nhưng càng về sau hắn đã dần luyện chế được Linh khí thượng phẩm.
Nửa năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt, tu vi Địch Cửu đã xông phá Hư Thần tầng bảy, thuận lợi bước vào tầng tám, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ luyện chế ra được vài thanh Linh khí cực phẩm.
Lại thêm một năm nữa qua đi, Địch Cửu quyết định ngừng việc luyện chế đao khí lại. Gần hai năm qua, xem như hắn đã sớm chuẩn bị xong hơn hai ngàn thanh đao khí hạ phẩm để tổ kiến Thiên Mạc Đao Trận cấp bảy rồi.
Tu vi hiện giờ của Địch Cửu là Hư Thần tầng tám đỉnh phong, chỉ thiếu chút xíu nữa là bước thẳng vào tầng chín. Chờ đến khi hắn thi triển đao trận xong rất có thể vượt lên, trở thành tu sĩ Tích Hải chi cảnh tầng một.
Khi đó chân nguyên của hắn sẽ cải biến một lần nữa. Tuy rằng việc khống chế đao trận chủ yếu là dùng thần niệm, nhưng ngoại trừ thần niệm ra thì chân nguyên cũng không thể quá yếu được. Với chân nguyên của Tích Hải chi cảnh thì việc khống chế hơn hai ngàn chuôi cực phẩm Linh khí hẳn sẽ miễn cưỡng đủ dùng, mà những thanh đao này lại được luyện chế ra từ tay hắn nữa chứ, nên lúc sử dụng sẽ càng tiết kiệm chân nguyên và thần niệm hơn.
Địch Cửu dự định sẽ dùng 49 chuôi cực phẩm đao khí làm tâm trận, 49 nhân 49 chuôi đao thượng phẩm làm trận kỳ, mặc dù uy lực không đủ lớn như khi dùng toàn bộ cực phẩm đao khí nhưng so với hắn nghĩ lúc trước thì đã mạnh hơn rất nhiều lần.
Huống hồ bất kỳ lúc nào hắn cũng đều chăm chi rèn luyện để nâng cao thần niệm của mình lên, chỉ cần có Chích Thần Thảo, hắn tin khi mình tấn cấp Tích Hải cảnh thì thần niệm cũng sẽ tăng lên thành cấp mười.
Địch Cửu lấy 49 chuôi cực phẩm đao khí đặt qua một bên, sau khi hoàn thành Liên Thần Quyết thì 49 chuôi đao chớp mắt tạo thành trận cơ cho Thiên Mạc Đao Trận cấp bảy. Không gian xung quanh tràn đầy sát khí, dù đao kỳ còn chưa được cắm xuống nhưng khí tức đao ý đáng sợ kia đã bắt đầu nổi lên đầy trời.
Trông thấy tình huống trước mắt, Địch Cửu âm thầm sợ hãi thán phục, đao trận này thật lợi hại, không biết đợi đến khi hắn cắm đao kỳ xuống thì sát khí còn dày đặc đến cỡ nào.
Một lần nữa hắn lại vung tay lên, gọi ra 2401 chuôi thượng phẩm đao khí. Ngay lập tức 2401 chuôi đao kia liền dung hợp với 49 chuôi đao khí trận cơ, một Thiên Mạc Đao Trận cực đại dần thành hình.
Không gian ở phía bên dưới trận pháp toàn bộ đều là đao ý tung hoành, đao ý hình thành đao thế khiến mọi thứ trong không gian kia nháy mắt đều trở thành bột mịn. Đao ý nhanh chóng cuốn lên tạo thành một vòng xoáy giảo sát.
“Răng rắc! Răng rắc!”
Từng đợt âm thanh vỡ vụn truyền tới, một đầu cực phẩm linh mạch phía dưới Thiên Mạc Đao Trận hóa thành bã vụn.
Thế nhưng có một vấn đề xảy ra là không hiểu sao thức hải của hắn bỗng nhiên mệt mỏi vô cùng, Địch Cửu vươn tay cuốn hết hai ngàn chuôi đao khí kia đi.
Một đầu linh mạch cực phẩm không khiến hắn quan tâm lắm, Địch Cửu chỉ đang suy nghĩ không biết nếu Thúc Hạo Lan bị nhốt bên trong Thiên Mạc Đao Trận này thì có đủ năng lực để trốn thoát không nhỉ?
Bất quá lấy tu vi hiện giờ của hắn mà muốn vây một tu sĩ Hóa Chân lại chỉ là người si nói mộng mà thôi.
Sau khi thu hồi hai ngàn chuôi đao lại, vô luận là chân nguyên hay thần niệm của hắn đều đã suy kiệt đi ít nhiều. Địch Cửu bèn ngồi lên một đống linh mạch đã vô tình bị hắn xoắn nát rồi điên cuồng vận chuyển Tinh Hà Quyết để tu luyện.
Chưa đầy một tháng sau, Địch Cửu đã xông phá xiềng xích của Hư Thần tầng tám, vững bước tiến lên Hư Thần tầng chín.
Thế nhưng hắn vẫn không đứng dậy mà lại tiếp tục chuyên tâm tu luyện. Địch Cửu bây giờ đang rất nóng lòng đi ra ngoài nên nhất định hắn phải tu luyện tới Tích Hải chi cảnh mới được.
Trong suốt hai tháng tiếp theo Địch Cửu đều dành tất cả thời gian chỉ để tu luyện, kết quả không làm hắn thất vọng, tu vi từ Hư Thần tầng chín sơ kỳ đã lên tới Hư Thần tầng chín đỉnh phong.
Tuy nhiên trong 3 tháng tiếp theo, hắn vẫn chỉ giữ vững tu vi ở Hư Thần đỉnh phong, lại thêm 4 tháng nữa mọi thứ vẫn không có gì thay đổi…