Chương 219
Địch Cửu hiểu rõ mình tuyệt đối không thể để cho thức hải triệt để vỡ ra, bằng không thì chắc chắn hắn sẽ chết mất. Địch Cửu không dám trông cậy vào viên đá màu xám, bởi vì hắn không thể điều khiển được nó. Thứ đáng tin duy nhất bây giờ chỉ có mỗi Đoán Thần Thuật mà thôi.
Đoán Thần Thuật điên cuồng vận chuyển, Tẩy Thần Tủy trong ao cũng bị hắn rút từng đạo khí tức mát lạnh liên tục, những khí tức ấy vẫn đang giúp ngăn cản thức hải vỡ ra, đồng thời từng chút một chữa trị cho nó.
Chỉ có điều, tuy khí tức Tẩy Thần Tủy đích thật có thể chữa trị vết rách trong thức hải, nhưng tốc độ chữa trị còn kém rất xa so với tốc độ của vết nứt.
Địch Cửu lợi dụng Tinh Hà Quyết, cố gắng đẩy khí tức cực nóng kinh khủng kia ra rồi chuyển dời chúng đến trong Tinh Không Mạch.
Về phần Tinh Không Mạch có sụp đổ hay không thì chuyện này đã nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của Địch Cửu rồi. Bởi vì một khi thức hải vỡ vụn, hắn còn sống thì cũng như chết mà thôi.
May mà dưới sự vận chuyển liên tục của Đoán Thần Thuật và Tinh Hà Quyết, vết rách rốt cục không còn nứt ra nữa, lúc này thần niệm dần bắt đầu tăng trưởng trở lại, sau đó không ngừng cô đọng hơn.
Không biết qua đã qua bao lâu, đột nhiên Địch Cửu cảm giác tử phủ của bản thân bộc phát một tiếng oanh minh. Một đạo khí tức màu vàng nhạt phát ra từ trung tâm thức hải, thức hải với tình trạng gần như đã vỡ nát trong chớp nhoáng đã được chữa khỏi hoàn toàn.
“Oanh!”
Một tiếng nổ phát ra trong đầu Địch Cửu tựa như tiếng sấm mùa xuân, tốc độ mở rộng thức hải cấp tốc tăng lên, thần niệm cũng theo đó nhanh chóng tăng trưởng. Địch Cửu biết thức hải của mình sắp tấn cấp rồi, nhưng hình như sau khi tấn cấp thì mức độ tăng trưởng của thần niệm có hơi đáng sợ, tuy nhiên hiện giờ Địch Cửu chẳng có thời gian rảnh rỗi để mà quan sát. Mục đích của hắn là phải bước vào Tích Hải cảnh, hắn nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội, nghĩ vậy nên Địch Cửu liều mạng vận chuyển Tinh Hà Quyết để trùng kích tấm màn ngăn cách tu vi.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Vẻn vẹn ba chu thiên, tu vi của Địch Cửu đã vượt qua giới hạn Hư Thần cảnh viên mãn, chân nguyên tăng lên giúp cho hắn càng lúc càng chạm tới gần vách ngăn Tích Hải.
Tốc độ Địch Cửu vận chuyển chu thiên Tinh Hà Quyết càng thêm điên cuồng, mang đến lượng chân nguyên dồi dào. Những chân nguyên này liên tục đánh vào vách ngăn Tích Hải khiến nhục thân Địch Cửu chịu từng đợt rung động. Còn may mà hắn đã luyện thể lên tới Vương cảnh nên ít nhiều vẫn có thể chịu được loại trùng kích như vậy.
“Ầm!”
Bầu trời trên đỉnh đầu phát ra một tiếng sấm dữ dội, Địch Cửu chẳng những không hề kinh sợ mà còn lấy đó làm mừng, hắn biết rốt cuộc mình cũng có thể nghênh đón lôi kiếp Tích Hải rồi.
Việc vượt qua lôi kiếp này thì phải hoàn toàn dựa vào chính bản thân Địch Cửu. Không đợi lôi kiếp giáng xuống, hắn đã bắt đầu vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết.
Địch Cửu cứ hết một lần rồi lại một lần đồng thời vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết, Đoán Thần Thuật và Tinh Hà Quyết. Đột nhiên, không hiểu sao trong đầu hắn bỗng bất ngờ xuất hiện một luồng suy nghĩ khá táo bạo mà không hề liên quan tới việc độ kiếp. Đó là, nếu hắn dung hợp ba công pháp này lại thì sẽ như thế nào nhỉ?
Tuy nhiên không có nhiều thời gian cho Địch Cửu suy nghĩ miên man thì lôi kiếp đã rơi xuống. Đợt lôi kiếp thứ nhất vẫn có chín tia sét như lần trước, chín tia sét giáng xuống khiến cho nhục thân Vương cảnh cũng phải rung động, phát ra tiếng răng rắc ghê người.
Đấy là âm thanh xương cốt bị nứt vỡ, Địch Cửu đã sớm chuẩn bị tinh thần, hơn nữa Luyện Thể Quyết có thể nhanh chóng chữa trị những đoạn xương cốt bị gãy. Tất cả lôi nguyên dư thừa đều bị Địch Cửu hấp thu, thông qua Tinh Hà Quyết mà dẫn động chúng trùng kích vách ngăn Tích Hải cảnh.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Mặc dù hắn đã chạm đến cảnh giới Tích Hải, thế nhưng vách ngăn giữa hai đại cấp kiên cố không gì sánh được, mấy lần trùng kích mà vẫn khó có thể tạo ra nổi một vết nứt.
Đợt lôi kiếp thứ hai đánh xuống vẫn giống y như lôi kiếp Hư Thần cảnh, nghĩa là nó lên tới mười tám đạo. Khác biệt duy nhất có lẽ là cường độ tia sét mạnh mẽ hơn lần trước những mười mấy lần.
“Bành bành!”
Từng đạo huyết vụ nổ tung khắp người Địch Cửu, tuy nhiên hắn vẫn khá bình tĩnh. Hắn biết tiến độ tu luyện của mình hơi nhanh, cho nên mỗi lần xông phá đại cảnh giới đều tương đối khó khăn. Hiện tại hắn mượn nhờ lôi kiếp để trùng kích Tích Hải cảnh, thế nên hắn chỉ cầu cho nhục thân không bị nghiền nát là đủ, còn việc mất chút máu đối với hắn mà nói xem như chỉ là chuyện nhỏ.
Đợt thứ ba, đợt thứ tư...
Khi đợt lôi kiếp thứ năm giáng xuống, trong tình trạng máu me khắp người, xương cốt gãy nát hơn một nửa, Địch Cửu đột nhiên nghe đến một tiếng răng rắc, vách ngăn Tích Hải cảnh rốt cục cũng rách ra.
Vô cùng vô tận linh khí bị Địch Cửu hấp thu, tu vi của hắn điên cuồng tăng lên. Lúc này Địch Cửu sao có thể bỏ qua lôi kiếp cho được?
Khi lôi kiếp giáng xuống chính là lúc tu vi tăng lên nhanh nhất, cũng là lúc thiên địa đạo tắc rõ ràng nhất. Nếu bình thường cần tốn tới nửa năm, một năm mới có thể đạt tới hiệu quả tu luyện như vậy, thì ở thời điểm độ kiếp lại chỉ cần ngắn ngủi mấy canh giờ là đạt được hiệu quả tương tự.
Hiện tại hắn đã tấn cấp đến Tích Hải cảnh cho nên lôi kiếp sắp kết thúc, hắn nhất định phải tranh thủ kéo dài sao cho đợt lôi kiếp này tới điên cuồng hơn một chút nữa mới được.
Thiên Sa đao bị Địch Cửu tế ra, hóa thành một đạo thanh mang bổ thẳng vào lôi kiếp!
Quả nhiên hắn khiêu khích đã tạo nên tác dụng, sấm sét trong đợt lôi kiếp thứ sáu to hơn nhiều, không phải giáng xuống một lần cho xong mà trở nên liên miên bất tuyệt, mỗi một lần đều đánh thẳng xuống đỉnh đầu Địch Cửu.
Tẩy Thần Tủy Trì dưới chân sớm đã bị mấy tia sét dữ dội ấy phá hủy, may mà vẫn còn mảnh vụn linh mạch và một cực phẩm linh mạch hoàn chỉnh cung cấp linh khí sung túc cho Địch Cửu.
Nồng độ linh khí rút ra từ linh mạch bây giờ hoàn toàn không cùng đẳng cấp so với lúc Địch Cửu tu luyện. Toàn bộ linh khí bị hắn hấp thu thật giống như đã rơi vào một cái động không đáy vậy.
Địch Cửu cảm nhận được tu vi của mình nhanh chóng trở nên vững chắc, sau đó rảo bước thẳng tới Tích Hải cảnh tầng một viên mãn.
Thời điểm đợt lôi kiếp thứ bảy kết thúc cũng là lúc Địch Cửu thuận lợi bước vào Tích Hải cảnh tầng hai.
Mắt thấy đợt lôi kiếp thứ tám lại yếu bớt, Địch Cửu thậm chí phải tế ra cả Thiên Mạc đao trận cấp bảy. Hắn biết trước khi mình đột phá, lôi kiếp hận không thể oanh hắn thành cặn bã, tuy nhiên một khi hắn bước vào tầng cấp mới, tu vi tăng lên, cường độ lôi kiếp sẽ trở nên yếu dần cứ như chưa ra tới chợ đã hết tiền vậy.
Mấy ngàn thanh đao đánh ra, bao bọc trọn vẹn gần như hết thảy mọi tia sét.
Địch Cửu đã triệt để chọc giận lôi kiếp, đợt sấm sét thứ tám và thứ chín gần như đồng thời đánh xuống, những tia sét khổng lồ liên miên không dứt gào thét ầm ĩ, tựa như bọn chúng mà chẳng thể đưa Địch Cửu vào chỗ chết thì thề không bỏ qua vậy.
Địch Cửu lại vô cùng hài lòng, hắn chỉ chờ có vậy, Tinh Hà Quyết và Đại Khôn luyện thể ngay lập tức vận chuyển tới cực hạn.
“Ken két, ầm ầm!”
Dù Địch Cửu đã bước vào Tích Hải cảnh tầng hai và có thể hấp thu lôi nguyên, nhưng dưới số lượng tia sét dày đặc, xương cốt của hắn vẫn tiếp tục vỡ nát. May mà Đại Khôn Luyện Thể Quyết nhanh chóng phóng ra một đạo khí tức huyền ảo, những đoạn xương gãy dần dần được nối lại.
“Ầm ầm!”
Mấy tia sét cuối cùng đánh xuống chỉ khiến Địch Cửu trầy da, chảy chút máu mà thôi.
Chân nguyên tăng trưởng như nước tràn bờ đê, tu vi Địch Cửu thuận thế bước vào Tích Hải cảnh tầng ba.
Không gian dần an tĩnh lại, Địch Cửu đứng thẳng tắp giữa không trung, bình tĩnh giống như một gốc thương tùng.
Giờ khắc này, hắn đình chỉ việc tu luyện, đình chỉ rèn luyện thần niệm, đình chỉ cả quá trình luyện thể, hắn chỉ an tĩnh đứng yên đó để cảm thụ biến hóa của chính mình.
Thức hải của hắn hiện tại giống như một đại dương mênh mông rộng lớn. Địch Cửu tin chắc nếu bây giờ để hắn đối diện lão bà nguyên thần kia, mặc cho đối phương cô đọng thần niệm tấn công thì hắn nhất định sẽ vẫn sừng sững bất động.
Thức hải của hắn mạnh hơn lúc ở cấp chín đâu chỉ có vài lần. Căn bản không thể so sánh vì bản chất hai cấp bậc là hoàn toàn khác biệt.
Thay vì nói cấp mười chi bằng nói một cấp độ thức hải khác sẽ chính xác hơn. Thức hải Lão bà nguyên thần kia chắc chắc cũng đạt tới cấp mười, nhưng Địch Cửu khẳng định đối phương chưa đủ tư cách để so sánh với hắn.
Bây giờ đừng nói đao trận cấp bảy với toàn bộ cực phẩm Linh khí, ngay cả đao trận cấp chín cũng chẳng phải chuyện hắn cần mơ tưởng nữa rồi.
So với việc thần niệm tiến lên cấp mười, tu vi của hắn bước vào Tích Hải cảnh tầng ba gần như không đáng giá nhắc tới. Mặt khác, nhục thể của Địch Cửu dưới sự oanh tạc của lôi kiếp đã thật sự bước vào Tam Thần cảnh, tuy chính xác ra thì chỉ mới tới Tôn cảnh thôi, nhưng so với Vương cảnh thì bản chất cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Tẩy Thần Tủy Trì bị lôi kiếp hủy mất, chỉ còn lại một cực phẩm linh mạch nhưng cũng do lôi kiếp mà đã bị đứt thành vài đoạn. Thế nhưng Địch Cửu chẳng hề đau lòng, tài nguyên tu luyện có tác dụng gì? Không phải vì dùng nó để tăng thực lực lên sao?
Bế quan mất gần ba năm, hiện tại hắn rốt cục có thể đi ra ngoài rồi.
Chuyện đầu tiên hắn cần làm chính là quay lại Bái Dạ Hồ. Nếu không nhờ Chích Thần Thảo, thần niệm của Địch Cửu không cách nào bước vào cấp mười nổi.
Hiện tại Chích Thần Thảo màu xanh và bán đỏ đã không còn dùng được, chỉ có màu đỏ thuần và Chích Thần Thảo màu đen trong truyền thuyết mới có tác dụng đối với cơ thể hắn.
Lấy thần niệm cấp mười của Địch Cửu, chắc hẳn hắn có thể thu hoạch được Chích Thần Thảo màu đen.
Bất quá trước khi ra ngoài, tất cả Địa Tâm Văn Kim ở đây nhất định hắn phải mang theo. Cả linh mạch đứt gãy hắn cũng không thể bỏ phí, cho dù chỉ là mảnh vụn linh mạch cũng cứ ném hết vào bên trong Tiểu Thế Giới cái đã rồi tính.