Thế Giới Thứ Chín

Chương 220

Chương 220


Quá trình ra khỏi Ngũ Lục thành mấy năm trước được Địch Cửu chuẩn bị tương đối cẩn thận. Lúc ấy hắn hoàn toàn không sử dụng truyền tống trận mà toàn dùng Thần Niệm Độn để di chuyển.
Hiện giờ thần niệm của Địch Cửu đã bước vào cấp mười, có thể xem như đỉnh phong tại Thế giới Tiểu trung ương, thế nên chuyện Thúc Hạo Lan có thể sẽ ngăn cản mình hay không thì không còn là việc hắn phải bận tâm nữa.
Nếu như sử dụng truyền tống trận có thể giúp tốc độ đi đường nhanh hơn thì chắc chắn Địch Cửu chẳng e ngại gì mà không dùng. Tuy nhiên hiện tại tu vi của hắn đã là Tích Hải tầng ba, thần niệm cũng đạt tới cấp mười, vậy nên việc di chuyển không chậm hơn là bao so với truyền tống trận.
Lúc trước Địch Cửu phải độn liên tiếp nhiều ngày mới tới nơi, nhưng bây giờ chỉ mất chưa tới nửa ngày mà hắn đã tới địa phận bên ngoài Bái Dạ Hồ rồi.
Ấy là khi hắn còn chưa thi triển hoàn toàn độn thuật nữa đấy, nếu không thì chỉ cần chưa tới một canh giờ. Chờ tu vi hắn mạnh hơn chút nữa thì có lẽ lúc đó chỉ cần một ý niệm trong đầu là đủ. Càng ngày Địch Cửu lại càng cảm thấy bản thân mình quá may mắn khi tình cờ có được Thần Niệm Độn.
Bấy giờ bên cạnh Bái Dạ Hồ chỉ còn vài người đang tìm kiếm Chích Thần Thảo, xem ra tin tức loại linh thảo này có khả năng cô đọng thức hải và tăng cường thần niệm vẫn chưa được truyền ra ngoài.
Địch Cửu nhìn ra phía xa xa trên không trung Bái Dạ Hồ, khẽ hít vào một hơi thật sâu. Chờ đến khi hắn thu hoạch ở đây xong, hắn sẽ đi khiêu chiến Nhậm Hải, giành được suất tiến vào Hải Bảng thì có thể quay về Tể Quốc báo thù rồi.
Mối thù cửa nát nhà tan này từ đầu đến cuối vẫn luôn là cây gai ghim sâu trong lòng hắn.

Cùng lúc đấy ở Côn Tông, Thúc Hạo Lan lại đang vô cùng bực bội. Mấy người bọn họ đều là Tông chủ của Ngũ Đại Tông Môn kia mà, vì sao hết lần này đến lần khác chỉ còn ông là chưa đột phá được Hóa Chân tầng sáu cơ chứ?
Hơn hai năm qua ông vẫn luôn bế quan để xông phá xiềng xích, cố gắng tiến vào Hóa Chân hậu kỳ, thế nhưng lần nào cũng đều thất bại trong gang tấc. Đoạn thời gian gần đây nhất, ông ngày càng nóng nảy, sốt ruột, ngay cả khi tu luyện cũng chẳng thể nào an tĩnh nổi. Thúc Hạo Lan mệt mỏi thở dài một hơi, quyết định phải dừng việc bế quan lại.
Hết thảy đều do tên tiểu súc sinh Địch Cửu kia gây ra, nếu không vì hắn thì hiện giờ ông đã bước vào Hóa Chân hậu kỳ lâu rồi. Đáng tiếc nhãn tuyến mình an trí bên cạnh Bái Dạ Hồ bất lâu nay vẫn không có lấy nửa điểm tin tức. Thế thì không nói làm gì, mà thậm chí những nơi ông đặt bố trí khác cũng chẳng nghe ngóng được bất kỳ tin gì về tên súc sinh đấy.
Mà bởi vì thời gian dài chưa từng xuất hiện tại Thế giới Tiểu trung ương nên thứ hạng của Địch Cửu trên Bảng Tiềm Lực cũng đã tụt dốc không phanh.
Vừa nghĩ tới Bái Dạ Hồ, Thúc Hạo Lan bỗng dưng nhớ tới chuyện Cúc Khải đã làm mấy năm nay. Cúc Khải chính là thiên tài đệ tử của Côn Tông, thậm chí còn là người có năng lực cạnh tranh vô cùng lớn cho chức vị Môn chủ đời tiếp theo nữa. Thế nhưng những việc như chiêu thu đệ tử lại không có chút quan hệ nào với gã.
Cúc Khải kia cũng không biết nghĩ gì mà lại liên tiếp thu về bảy người đệ tử nội môn. Thật ra với thân phận và địa vị của gã thì việc nhận thêm bảy người hay bảy chục người nữa cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều những đệ tử mới này đều được ban thưởng bằng Chích Thần Thảo, nghĩ kỹ lại thì cũng hơi lạ.
Dựa theo những gì Cúc Khải từng giải thích thì thần niệm của tu sĩ có thể tìm được 10 cây Chích Thần Thảo tại Bái Dạ Hồ chắc chắn không tệ, tuyển những người có tiền đồ như thế về tông môn là chuyện rất tốt. Thế nhưng thứ linh thảo này lại có nhiều điểm hại hơn lợi, nếu trường kỳ sử dụng Chích Thần Thảo sẽ khiến thức hải triệt để vỡ vụn, thậm chí sẽ biến tu sĩ sử dụng nó trở nên ngớ ngẩn.
Thúc Hạo Lan khẽ nhíu mày, việc này cực kỳ nghiêm trọng đấy, ông không khỏi hoài nghi liệu Cúc Khải có thật lòng cống hiến vì sự phát triển của tông môn hay không nhỉ?
Nghĩ tới đây ông liền nhanh chóng phát ra một đạo tin tức.
Chỉ sau thời gian nửa nén hương, Cúc Khải đã đứng bên ngoài động phủ bế quan của Thúc Hạo Lan, cung kính nói:
- Đệ tử Cúc Khải xin gặp qua Tông chủ, không biết ngài gọi đệ tử tới đây có gì phân phó không ạ?
Thúc Hạo Lan đứng lên, tủm tỉm cười đáp:
- Với tu vi Thừa Đỉnh tầng một của mình thì có thể xem như Trưởng lão ngoại môn rồi, ngươi không cần tự xưng là đệ tử làm gì đâu. Ta gọi ngươi tới đây là muốn để ngươi phụ trách ngoại sự của tông môn, ngươi thấy sao?
Nghe vậy, Cúc Khải không khỏi giật mình, trở thành Trưởng lão ngoại sự sẽ phải giải quyết những chuyện như nhiệm vụ Tông môn, chiêu thu đệ tử và tiếp nhận toàn bộ sự việc đối ngoại khác nữa, nếu thế làm sao gã còn đủ thời gian để tu luyện chứ?
- Thưa Tông chủ, ta tự thấy tu vi của mình vẫn còn yếu kém, tiếp nhận chức vụ này ta sợ sẽ làm chậm trễ sự tình Tông môn.
Cúc Khải cũng không suy nghĩ nhiều mà ăn ngay nói thật.
Thấy gã nói vậy, Thúc Hạo Lan càng tin chắc việc chiêu thu đệ tử không phải là do Cúc Khải thật sự nghĩ cho Tông môn, trong đó khẳng định còn có nguyên nhân khác. Ông bèn hỏi thẳng:
- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân vì sao ngươi tìm kiếm Chích Thần Thảo không?
Cúc Khải giật bắn mình, chuyện này không phải gã đã giải thích rồi ư? Vì sao Tông chủ còn hỏi nữa? Ngay lập tức gã liền nghĩ tới những gì mình vừa đáp, hỏng, mới nãy gã lỡ lời, có lẽ ngài ấy đã mơ hồ biết những việc hắn làm không phải là vì Tông môn rồi.
- Làm sao, có chuyện gì mà ngươi không nói được với ta ư?
Trông thấy Cúc Khải có chút do dự thì ngữ khí của Khúc Hạo Lan thoáng nặng hơn.
Cúc Khải vội quỳ rạp xuống đất.
- Xin Tông chủ thứ tội, đệ tử không có ý lừa gạt ngài, chỉ là đệ tử không có cách nào nói ra.
Trong lòng Cúc Khải âm thầm nghĩ, xem ra Tông chủ khẳng định là đã hoài nghi mình từ lâu rồi.
- Cho ta một lý do chính đáng đi.
- Bẩm Tông chủ, lúc trước đệ tử từng tiến hành tìm kiếm một cái bí cảnh cùng với Ngạn Đạp Sơn, Cổn Diêm Đào, Mục Khởi Sa và Phương Vô Thương và may mắn tìm được một viên ngọc giản xưa cũ. Phía trên đó ghi lại những đồ vật tuy rằng đơn giản nhưng bí mật bên trong đó thì nghe rợn hết cả người, vì không để có người khác biết được nên mấy người chúng ta đã thề với nhau sẽ không tiết lộ chuyện này ra.
Cảm nhận được tâm tình Thúc Hạo Lan không tốt nên gã bèn nhanh nhảu giải thích.
Cũng không phải Cúc Khải cố ý lừa gại Tông chủ nhà mình, mà do khi đấy mọi người từng thề qua bất kỳ ai trong bọn họ hé ra nửa lời đều sẽ bị lôi kiếp đánh thành tro, loại thề độc này làm sao gã dám vi phạm.
Thúc Hạo Lan nhăn mày, trong này quả nhiên có bí mật không muốn người khác biết. Một lúc sau ông mới lên tiếng:
- Cũng không sao, không nói ra được thì ngươi cứ khắc lên ngọc giản rồi đưa cho ta.
Cúc Khải không dám đáp lại tiếng nào. Mấy người bọn họ đều phát lời thề Tinh Huyết Lôi Thệ, bất kỳ ai tiết lộ ra đều sẽ bị lôi kiếp đánh thành tro, loại thề độc này trăm phần trăm chắc chắn sẽ linh nghiệm đấy.
Tông chủ muốn gã dùng thần niệm khắc lên ngọc giản thì có khác gì chính miệng nói ra đâu?
Thúc Hạo Lan thấy mặt mày Cúc Khải tái nhợt, ông biết hiện giờ không thể bức bách đối phương quá được, cho nên ông lấy một viên phù lục màu vàng từ trong nhẫn ra rồi đưa cho Cúc Khải.
- Cái này ngươi cứ giữ lấy đi, nếu nhận đồ rồi thì mau chóng nói cho xong.
- Đây chẳng phải là Phá Thệ Phù sao ạ?
Vật trước mặt khiến Cúc Khải không nhịn được mà chấn kinh lên tiếng, chẳng những có Phá Thệ Phù mà còn có một viên phù lục siêu việt Tu chân giới nữa, hẳn đây là phù lục cấp mười, là Tiên phù tại Tu chân giới đấy.
Cúc Khải vội khom thấp người xuống, cung kính hành lễ.
- Đệ tử xin đa tạ Tông chủ đã ban thưởng.
Cúc Khải uống đan dược xong bèn nhanh chóng khắc tất cả những gì mình biết vào ngọc giản rồi cung kính dâng lên cho Thúc Hạo Lan.
Thời điểm thần niệm của Khúc Hạo Lan rơi lên ngọc giản thì thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, trong miệng thì thào đọc lên mấy chữ:
- Thần Niệm Đoán Thiên…
Bấy giờ ông đã hiểu rõ, nếu chỉ ăn một mình Chích Thần Thảo thì sẽ gây ra chất kịch độc có hại cho cơ thể, nhưng nếu dùng Thần Niệm Đoán để kết hợp với linh thảo này thì sẽ giúp tăng cường thức hải cũng như cô đọng thần niệm trở nên lợi hại hơn.
Lúc trước Địch Cửu đem tin tức Chích Thần Thảo có thể giúp thần niệm tăng lên nói cho Phục Triệt biết là vì hắn vốn biết Thần Niệm Đoán Thuật, nhưng Địch Cửu lại chưa từng nghĩ kết hợp hai thứ này với nhau lại đưa đến kết quả lợi hại như thế, bằng không có lẽ hắn sẽ không dễ dàng nói cho Phục Triệt biết đâu.
Sau khi biết được tin tức tuyệt mật như vậy, Thúc Hạo Lan không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Ông nhanh chóng rời khỏi tông môn, thẳng tiến về phía Bái Dạ Hồ.
Tu vi không phải là thứ trọng yếu nhất của tu sĩ, mà thứ cần phải để tâm nhất chính là thần niệm, vậy nên Thúc Hạo Lan làm sao có thể bình tĩnh ngồi yên được nữa.
….
Ở một bên bờ Bái Dạ, Thúc Hạo Lan vẫn đang kích động không thôi. Nếu không phải ông vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về Bái Dạ Hồ thì chắc đến tận bây giờ cũng không có khả năng biết được tác dụng của Chích Thần Thảo.
Tiểu tử Cúc Khải này ẩn nấp cũng thật là sâu, không, không chỉ mỗi gã ta, mà cả tứ công tử còn lại cũng đều là những kẻ lòng dạ khó lường. Nếu ông không mau chóng tiến bộ vượt trội thì chỉ sợ sau một năm nữa, ở Thế giới Tiểu trung ương này sẽ chẳng còn ai nhớ đến cái tên Thúc Hạo Lan mất.
Khoan, kia chẳng phải là Địch Cửu sao? Trông thấy người mình muốn tìm bấy lâu nay làm Thúc Hạo Lan kích động đến phát run.
Ông hoàn toàn không nghĩ tới bản thân vừa đặt chân đến Bái Dạ Hồ đã trông thấy Địch Cửu, người mà nằm mơ ông cũng muốn bắt cho bằng được.
Thời khắc này, Thúc Hạo Lan hoàn toàn không còn tâm tình đi trách tội mấy người không báo cho mình về tin tức Địch Cửu đã tới đây, ông nhanh chóng lao về phía hắn, chỉ lo làm sao bắt được tên oắt con ấy mà thôi.
Tên súc sinh nọ quá mức xảo trá, dù ông biết rõ Địch Cửu chắc chắn sẽ chạy không thoát hỏi lòng bàn tay mình nhưng vẫn muốn khiến hắn bị thương trước.
Tích Hải cảnh tầng ba mà so với Hóa Chân tầng sáu của Thúc Hạo Lan không chỉ thua một cấp bậc thôi đâu. Nếu để Địch Cửu chính diện đối chiến với Thúc Hạo Lan thì dù có Đao Trận cấp bảy hỗ trợ hắn cũng không đủ khả năng duy trì nổi một hiệp.
Bất quá so với thần niệm cấp mười của Địch Cửu thì Thúc Hạo Lan có thúc ngựa cũng chẳng đuổi theo kịp.
Sự chênh lệch về thần niệm này cao hơn rất nhiều so với chênh lệch về tu vi.
Cơ hồ trong nháy mắt Thúc Hạo Lan phóng tới thì Địch Cửu đã cảm ứng được, thế nên hắn nhanh chóng phản ứng, vọt vào sâu bên trong Bái Dạ Hồ.
“Bành!”
Tuy tốc độ Địch Cửu rất nhanh nhưng vẫn không thể tránh thoát được hoàn toàn một chưởng kia của Khúc Hạo Lan.
“Răng rắc!”
Xương cốt từ nhục thần Tôn Cảnh của Địch Cửu bị đập nát bét khiến hắn không nhịn được mà há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người chẳng khác nào con diều đứt dây bay về chỗ sâu nhất của Bái Dạ Hồ.
Lấy tu vi và thần niệm hiện tại của mình thì Địch Cửu hoàn toàn không có cơ hội nào để sử dụng Thần Niệm Độn chạy trốn. Ngay lúc phát hiện một chiêu đánh lén kia, hắn đã biết bản thân mình hôm nay khó mà lành lặn tẩu thoát nổi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất