Chương 221
Địch Cửu nhìn thấy rất rõ ràng, Thúc Hạo Lan tuy là cường giả Hóa Chân, thậm chí còn là một trong ngũ đại tông chủ, thế nhưng vẫn ra tay đánh lén một tên tu sĩ sâu kiến như hắn, xem ra ông ta quyết tâm phải bắt bằng được mình để ép hỏi cung rồi.
Cho dù lúc này hắn chạy trốn được thì đã sao? Nếu hắn phải lẩn trốn nghĩa là hắn không còn cơ hội trở về Hằng Vực Tinh, không có cơ hội quay lại báo thù cho gia tộc. Không chỉ thế, mà khi thực lực hắn chưa đạt đến một mức nhất định thì việc này cũng đồng nghĩa hắn không có cơ hội xuất đầu lộ diện nữa.
Tiểu Trung Ương Tinh sắp mở ra, hắn muốn đột phá tu vi đến Thừa Đỉnh cảnh sau đó quay về Hằng Vực Tinh báo thù. Nếu như cứ lén lén lút lút không xuất hiện, vậy đến khi nào hắn mới có thể đối chiến với cường giả như Thúc Hạo Lan đây?
Lần trước hắn tình cờ tìm được ngọn núi tuyết kia chỉ là vận khí tốt mà thôi.
Huống hồ sống lén lút cũng không phải phong cách của Địch Cửu hắn.
Cho nên lựa chọn duy nhất của Địch Cửu lúc này chính là phải xử lý Thúc Hạo Lan.
Nếu như nói cho người khác biết quyết định của hắn, có lẽ bọn họ sẽ cười đến rụng răng mất. Một tên tu sĩ Tích Hải cảnh sơ kỳ lại muốn đi xử lý một trong ngũ đại tông chủ có tu vi Hóa Chân tầng sáu. Hơn nữa tu vi Thúc Hạo Lan cũng không phải chỉ là Hóa Chần tầng sáu bình thường, ông ta là một trong Tam Thập Lục Vương Hóa Chân cảnh đó.
Mà ở phía bên kia, trông thấy Địch Cửu vẫn còn đứng được dưới chưởng phong của mình, trong lòng Thúc Hạo Lan lập tức sóng lớn quay cuồng, rung động không thôi.
Một chưởng ấy của ông ta cho dù bị áp bách chân nguyên nhưng vẫn có thể đánh nát xương cốt tu sĩ Thừa Đỉnh. Tu vi của Địch Cửu hiện giờ là gì chứ? Thúc Hạo Lan thật sự không thể nhìn ra tu vi của Địch Cửu, hẳn hắn đã tu luyện một loại công pháp ẩn nấp khí tức đỉnh cấp gì đó. Thế nhưng cứ cho rằng hắn đã đạt tu vi Hư Thần cảnh đi, một tên tu sĩ Hư Thần cảnh có thể ngăn cản một chưởng này của mình sao?
Thúc Hạo Lan sau khi kinh ngạc liền trở nên kích động vô cùng, xem ra trên người Địch Cửu nhất định có bí mật lớn, hơn nữa bí mật này còn liên quan đến Ngũ Lục Đạo Bàn.
Nhìn thấy Địch Cửu trọng thương trốn vào Bái Dạ Hồ, Thúc Hạo Lan bèn vội đuổi theo. Còn về việc Địch Cửu có bố trí ám toán ông ta hay không, thì giờ phút này ông đã bị sự hưng phấn choáng đầy óc, làm gì còn bận tâm đến việc đó nữa.
Huống chi với tu vi của ông ta, cho dù có đứng yên đấy thì Địch Cửu cũng chẳng làm gì được. Bái Dạ Hồ áp chế thức hải và niết hóa thần niệm thì có làm sao? Ông ta bị áp chế, vậy Địch Cửu cũng không khá hơn. Cho dù ông ta bị niết hóa hết thần niệm thì cũng không phải là người mà một tên Địch Cửu nho nhỏ có thể đối phó.
Địch Cửu liếc thấy Thúc Hạo Lan đuổi theo, trong lòng bèn nhẹ nhàng thở ra. Hắn lo lắng nhất là lão già họ Thúc này cẩn thận, không đuổi bắt hắn, bởi vì nếu như thế thì xem như hắn chỉ còn có một con đường chạy trốn. Đạo trận tuy cường đại nhưng tu vi của hắn lại quá thấp, dưới tình huống không có thần niệm áp chế, vậy hắn không thể nào làm trọng thương tu sĩ cường giả như Thúc Hạo Lan được.
Ngay khi còn cách Bái Dạ Hồ 30 trượng, Địch Cửu bèn ngừng lại, hắn không ngừng thổ huyết, tựa như bản thân mình sắp không xong rồi.
Nhưng trên thực tế Địch Cửu lại âm thầm vui mừng không thôi, bởi vì hắn phát hiện thần niệm của hắn kể từ khi đạt đến cấp mười thì ở nơi này đã không còn bị áp chế nữa. Cho dù hoàn toàn mở rộng thần niệm ra ngoài thì tốc độ niết hóa cũng cực kỳ chậm chạp, thần niệm cấp cao quả nhiên vô cùng cường đại.
Sở dĩ Địch Cửu dừng lại thổ huyết là do hắn thấy Thúc Hạo Lan cũng sắp không xong rồi.
Thúc Hạo Lan có tu vi Hóa Chân cảnh, Hóa Chân cảnh ở Bái Dạ Hồ nhiều nhất chỉ có thể đi đến 50 trượng. Hiện tại Thúc Hạo Lan chỉ cách hắn 20 trượng, nhưng 20 trượng này đối với Thúc Hạo Lan mà nói tựa như một cái lạch trời vậy.
Nhìn thấy Địch Cửu nằm rạp trên mặt đất thổ huyết không đứng dậy nổi, trong lòng Thúc Hạo Lan cũng không phải bình tĩnh như vẻ ngoài, tuy ông ta cũng sắp không kiên trì được nữa, nhưng ông không ngờ Địch Cửu lại có thể tiến vào phạm vi 30 trượng gần hồ nước.
Địa phương này thật sự rất quỷ dị, tu vi thích hợp để tới gần Bái Dạ Hồ nhất chính là Nguyên Hồn cảnh và Hư Thần cảnh. Tu vi càng cao, tới gần Bái Dạ Hồ lại càng gian nan. Tu vi quá thấp cũng không thích hợp để đến đây. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Địch Cửu nói mình nhặt được Ngũ Lục Đạo Bàn ở bên cạnh Bái Dạ Hồ mà lại chẳng có ai hoài nghi. Bởi vì tình huống Ngũ Lục Đạo Tháp cũng giống như Bái Dạ Hồ vậy, tu vi quá cao hay quá thấp đều không thể leo lên được.
Thế nên hiện giờ tuy Địch Cửu đi được đến phạm vi 30 trượng nhưng Thúc Hạo Lan chỉ chấn kinh chứ không quá rúng động. Ông ta khẳng định Địch Cửu đến được phạm vi đó đã là cực hạn, ông chỉ cần cố gắng di chuyển đến khu vực đấy thì có thể dễ dàng mang hắn đi.
Nếu đổi lại thành một nơi khác, khoảng cách 20 trượng kia ông ta chỉ cần thi triển ra chân nguyên đại thủ ấn là có thể lập tức bắt được Địch Cửu. Thế nhưng nơi này là Bái Dạ Hồ, tu vi Thúc Hạo Lan hiện tại còn không bằng một phần ngàn lúc đầu. Cứ mỗi khi ông ta tới gần Địch Cửu một bước thì tu vi lại bị giảm xuống một phần.
Nếu như một tu sĩ chỉ có chân nguyên không có thần niệm, vậy chẳng khác gì một người chỉ có man lực.
Địch Cửu nằm rạp trên mặt đất, ngay cả vết máu nơi khóe miệng cũng chẳng buồn lau. Hắn vẫn đang đợi Thúc Hạo Lan đến gần, mỗi khi Thúc Hạo Lan tiến về phía hắn thêm một bước, nghĩa là ông ta cũng đồng thời đang tiến gần đến vực thẳm tử vong thêm một bước, đáng thương là ông ta lại chẳng hay biết điều đó.
15 trượng, 14 trượng...
Thúc Hạo Lan ngừng lại, lấy một viên đan dược từ trong chiếc nhẫn ra, nhưng ông ta còn chưa kịp ăn vào thì viên đan dược kia đã rơi xuống đất.
Nơi này niết hóa thần niệm tu sĩ Hóa Chân cảnh vô cùng khủng bố, huống hồ thần niệm của Thúc Hạo Lan cũng đâu đã đạt đến cảnh giới quá cao siêu gì, Thúc Hạo Lan chỉ có thể gian nan xoay người nhặt viên đan dược lên đưa vào miệng. Sau khi ăn xong đan dược, nghỉ ngơi một chút rồi ông ta lại đứng lên tiếp tục di chuyển.
11 trượng, 10 trượng...
Thúc Hạo Lan cũng không nhịn được, phun ra một ngụm máu, ông ta cảm giác thức hải của mình ầm ầm rung động, nếu như cứ tiếp tục đi tới thì liệu thức hải có thể nào xảy ra chuyện hay không?
Thúc Hạo Lan đắn đo chốc lát rồi quyết định dừng lại, ở phía xa xa, Địch Cửu miễn cưỡng ngẩng đầu lên, giãy dụa đưa tay lau vết máu ở khóe miệng.
- Thúc tông chủ, ta biết biết ngài muốn thứ gì, ta sẽ đưa Thư Giới cho ngài, cầu ngài tha ta một mạng.
- Cái gì?
Thúc Hạo Lan nghe thấy hai chữ Thư Giới liền giống như bị trọng chùy oanh trúng, trong mắt phát ra quang mang điên cuồng.
Mình vậy mà tìm được Thư Giới, là Thư Giới đó!
“Ha ha ha ha…”
Trong lòng Thúc Hạo Lan bật cười sảng khoái.
Chờ sau khi ông lấy được cuốn sách nọ, Thế giới Tiểu Trung Ương này còn có ai dám khiêu chiến với ông? Tương lai một khi ông tiến vào Vực cảnh thì cho dù là thiên tài Chân Vực cũng không có cửa so sánh, thậm chí tiến vào Tiên giới thì Thúc Hạo Lan ông cũng có thể cắm dùi xưng bá một phương.
8 trượng, 7 trượng, 6 trượng…
Thúc Hạo Lan hộc cả máu nhưng vẫn cố kiên trì đi đến thêm năm sáu trượng nữa.
“Răng rắc!”
Thức hải truyền đến một tiếng nứt vỡ làm Thúc Hạo Lan giật thót, ông ta bị Thư Giới hấp dẫn cho nên quên đi mình đã đi ra khỏi vùng giới hạn, thức hải bắt đầu xuất hiện vết rách rồi.
Thúc Hạo Lan quỳ sụp xuống, ông ta hít một hơi thật sâu, Địch Cửu tuyệt đối chạy không thoát...
Không đợi Thúc Hạo Lan suy nghĩ nên nghỉ ngơi bao lâu rồi tiếp tục tiến lên bắt Địch Cửu, Địch Cửu đã đột nhiên đứng lên, giống như một cái bóng lao đến chỗ ông ta.
Không ổn!
Thúc Hạo Lan dù sao cũng là một cường giả Hóa Chân, trong chớp mắt ông đã nhận ra Địch Cửu đang giả heo ăn thịt hổ. Cho dù thức hải có khả năng vỡ tan thì ông ta cũng bất chấp xoay người muốn bỏ chạy.
Đáng tiếc là Thúc Hạo Lan còn chưa kịp nhúc nhích, Địch Cửu đã thi triển Đại Cước Ấn, đột ngột đạp thẳng vào mặt ông ta. Thúc Hạo Lan dữ tợn cười lạnh một tiếng, cho dù thức hải ông ta bị vỡ nát nhưng một con sâu con kiến Hư Thần mà muốn dùng chân đạo ông thì quả thật là không biết sống chết. Huống hồ thức hải của ông ta chỉ mới xuất hiện một vết nứt mà thôi.
Thúc Hạo Lan thiêu đốt tinh huyết, cho dù vết nứt trong thức hải càng lúc càng lớn, thế nhưng ông ta vẫn vặn vẹo thân thể muốn lui lại.
- Chuyện này không thể nào…
Trông thấy cước ấn kia đạp thẳng về phía mặt mình, ông ta không khỏi kêu lên giống như Cơ Hồng Xuyên dạo trước.
Chuyện này quả thật không có khả năng, tuy thần niệm của ông ta bị áp chế đến cực hạn nhưng cũng không phải một tên tu sĩ Hư Thần cảnh có thể chạm tới cơ thể.
“Răng rắc!”
Xương mặt Thúc Hạo Lan nứt vỡ, lực lượng khổng lồ ập đến làm Thúc Hạo Lan bay ngược thẳng về phía Bái Dạ Hồ.
“Tạch tạch tạch!”
Thúc Hạo Lan ở trên không trung nghe thấy tiếng thức hải của mình vỡ ra, ông ta hộc máu trợn to mắt nhìn Địch Cửu đang truy sát ngay phía sau, Thúc Hạo Lan có thể nhận ra trong một cước kia có chứa Không Gian Pháp Tắc.
Chuyện này làm sao có thể?
Địch Cửu làm sao có thể đụng chạm đến Không Gian Pháp Tắc? Đúng rồi, là Thư Giới, khẳng định là do Thư Giới.
Thúc Hạo Lan ở trên không trung lần nữa điên cuồng vặn vẹo thân thể, tuy thức hải đã vỡ vụn nhưng ông tuyệt đối không cho phép mình bại trận dưới tay một tên oắt con như Địch Cửu.
Quả nhiên Thúc Hạo Lan bị Địch Cửu đạp bay lên không trung một lúc liền dừng thân hình. Lần này Thúc Hạo Lan ngay cả thọ nguyên cũng bắt đầu thiêu đốt, ông ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Bái Dạ Hồ mới được. Bị một tên sâu kiến Hư Thần cảnh bức đến thế này, ông ta cũng không nhịn nổi.
Đột nhiên, trên không trung truyền đến từng đạo thanh âm xé rách không khí, Thúc Hạo Lan giật mình ngẩng đầu nhìn lên liền ngây dại ra.
Mấy ngàn chuôi đao khí biến thành một cái đại trận phô thiên cái địa đánh tới, nếu như lúc này mà xông ra khỏi Bái Dạ Hồ thì ông ta nhất định sẽ bị cái đại trận ấy xé xác thành mảnh vụn.
Không có thần niệm, cho dù bản lĩnh ông ta lớn bằng trời cũng không thể thoát khỏi đại trận đó.
Thúc Hạo Lan vừa tuyệt vọng vừa không cam lòng.
Cũng đúng vào lúc này, ông ta lại nghe thấy âm thanh của Địch Cửu vang lên:
- Cút về cho bản thiếu gia.
Lại một cái Đại Cước Ấn đạp thẳng vào mặt Thúc Hạo Lan, bị sỉ nhục như vậy khiến ông rít gào vì phẫn nộ. Có lẽ ông ta là tu sĩ Hóa Chân cảnh duy nhất bị tu sĩ Hư Thần cảnh xử lý, quả thật nhục nhã biết bao.
“Bành!”
Lực lượng cường đại của Đại Cước Ấn lần nữa đánh Thúc Hạo Lan bay thẳng vào Bái Dạ Hồ, ngăn chặn đường lui của ông ta.
Biết mình nhất định sẽ chết, Thúc Hạo Lan kiên quyết không mở miệng cầu xin. Ông ta tin chắc không đời nào Địch Cửu bỏ qua cho mình, vậy hà cớ gì phải rước lấy nhục? Sự nhục nhã trước khi chết ông ta đã chịu đựng đủ rồi.
“Bịch!”
Thúc Hạo Lan rơi xuống đất, khí tức tử vong làm trong lòng ông ta dâng lên một loại cảm giác sợ hãi, thế nhưng bóng tối vô tận đã nhanh chóng bao trùm mọi cảnh vật xung quanh ông ta.