Chương 222
Địch Cửu nhìn Thúc Hạo Lan rơi xuống hồ nước rồi biến mất tăm mà trong lòng khiếp sợ không thôi. Hắn vốn biết Bái Dạ Hồ rất đáng sợ, nhưng không ngờ cường giả Hóa Chân như Thúc Hạo Lan mà lọt vào đấy cũng không giãy dụa được chút nào đã hoàn toàn chìm lỉm, không biết nước trong hồ này là thứ quái đản gì nữa.
Mà thôi, bất kể thế nào thì Thúc Hạo Lan cũng coi như đã chết. Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra, hắn cẩn thận dùng thần niệm dò xét sâu vào trong Bái Dạ Hồ.
Khí tức cực nóng lần nữa truyền đến, tuy nhiên lần này khi nó xông vào trong thức hải thì không còn ghê gớm như lần trước, rất nhanh đã tan biến đi.
Thức hải cấp mười quả thật cường đại, thần niệm Địch Cửu từ từ thấm vào, chỉ chốc lát sau hắn đã nhìn thấy một gốc Chích Thần Thảo màu đen vùi sâu ở dưới hồ nước.
Quả nhiên đúng y như ghi chép trong Thư Giới, Chích Thần Thảo màu đen dài chín tấc, bên ngoài có từng đạo linh văn màu đen.
Địch Cửu cực kì vui mừng, đây chính là linh thảo cấp chín. Hơn nữa, theo Địch Cửu biết, Chích Thần Thảo màu đen còn trân quý hơn nhiều so với các linh thảo cùng cấp thông thường, chỉ là bây giờ hắn phải làm như thế nào mới lấy được gốc linh thảo quý báu này ra đây?
Mặc dù đã luyện thể đến Tôn cảnh, thần niệm thì đã đạt cấp mười, nhưng Địch Cửu biết nếu nhục thân của mình mà bước xuống hồ thì chắc chắn kết cục không khác mấy so với Thúc Hạo Lan.
Hắn thử dùng thần niệm cuốn lấy nó, không ngờ vậy mà lại thật sự có thể mang gốc Chích Thần Thảo đó ra ngoài.
Tuy nhiên, linh văn vốn trước đấy đang hiển hiện rất rõ ràng trên thân cây, nhưng lúc rơi vào tay Địch Cửu thì lại lập tức biến thành tử vật, không còn nổi nửa điểm linh tính.
Địch Cửu thở dài ném gốc linh thảo đã vô dụng xuống đất, xem ra trong nháy mắt Chích Thần Thảo rời hồ thì nhất định hắn phải dùng tay cầm lấy mới được. Thật không biết đây là kiểu đặc tính quái quỷ gì.
Bởi vì thần niệm lên đến cấp mười cho nên Địch Cửu không cần đợi đến trời tối, thần niệm của hắn vòng quanh bờ hồ, chỉ chốc lát sau đã tìm được vài gốc Chích Thần Thảo màu đỏ. Địch Cửu nhanh chóng vươn tay vào trong hồ đặng cầm thần thảo lên.
Âm thanh thiêu đốt da thịt lập tức vang lên, dù tốc độ Địch Cửu rất nhanh, cộng thêm nhục thể hắn hiện giờ đã là Tôn cảnh, thế nhưng cánh tay của hắn vẫn bị hủ thực mất một lớp da. Bất quá so với lúc nhục thân vẫn còn ở Vương cảnh thì tốt hơn nhiều lắm.
Lúc trước, Địch Cửu toàn thu thập Chích Thần Thảo vào ban đêm, lực ăn mòn vào giờ đó ít nhiều cũng yếu hơn so với ban ngày, dù vậy thì tay hắn lần nào cũng chỉ còn lại mỗi mấy khúc xương, thậm chí cuối cùng xương cốt còn bị hủ thực tệ tới mức hóa thành màu xám đen.
Để đạt được kết quả như bây giờ là do hắn có Đại Khôn Luyện Thể Quyết, nếu không thì dù chỉ một gốc Chích Thần Thảo màu đỏ, hắn cũng chẳng lấy được.
Một ngày trôi qua, Địch Cửu dựa vào thần niệm cường hãn và Đại Khôn Luyện Thể Quyết để thu hoạch được 53 gốc Chích Thần Thảo màu đỏ, 11 gốc Chích Thần Thảo màu đen.
Số thần thảo ở ven bờ Bái Dạ Hồ gần như đều bị Địch Cửu hốt sạch, thần niệm của hắn bắt đầu thẩm thấu tới giữa hồ.
Một cái lục giác đài loáng thoáng xuất hiện trong đầu hắn. Khi hắn đang muốn xem xét rõ ràng lục giác đài ấy là cái gì thì một loại khí tức kinh khủng đột ngột vọt thẳng vào thức hải.
Tiếng nổ bộc phát trong đầu, thanh âm ong ong ầm ĩ lập tức vờn quanh thức hải của Địch Cửu. Không hiểu sao trong lòng hắn đột nhiên có ham muốn xông vào giữa hồ, quỳ tại biên giới lục giác đài để tế bái.
Do thần niệm Địch Cửu rất mạnh mẽ nên cảm giác đó chỉ tồn tại thoáng qua rồi thanh âm ong ong kia dần trở nên yếu ớt, Địch Cửu giật mình tỉnh táo lại, cảm giác bị hủ thực đau đớn vô cùng từ gan bàn chân truyền đến khiến hắn điên cuồng lùi ra sau.
Sau khi đã chạy xa đến mấy chục trượng, Địch Cửu mới kinh hãi cúi đầu xem chân trái của mình, vừa rồi nếu như không phải hắn nhanh chóng tỉnh táo lại thì cả thân mình đã vùi sâu ở giữa hồ nước rồi.
Thức hải vốn sạch sẽ thanh tịnh tự nhiên lại xuất hiện một đoàn nhàn nhạt màu xám. Tâm niệm Địch Cửu vừa động, Đạo Hỏa rơi vào trong thức hải, những làn khói mờ mờ ảo ảo kia lập tức bị nó thiêu đốt rồi tan ngay vào hư vô.
Thật đáng sợ! Địch Cửu không dám tới gần Bái Dạ Hồ nữa. Hắn đoán xem ra lai lịch cái tên Bái Dạ chắc hẳn là để chỉ cái đàn tế bái ở giữa hồ.
Nhận thấy số Chích Thần Thảo trong tay đã đủ nhiều, Địch Cửu quyết định rút lui, rời khỏi Bái Dạ Hồ trước.
...
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa chứ.
Địch Cửu vừa mới trở lại bên ngoài cổng thành thì đã nhìn thấy Hàn Thanh Y trên lưng đeo một thanh kiếm, đang khoanh tay đứng đó đợi hắn.
- Hàn tiểu thư có phải lại muốn ta cất đao đi, sau đó khom người tiến vào Ngũ Lục thành mới vừa ý hay không?
Địch Cửu mỉa mai hỏi.
Kì thật, hắn căn bản không muốn kết thù với Hàn Thanh Y, nhưng nữ nhân này thật sự quá phận. Chỉ bởi vì hắn đá Cơ Hồng Xuyên ra khỏi Ngũ Lục Đạo Tháp thôi mà hết lần này tới lần khác nàng ta đến khiêu khích, gây sự với hắn. Ý là còn do tên họ Cơ kia quá mức không biết xấu hổ, chủ động ra tay với hắn trước đấy.
Hàn Thanh Y đánh giá trên dưới Địch Cửu một phen rồi mới từ tốn đáp:
- Công pháp ẩn nặc không tệ, ngay cả ta cũng nhìn không thấu tu vi của ngươi. Nhượng một vật cho ta, ta trả cho ngươi linh thạch, sự tình trước kia xóa bỏ.
- Thứ gì?
Địch Cửu lập tức hỏi.
Nếu như chỉ cần đưa ra một vật mà có thể để nữ nhân này không quấn lấy mình nữa thì Địch Cửu rất sẵn lòng.
- Liệt Giới Phù.
Hàn Thanh Y vừa nói vừa nhìn chằm chằm Địch Cửu, ngữ khí mang theo một tia áp bách, khí thế quanh thân bao quát không gian. Một khi Địch Cửu muốn chạy trốn, nàng sẽ lập tức động thủ ngay.
Địch Cửu trầm mặc, làm sao Hàn Thanh Y lại biết Liệt Giới Phù là do hắn mua? Khi đó hắn đã dịch dung rồi cơ mà.
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Trên mặt Địch Cửu không hề lộ ra chút biểu cảm thất thố nào, ngữ khí cực kỳ bình thản. Trong lòng hắn ngược lại rất rõ ràng, chắc chắn Hàn Thanh Y cho rằng Liệt Giới Phù bị hắn mua, nếu không thì nàng sẽ không ở đây tận mấy năm chỉ để đợi hắn quay lại.
- Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ, trong toàn Ngũ Lục thành còn chưa có bất luận kẻ nào dám nói với ta nửa chữ không đâu.
Giọng điệu Hàn Thanh Y mang theo tia sát khí rõ rệt.
Địch Cửu giật mình, hắn chợt hiểu được Hàn Thanh Y vì sao lại biết hắn chính là kẻ đã cạnh tranh Liệt Giới Phù với nàng. Bởi vì nữ nhân này đến từ Chân Vực, tại Ngũ Lục thành hay đúng hơn là trên toàn Tiểu Trung Ương thế giới, không có người nào dám chọc vào ổ kiến lửa Chân Vực cả.
Nếu không người nào dám chọc, vậy nữ nhân này chỉ cần đi tới bên tổ chức hội đấu giá, điều tra xem vé ngồi của người đã mua Liệt Giới Phù thuộc về ai. Không chỉ vé vào cửa mà cả động phủ tu luyện hắn cũng đều giao dịch với Ngũ Lục Các, nhiều tin tức như vậy gộp chung vào một chỗ, nếu Hàn Thanh Y không biết người đấy là hắn thì mới là chuyện lạ.
Địch Cửu thở dài trong lòng, hắn đã tính sót lai lịch của Hàn Thanh Y rồi.
Đổi thành bất cứ người nào muốn điều tra tin tức trong Ngũ Lục Các, thậm chí kể cả tông chủ ngũ đại tông môn, e rằng cũng khó có thể thực hiện. Thế nhưng Hàn Thanh Y đích thân điều tra, Ngũ Lục Các không dám đắc tội nàng.
Quả nhiên không thể ký thác hy vọng vào kẻ khác.
Địch Cửu vốn còn định chối quanh co, tuy nhiên bây giờ sự đã lỡ, hắn quyết định đành phải chiến một trận ra trò với nàng ta vậy. Thiên Sa Đao hóa thành một đạo thanh mang nằm gọn trong tay Địch Cửu. Hắn hất hàm, lớn tiếng nói:
- Muốn đánh thì đánh đi, bản thiếu chơi với ngươi một lần.
- Ngươi muốn chết à?
Ánh mắt Hàn Thanh Y như muốn phun ra lửa, trường kiếm nhanh chóng hóa thành một vòng kiếm văn màu xanh bao phủ Địch Cửu.
Địch Cửu hết hồn, sao nàng ta lại giận dữ đến mức này? Nghĩ đến câu khiêu khích ban nãy, hắn liền hiểu, xem ra vừa rồi hắn nói chuyện không lựa lời nên bị nữ nhân này hiểu lầm rồi.
Mà kệ, nàng ta hiểu lầm thì đã sao? Đằng nào cũng phải chiến một trận, hắn sẽ bận tâm để ý xem nàng ta có nổi nóng hay không chắc?
Chỉ có tu vi Thừa Đỉnh tầng ba mà muốn nghiền ép hắn ư? Đừng có mơ! Ngay cả tu sĩ Hóa Chân mà hắn còn dám giết, Thừa Đỉnh tầng ba là cái thá gì.
Huống hồ nữ nhân này muốn chết sao, ở trước mặt hắn mà còn dám dùng Thần Niệm Kiếm Văn.
Đổi thành người khác, cho tu sĩ Thừa Đỉnh viên mãn đứng trước Thần Niệm Kiếm Văn sợ rằng cũng phải tìm cách tự bảo vệ bản thân trước đã.
Đáng tiếc là Địch Cửu có thần niệm cấp mười, cho nên hắn có thể dễ dàng xé nát Thần Niệm Kiếm Văn, Thiên Sa Đao nhắm chính xác đến kiếm của Hàn Thanh Y, thanh mang rơi xuống, đao kiếm va mạnh vào nhau.
“Đinh!”
Chân nguyên nổ tung, Thần Niệm Kiếm Văn ngay lập tức tán loạn, Địch Cửu cảm nhận được một cỗ khí tức chân nguyên kinh khủng đánh tới, nhằm thẳng vào lồng ngực mình, hắn bèn vội lùi lại mười mấy bước.
Khuôn mặt Hàn Thanh Y bị chân nguyên phản chấn đến đỏ bừng, nàng nắm chặt trường kiếm trong tay, kinh hãi nhìn Địch Cửu.
Tu vi nàng hiện đang ở Thừa Đỉnh tầng ba, nhưng thực lực dĩ nhiên sẽ không phải là Thừa Đỉnh tầng ba bình thường. Tại Thế giới Tiểu trung ương này, ngay cả tu sĩ Kiếp Sinh cảnh sơ kỳ mà nàng cũng chẳng sợ. Thế nhưng mới rồi nàng so chiêu với Địch Cửu, vậy mà lại không chiếm được bất luận tiện nghi gì. Cho tới bây giờ đều là nàng vượt cấp đối chiến, từ khi nào có người vượt cấp khiêu chiến với nàng vậy?
Hàn Thanh Y không tiếp tục động thủ nữa, tuy vừa nãy nàng chưa dùng toàn lực, nhưng nàng nhìn ra Địch Cửu cũng vậy. Với thân thủ như thế, cho dù nàng có dùng hết sức cũng không chắc chắn có thể bắt được hắn.
- Quả nhiên ngươi ẩn giấu rất tốt nhỉ, tu vi Tích Hải cảnh viên mãn mà lại đi đánh lén tu sĩ mới vừa tiến vào Tích Hải cảnh trên Ngũ Lục Đạo Tháp, ha ha.
Hàn Thanh Y mỉa mai.
Nàng tự nhận mình đã nhìn thấu, sở dĩ lúc trước Địch Cửu có thể đánh lén Cơ Hồng Xuyên bởi vì hắn vốn không phải tu sĩ Nguyên Hồn, mà là Tích Hải cảnh viên mãn. Hiện tại Địch Cửu miễn cưỡng có thể ngăn cản một kiếm của nàng là do tu vi hai người không khác biệt lắm, chắc hẳn cũng khoảng trên dưới Thừa Đỉnh tầng ba.
Địch Cửu lười giải thích với nữ nhân này, hắn từ tốn đáp:
- Nếu không đánh nữa thì ta phải vào thành đây.
Trong lòng hắn hiện giờ lại âm thầm cười ha ha. Tích Hải cảnh viên mãn ư? Nếu lúc trước tu vi hắn mà là Tích Hải cảnh viên mãn thì còn cần dùng Đại Cước Ấn đạp Cơ Hồng Xuyên sao? Dùng một tay tát bay gã là xong.
Mà đừng nói lúc trước, coi như hiện tại hắn là tu sĩ Tích Hải cảnh viên mãn đi, thì một đao vừa rồi cũng đã đủ làm cho nữ nhân điêu ngoa nọ ăn hành rồi.
- Ngươi có đi đến buổi đấu giá được tổ chức sau khi Ngũ Lục đạo hội kết thúc không?
Nếu như là những vật khác, Hàn Thanh Y đã bỏ qua, tuy nhiên Liệt Giới Phù thật sự quá trọng yếu với nàng.
- Không.
Đương nhiên Địch Cửu sẽ không đời nào thừa nhận, bất luận đối phương có chứng cớ hay không. Nếu không phải lai lịch Hàn Thanh Y quá lớn thì hắn đã sớm vào thành, đâu cần mất thời gian dông dài ở đây.
Hàn Thanh Y híp mắt, tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi có mua một tấm vé vào buổi đấu giá không?
- Không sai, đúng là ta có mua một tấm vé vào cửa.
Địch Cửu thẳng thắn thừa nhận, đối phương hẳn là căn cứ theo vé vào cửa mà tìm tới hắn.
- Vậy vé của ngươi đâu?
- Vé vào cửa đó là do người khác nhờ ta mua giúp, nếu ngươi bỏ ra năm vạn linh thạch thượng phẩm để nhờ ta mua giúp một tấm vé trị giá năm vạn linh thạch trung phẩm thì ta cũng sẽ đồng ý thôi.
Địch Cửu mặt mày không đổi sắc, thản nhiên bịa chuyện.
- Ngươi nói có người nhờ ngươi mua vé giùm à? Là ai vậy?
Hàn Thanh Y bỗng nghĩ đến một khả năng khác. Giá cả Liệt Giới Phù trong buổi đấu giá lên tới mức quá cao, Địch Cửu nhìn qua quả thật không phải là kẻ giàu có như thế. Nếu như người khác vì muốn che giấu tung tích nên mới nhờ Địch Cửu mua vé vào cửa, thì chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được.
Địch Cửu lạnh lùng dáp:
- Đấy là chuyện riêng của ta.
Nói xong câu đó, thân hình Địch Cửu lóe lên, trực tiếp tiến nhập Ngũ Lục thành.