Thế Giới Thứ Chín

Chương 226

Chương 226


- Cái Y…
Trông thấy nam tử râu dài đi tới từ phía xa, Ô Bá Hồ liền hô lên, thậm chí Địch Cửu còn có thể thấy được hai tay lão đang không ngừng run rẩy.
Ngay cả chết lão ta còn không xem ra gì mà lại sợ một tên Cái Y ư? Lúc bấy giờ ánh mắt Địch Cửu mới hạ xuống nam tử râu dài kia, gã có tu vi Trúc Cơ tầng chín, quanh thân mang theo một tầng sát khí nhàn nhạt khiến người đối diện có cảm giác vô cùng không tốt.
Địch Cửu không khỏi than thầm trong lòng, xem như gã tu sĩ Nguyên Hồn Tang Ly gì đó không tới Minh Châu thành thì người thường như cha hắn cũng chẳng phải là đối thủ của Cái Y.
- Ngươi chính là con cá lọt lưới còn sót lại của Địch Gia à?
Cái Y chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới trước mặt Địch Cửu.
Địch Cửu còn chưa lên tiếng thì Ô Bá Hồ bỗng dưng cười một tràng, nước mắt chảy dài, nói với Địch Cửu:
- Địch Cửu à, Ô Gia ta có lỗi với cả nhà họ Địch, cho nên ta muốn thẳng thắn mà nói với ngươi vài chuyện trước khi chết. Mấy người ca ca của ngươi bỏ xác đều ngầm có liên quan tới ta, là ta muốn dùng họ để trải đường cho con trai Quân Giản của mình. Thế lực Địch gia ngươi quá lớn, con ta lo lắng nó không đủ năng lực để khống chế nên ta buộc lòng phải…
- Ô Bá Hồ, có phải ngươi nghĩ mình sắp chết rồi thì muốn nói gì là nói…
Cái Y còn chưa dứt lời thì đã thấy Địch Cửu ở phía đối diện đánh ra một chưởng.
Gã lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng cuồng bạo không ngừng đánh tới, ngay cả năng lực phản kháng cũng chẳng có, cứ thế mà bị luồng chưởng phong kia cuốn lên.
“Phốc!”
Một nhánh hoa cắm phập vào mắt gã, đồng thời cũng ghim chặt gã lên một cây long trụ to lớn trong điện.
- Quá ồn ào, bây giờ chưa phải lúc để tên rác rưởi nhà ngươi nói chuyện đâu.
Hắn hừ lạnh đầy khinh miệt, sau đó mới quay lại nhìn về phía Ô Bá Hồ:
- Lão già chết tiệt, nói vậy thì mấy vị ca ca của ta đều chết do tử thủ vì hai cha con ngươi có đúng không?
Từ sau khi Địch gia bị diệt, Địch Cửu liền bắt đầu hoài nghi cái chết cổ quái của huynh đệ mình, hôm nay rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ ràng. Địch gia vì vương vị của Ô gia mà máu chảy đầu rơi, liều mạng đổ máu rơi lệ, kết quả ngoại trừ bản thân hắn ăn chơi trác táng do không có chút võ căn nào ra thì không ai là không có kết cục thê thảm. Mà hắn có thể sống sót chẳng qua cũng chỉ vì thể chất vô dụng, chỉ biết hưởng thụ của mình.
Vậy thì nước mắt của Ô Bá Hồ có khác gì nước mắt chuột đâu, vì bản thân lão sắp chết nên mới bắt đầu ăn năn hối lỗi với Địch gia mà thôi. Đoán chừng lúc ấy đám người Huyền Hỏa Tông móc mắt tỷ tỷ Địch Địch là điều mà lão vô cùng mong muốn ấy chứ. Phải như vậy thì phụ thân hắn mới tức giận đến nỗi khiến cho cường giả của Huyền Hỏa Tông xuất thủ và giết chết người.
“Tí tách! Tí tách!”
Âm thanh máu của Cái Y liên tục nhỏ xuống.
Gã ta trợn tròn con mắt còn lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm Địch Cửu. Đầu óc gã bây giờ hoàn toàn trống rỗng, thậm chí còn quên luôn một con mắt đang bị cấm trụ của mình.
Vừa rồi Địch Cửu chỉ ngồi yên một chỗ và đánh ra một chưởng mà đã khiến gã không thể phản kháng được chút nào. Loại thực lực đó xem như cường giả Hư Thần cảnh cũng chưa chắc có thể làm được.
Chuyện này sao có thể xảy ra?
- Địch Cửu, ngươi…
Ô Bá Hồ cũng vô cùng kinh hãi ngước lên nhìn Địch Cửu, từ khi nào hắn ta… hắn ta lại đáng sợ như vậy?
Đó là Cái Y có thể nhẹ nhõm giết chết một tên hộ vệ Đại Võ Sư trước mặt lão đấy, thế mà đến một chiêu của Địch Cửu gã cũng không đỡ nổi.
Trước đó khi nhìn thấy Cái Y tới, ông ta vốn nghĩ Địch Cửu hẳn là chết chắc rồi nên mới muốn thú hết mọi lỗi lầm của mình cho nhẹ nhõm, không ngờ Địch Cửu lại cường đại đến thế.
Địch Cửu đứng lên đi tới trước mặt Ô Bá Hồ, gằn giọng nói:
- Giang sơn Ô gia đều do Địch gia ta bỏ ra chín phần công sức dựng lên, có muốn ngươi nhường ngôi cũng là điều ngươi nên làm. Nào ngờ cái lão già súc sinh, vô tình vô nghĩa như ngươi lại tâm ngoan thủ lạt ra tay tiêu diệt toàn gia bọn ta.
- Phụ vương!
Một nam thanh niên mặc áo vàng đột nhiên từ ở ngoài cửa đại điện lao vào. Trông thấy Ô Bá Hồ đang ngồi dưới đất và Cái Y thì bị đính trên cột, y hung ác nhìn sang kẻ duy nhất còn đang đứng trong phòng.
- Ngươi hẳn là Ô Quân Giản đúng không, chính ngươi đã cổ động lão già này ám toán Địch gia ta à?
Địch Cửu vừa đi về phía trước vài bước vừa hỏi, vẻ mặt của hắn lúc này bình tĩnh đến lạ lùng.
- Đúng thế thì sao, ta chính là Ô Quân Giản. Còn ngươi, ngươi là ai?
Nếu chẳng phải do không biết rõ tình huống thì ai mà dám nói với y như vậy đã sớm bị y đâm chết tươi rồi. Mặc dù hiện tại Ô Quân Giản còn chưa ngồi lên vương vị nhưng sẽ chẳng quá lâu đâu, quân đội Tề quốc đã bị y khống chế và chưởng quản hơn phân nửa rồi, hơn nữa trong triều đình cũng toàn là người của y.
Xem như có là phụ hoàng cũng sẽ không nói với y bằng giọng điệu như thế, người trước mặt y là ai mà lại to gan lớn mật như vậy chứ?
Địch Cửu lại tiếp tục đánh ra một chưởng nữa, lần này là hai nhánh hoa thay phiên nhau bắn ra ngoài.
Ô Quân Giản chưa kịp phản ứng thì đã bị chưởng phong ghim chặt lên trên một cây cột khác, cách Cái Y không xa.
Đến tận lúc này thì Ô Bá Hồ mới triệt để tỉnh ngộ lại, lão hiểu được Địch Cửu đã trở về sau khi tu chân xong mà thực lực lại còn phi thường mạnh, thậm chí nếu so sánh ra thì có khi Tang Ly còn yếu hơn hắn nữa, xem ra số mệnh của Ô gia đã tận.
Nhánh hoa trong bình kia có bao nhiêu mềm mại vậy mà vẫn bị Địch Cửu mạnh mẽ dùng nó ghim hai ngươi kia lên trụ điện, loại thực lực này…
- Bằng hữu Khúc Tiểu Thụ của ta hiện giờ đang ở đâu, vì sao ta không tìm được bất kỳ người nào của Khúc gia?
Ánh mắt Địch Cửu rơi xuống người Ô Bá Hồ.
- Ta… ta thật sự chưa từng động tới Khúc gia.
Ô Bá Hồ lấy lại tinh thần, mờ mịt trả lời.
- Lúc trước Khúc Tiểu Thụ tốt bụng tìm ta để báo tin, ta không tin cái loại rác rưởi vong ân phụ nghĩa như ngươi sẽ buông tha cho cậu ấy. Khai nhanh lên.
Địch Cửu châm chọc đáp.
Ổ Bá Hồ vẫn tiếp tục lắc đầu.
- Ta thật sự không biết Khúc Tiểu Thụ báo tin cho ngươi. Kể từ sau khi Địch gia diệt tộc xong thì Khúc gia toàn bộ đều mất tích. Không lâu sau khi Địch huynh đệ chết thì đại tướng Điền Khô đã dẫn quân làm phản khiến khắp nơi trên Tề quốc đều là khói lửa chiến tranh, cộng với việc các quốc gia khác cũng bắt đầu động thủ với Tề quốc, thế nên ta chẳng còn tinh lực đâu mà đi điều tra chuyện này…
Trước mắt Địch Cửu hiện ra hình dáng của một người nam tử trung niên với râu mọc đầy mặt. Lúc trước Điền thúc thúc rất ít khi trở về, nhưng bất kỳ lúc nào gặp hắn ông đều sẽ tặng hắn đao kiếm chất lượng thượng thừa hoặc lễ vật kỳ lạ… Điền Khô là người tử trung với Địch Gia, thấy phụ thân hắn chết oan ức như vậy mà ông không phản kháng mới là chuyện lạ.
- Vậy bây giờ Điền Khô ở đâu? Còn mấy ngươi nhi tử còn lại của ngươi nữa?
Địch Cửu tiếp tục hỏi.
Nghe thế, Ô Bá Hồ liền bật cười.
- Địch huynh đệ, ta biết rồi, ngươi là phái con ngươi đến đây trả thù giết hết con ta đúng không? Ta không trách ngươi, ta chết cũng đáng đời, khí số Ô gia ta đến đây là hết…
Nói xong, lão ta liền ngã nhào xuống đất, thần niệm Địch Cửu rơi lên ngươi lão thì phát hiện Ô Bá Hồ đã sớm khí tuyệt bỏ mình rồi.
Bấy giờ ánh mắt Địch Cửu mới dời đến trên thân Cái Y.
- Lão chết rồi thì cũng nên đến phiên ngươi nhỉ.
Cái Y cứng họng nãy giờ cuối cùng cũng có thể nói được, bèn vội vàng kêu to:
- Địch đạo hữu, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Ta là Luyện Đan đại sư tứ phẩm đến từ Huyền Hỏa Tông, đó là một trong những lục tinh tông môn…
Lúc nói chuyện, máu từ mắt Cái Y vẫn không ngừng chảy xuống đất.
- Lục tinh thông môn thì can hệ gì đến ta, tu sĩ Hóa Chân ta còn từng giết qua rồi, lục tinh tông môn có rất nhiều Hóa Chân à?
Địch Cửu khinh thường đáp.
Có lẽ sự tồn tại của lục tinh tông môn tại đại lục Á Luân là nhất đẳng đấy, nhưng nếu so với Thế giới Tiểu trung ương thì ngay cả hạt cát cũng chẳng bằng đâu.
- ….
Bị lời nói của Địch Cửu kinh trụ khiến Cái Y cứng họng, vô luận là thật hay giả thì quả thật hắn ta hoàn toàn không đặt Huyền Hỏa Tông vào mắt.
- Ta cho ngươi một cơ hội, những nhi tử còn lại của Ô Bá Hồ ở nơi nào?
Địch Cửu phất tay một cái, Cái Y đột ngột ngã nhào xuống đất.
Gã cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đáp:
- Bọn họ đều đã chết trận hết rồi, chỉ còn mỗi Ô Quân Giản mà thôi…
Hừ, quả là thiện giả thiện báo ác giả ác báo mà. Phụ thân hắn xem Ô Bá Hồ không khác gì thủ túc, vậy mà lão ta lại không chút do dự ám toán Địch gia hắn, loại người này được chết đi dễ dàng như vậy là quá tiện nghi cho lão rồi.
- Nói đi, câu khi nãy ngươi chưa nói hết là có ý gì?
Địch Cửu đứng từ trên cao nhìn xuống Cái Y.
Cảm nhận được sát khí trong mắt Địch Cửu, trong lòng gã căng thẳng vô cùng.
- Mặt ngoài ta được mời tới là để chữa thương cho nữ nhi của Ô Bá Hồ, nhưng thực chất Tề Quốc chỉ là một nước phụ thuộc quốc chủ mà thôi, ta làm gì mà để tâm tới. Nguyên nhân thật sự là do thời điểm tìm kiếm bí cảnh, Huyền Hỏa Tông đã nhận được tin tổ tiên của Địch Gia từng có một cường giả đỉnh cấp và lưu lại cho họ một bộ công pháp Thiên Cấp. Ta muốn tìm cớ để giúp thiếu chủ thu thứ người muốn về tay thôi.
- Vậy còn chuyện Thánh Linh Nhãn thì sao?
Địch Cửu hừ lạnh một tiếng khiến Cái Y run rẩy cả người:
- Chuyện về Thánh Linh Nhãn, ta, ta…
Gã nghĩ tới việc năm xưa mình từng làm thì không thể nói nên lời. Cái Y cảm nhận được Địch Cửu không phải là dạng người thiện lương gì, sát khí quanh thân hắn hẳn là được tôi luyện nên từ những trận chiến khốc liệt.
- Chờ đã, tỷ tỷ Địch Địch của ngươi vẫn còn sống…
Cái Y vô cùng hoảng sợ nên đành bất chấp khai hết:
- Thánh Linh Nhãn của Lượng Lộc cần có máu tươi của Địch Địch dưỡng dục mới tồn tại được, vì vậy nên nàng ta vẫn còn giá trị để sống, bây giờ tại Huyền Hỏa Tông…
- Bọn súc sinh!
Địch Cửu tức giận đến trắng nhợt cả mặt, ngay lập tức hắn ném một đạo hỏa diễm ra.
“Oanh!”
Hỏa diễm kinh khủng chớp mắt bộc phát ra từ Thừa Dịch Điện. Cái Y và Ô Quân Giản kêu la thảm thiết, phi tử và cung nữ của Ô Bá Hồ hoảng loạn cố gắng xông ra ngoài. Mấy tên cấm vệ quân xông tới hỗ trợ nhưng vừa tới gần thì đều bị hỏa diễm cuốn lấy rồi biến mất trong chớp mắt.
Thật ra thì Địch Cửu cũng không hoàn toàn muốn giết chết tất cả mọi người làm gì, trong đầu hắn bây giờ chỉ lo lắng cho tỷ tỷ Địch Địch đang chịu khổ của mình. Vậy nên sau khi quăng đoàn hỏa diễm đó ra, hắn liền thi triển Thần Niệm Độn đến cực hạn để phóng tới Huyền Hỏa Tông. Bỏ mặc đám người hoàng cung đấy tự sinh tự diệt.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất