Chương 225
- Huynh còn dám trở về ư? Mau theo ta, ta mang huynh ra ngoài. Còn nữa, nếu được thì đừng vác đao trên lưng, như vậy sẽ tự chuốc họa vào thân đấy.
Chân Mạn vội chạy lên tìm Địch Cửu, nhìn thấy Hồng Anh đao sau lưng hắn bèn gấp gáp khuyên ngăn.
Địch Cửu ngẩng đầu nhìn Chân Mạn, dung mạo nàng gần như không thay đổi, vẫn giữ lại được vẻ đẹp thanh tú của năm xưa, tuy nhiên tu vi bây giờ đã là Trúc Cơ tầng hai rồi. Có thể tu luyện tới cảnh giới này tại Á Luân đại lục thì tư chất của nàng xem như không tệ.
- Mạn sư muội, hắn là ai vậy?
Nam tử đi cùng Chân Mạn thuận miệng hỏi một câu.
- Địch Cửu là người duy nhất còn sống sót của Địch gia.
Chân Mạn không giấu diếm thân phận của hắn.
Địch Cửu bây giờ cường tráng hơn quá nhiều so với lúc trước, trên thân đã có thêm vài phần khí khái nam tử, đáng tiếc trong mắt Ô gia vẫn chỉ tựa như một con kiến hôi mà thôi.
- Tạ ơn nàng đã nhắc nhở, ta còn có chút việc cần hoàn thành, nàng cứ đi trước đi.
Nói chuyện với người từng thương mà trong lòng hắn bình tĩnh, thản nhiên như nước trên mặt hồ, cảm xúc năm xưa đã không còn có thể khuấy động tâm hồn hắn nữa.
Phần tình cảm khi còn trẻ đã hoàn toàn biến mất. Giờ khắc này, Địch Cửu cảm giác được ở sâu trong nội tâm dường như có thứ gì đó bị phá vỡ, không hiểu sao điều đó làm hắn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Địch Cửu đứng lên, lặp lại một lần nữa với Chân Mạn:
- Tạ ơn nàng.
Chân Mạn ngẫu nhiên xuất hiện khiến tâm cảnh hắn đột ngột tăng lên, đây là chuyện Địch Cửu vốn không nghĩ tới. Lần nói tiếng cám ơn thứ hai là bởi vì sự xuất hiện của nàng đã giúp hắn buông bỏ được chấp niệm thời niên thiếu.
Chờ sau khi hắn báo thù cho Địch gia xong, những chấp niệm còn lại trong lòng chắc chắn sẽ được xua tan hoàn toàn, tâm cảnh sẽ lại tăng lên một cấp bậc.
Chân Mạn lắc đầu:
- Huynh cám ơn ta cái gì chứ, mặc dù ta đã bái nhập tông môn nhưng vẫn chẳng có năng lực giúp được gì cho huynh. Ta nghe nói Ô gia có quan hệ mật thiết với một đại tông môn, huynh nhớ phải cẩn thận đấy.
Địch Cửu mỉm cười, Chân Mạn vĩnh viễn sẽ không hiểu ý nghĩa câu tạ ơn kia, hắn để lại một viên ngọc trên bàn rồi trực tiếp quay lưng đi ra ngoài.
- Này, huynh chờ một chút...
Chân Mạn vội đuổi theo nhưng thoáng chốc Địch Cửu đã biến mất. Trong phạm vi thần niệm của nàng cũng không tìm được thân ảnh của hắn.
- Người này có vẻ rất khó lường nhỉ.
Nam tử đứng cạnh khẽ nhận xét một câu, bởi vì thần niệm của y cũng không nhìn thấy Địch Cửu, mặc dù y đã tu luyện đến Trúc Cơ tầng bảy, thần niệm mạnh hơn Chân Mạn nhiều.
Chân Mạn kinh ngạc đứng tại cửa tửu điếm, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, chẳng lẽ Địch Cửu cũng đã bái nhập một tông môn nào đó rồi ư? Thậm chí tu vi còn mạnh hơn nàng nữa?
Không, khả năng này thật sự quá nhỏ. Địch Cửu vốn làm gì có võ căn, sau khi nàng tu chân rồi mới biết được nếu người không tồn tại võ căn thì nhất định cũng chẳng có linh căn.
- Mạn sư muội, ta hoài nghi tên kia rất có thể cũng đã tu chân, lần này trở về có lẽ là để báo thù.
Nam tử trầm giọng nói.
Chân Mạn lắc đầu:
- Không phải, trên người hắn không hề có chút xíu ba động linh vận nào, cũng không có khí tức chân nguyên. Hơn nữa khí tức hắn rất nhẹ nhàng, đâu có vết tích tu luyện gì... Aizz, chỉ hy vọng hắn đừng ngu ngốc làm chuyện hồ đồ, Địch gia hẳn chỉ còn lại độc đinh mình hắn, đã trốn thoát được rồi sao lại còn trở về chứ?
Thoáng ngừng một chút, bỗng nhiên Chân Mạn khẽ hô lên:
- Ta biết rồi, có lẽ hắn lấy được một tờ Ẩn Nặc Phù chăng? Khó trách hắn có thể bình an tiến vào Minh Châu thành mà không bị ai phát hiện.
Chỉ như vậy mới giải thích được chuyện vì sao Địch Cửu lại đột nhiên biến mất.
- Sư muội, thời điểm hắn nhìn thấy muội hình như rất bình tĩnh nhỉ?
Nam tử nọ rất thích Chân Mạn, thế nên gã vẫn luôn chú ý tới ánh mắt của Địch Cửu.
Vì vậy gã phát hiện, ánh mắt tên họ Địch kia nhìn Mạn Nhi bình tĩnh tới mức gần như không hề có biểu cảm, cái này không giống với người thích nàng đến mức khắc cốt ghi tâm cho lắm.
Chân Mạn khẽ giật mình, mới rồi nàng chỉ bận tâm đến tính mạng Địch Cửu cho nên không chú ý tới việc đó lắm, bây giờ ngẫm lại thì quả thật ban nãy hắn quá mức bình thản, vẻ an tĩnh ấy khác xa so với bộ dáng điên cuồng thích nàng năm đấy.
...
Trong Thừa Dịch điện, vương cung Tề quốc.
Ô Bá Hồ ho khan, chậm rãi nói:
- Cho người truyền Giản nhi tới đây.
- Vâng ạ!
Thái giám đứng bên cạnh lập tức cung kính đáp lời, sau đó khom lưng lui ra ngoài. Tuy nhiên ông ta còn chưa kịp ra khỏi cửa thì đã bị đá một cú tận lực ngay giữa lưng, ngã ào vào người Ô Bá Hồ.
Ô Bá Hồ vốn ốm yếu, nhận phải cú va chạm này liền phun một ngụm máu. Tên thái giám kia té sấp xuống đất, kinh hãi há hốc mồm mà chẳng thể nói được gì.
- Lớn mật...
Ô Bá Hồ gầm thét, dù hiện tại lão có suy nhược tới cỡ nào thì ít nhiều gì trên người vẫn còn có khí thế vương giả.
Mới hô được hai chữ, lão đã nín bặt, bởi vì lão nhận ra người vừa tới là ai.
Địch Cửu - kẻ duy nhất họ Địch chạy thoát khỏi cuộc tàn sát gia tộc năm đó, quả nhiên hắn đã trở về báo thù rồi. Ô Bá Hồ thở dài, Địch Cửu trốn thoát, lại thêm lão tổ Địch Dược chưa rõ tung tích khiến lão biết chuyện này vẫn còn chưa kết thúc được.
- Ngươi có thể xuyên qua nhiều thủ vệ để đi vào chỗ này như chốn không người, có thể thấy được thực lực của ngươi hẳn phải lên tới Võ Vương hoặc là ngươi cũng tiếp xúc với tu chân giới rồi nhỉ?
Không ngờ Ô Bá Hồ nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, lão không điên cuồng gọi người, cũng không cố gắng giải thích hay cầu xin tha thứ gì cả.
Địch Cửu đi qua, dùng sức nhấc Ô Bá Hồ lên rồi ném sang một bên tựa như ném một đống rác, sau đó hắn ngồi lên ngai vàng của lão rồi mới từ tốn cất lời:
- Hôm nay ta tới đây đã không có ý định để Ô gia còn sót lại dù chỉ là một con kiến. Tuy nhiên, trước khi làm vậy, ta muốn hỏi ngươi một câu, Khúc Tiểu Thụ đi đâu rồi? Nếu ngươi thành thật trả lời, ta có thể cân nhắc cho ngươi toàn thây đấy.
Ô Bá Hồ hít một hơi thật sâu, lão dùng tay qua loa lau đi vết máu trên khóe miệng, đoạn bảo:
- Quả thật ta có lỗi với Địch gia, nhưng kẻ giết phụ thân ngươi không phải ta, móc mắt tỷ tỷ ngươi cũng không phải vì chữa bệnh cho nữ nhi của ta.
Địch Cửu trừng mắt:
- Vậy kẻ đó là ai?
- Cái Y.
Ô Bá Hồ bình tĩnh trả lời.
Địch Cửu chế nhạo:
- Cái Y mà ngươi nói chỉ là một y sinh, y sinh cũng có tư cách động thủ đối với cha ta sao? Ô Bá Hồ, nếu ngươi vẫn không chịu nói thật, đừng trách ta phải sưu hồn ngươi.
Địch Cửu biết người mà lão già nọ vừa nhắc tới. Cái Y là Y Đạo tông sư đến từ Lô Nguyên đế quốc. Trong mắt Địch Sam, Y Đạo tông sư đoán chừng chỉ nhỏ bé và yếu ớt hệt như một con kiến mà thôi.
- Ngươi quả nhiên đã tu chân rồi sao?
Nghe Địch Cửu nhắc đến hai chữ sưu hồn, Ô Bá Hồ bất giác run rẩy cả người.
Địch Cửu nhìn chằm chằm Ô Bá Hồ, không thèm trả lời câu hỏi của lão.
- Ngươi… ngươi cứ để ta nói hết đã, sau khi dứt lời, ta sẽ… ta sẽ tự mình đi tạ lỗi với Địch Sam huynh.
Ô Bá Hồ điều chỉnh lại tâm tình của mình một lúc rồi mới tiếp tục nói:
- Người khác chỉ biết Cái Y đến từ Lô Nguyên đế quốc, trên thực tế hắn đến từ tông môn tu chân Huyền Hỏa môn. Huyền Hỏa môn nghe đồn là lục tinh tông môn, ta không biết lục tinh tông môn có ý nghĩa gì, ta chỉ biết người đi theo Cái Y chỉ dùng một tay đã giết tổng cộng 304 cấm quân của ta, trong đó còn bao gồm một cường giả Đại Võ Sư. Phụ thân ngươi và 36 Thiết Huyết vệ của cũng do tên đó giết. Kẻ đấy tên là Tang Ly, ta nghe Cái Y bảo gã chính là cường giả Nguyên Hồn. Cường giả Nguyên Hồn có ý nghĩa gì, ngươi hẳn sẽ hiểu rõ hơn ta.
Địch Cửu siết chặt nắm đấm, không ngờ tu sĩ Nguyên Hồn lại đến Tề quốc. Một tu sĩ Nguyên Hồn có thể dễ dàng hủy diệt cả Tề quốc mà lại tới đối phó phụ thân hắn, người vốn chỉ là phàm nhân bình thường ư?
- Vì sao?
Trong giọng nói Địch Cửu tràn đầy sát khí, đừng nói lục tinh tông môn, dù là thất tinh hay bát tinh thì hắn cũng sẽ san bằng bọn chúng. Kể cả nếu gặp cửu tinh tông môn thì hắn cũng có thể dùng Khốn Sát Trận để xử lý lũ người đấy.
Ô Bá Hồ tiếp tục kể, âm lượng ngày một tăng cao:
- Tỷ tỷ ngươi - Địch Địch có Thánh Linh Nhãn, sở dĩ ta biết chuyện này là do Minh Châu nói cho ta biết. Địch Địch và Minh Châu tình như thủ túc, sau khi mắt Địch Địch bị móc ra, Tang Ly không giết con bé mà lại để Minh Châu theo nàng cùng đi. Lúc Tang Ly móc mắt tỷ tỷ ngươi đã nói tin tức này ra...
Trong ngực Địch Cửu chợt dâng lên một cỗ khí tức phiền muộn mà không có cách nào phóng thích nổi.
Hắn biết Thánh Linh Nhãn, tu sĩ chỉ cần kích phát Thánh Linh Nhãn thì sẽ có thể xem thấu hết thảy hư ảo, thậm chí xem thấu cấm chế ẩn giấu, đây là trời sinh huyết mạch. Nếu Địch Địch sở hữu đôi mắt như thế, vậy đã nói rõ tổ tiên Địch gia từng xuất hiện một tu chân giả vô cùng cường đại.
- Sau khi Minh Châu trở về liền tự vẫn. Nó nói nội tâm nó bị dày vò tới cực điểm vì chuyện của tỷ tỷ ngươi nên không thể sống tiếp được nữa. Về sau ta mới biết, Minh Châu ngoại trừ đau khổ vì chuyện Địch Địch còn bởi vì nó bị Lượng Lộc cường bạo...
Ô Bá Hồ nói đến đây thì nghẹn ngào không thôi, từ lâu lão đã chẳng màng tới tính mạng mình nữa rồi, nhưng Ô Minh Châu là viên ngọc quý giá trong lòng lão. Con gái yêu quý tự sát ngay trước mặt mình, thậm chí còn bị kẻ khác cường bạo mà lão lại không thể làm được gì, nỗi ấm ức bao năm nay ai có thể hiểu cho lão.
- Lượng Lộc là ai?
Trong mắt Địch Cửu dường như bốc lên một ngọn lửa.
Ô Bá Hồ khàn giọng đáp:
- Lượng Lộc là con trai độc nhất của Lượng Tuyệt Nhận - tông chủ Huyền Hỏa tông, mắt của Địch Địch bị móc ra à để cho tên khốn đó. Ta có lỗi với Địch gia, nếu không phải ta mời Cái Y đến chữa mắt cho Minh Châu thì những chuyện bi kịch như vậy đã không xảy ra...
- Ngươi sai rồi, cho dù ngươi không mời ta tới thì Địch gia cũng sẽ chẳng thể tồn tại. Tuy nhiên nhờ vậy mà thiếu chủ có thêm một đôi Thánh Linh Nhãn, coi như ngươi đã lập công đấy.
Một nam tử vóc dáng cao gầy đi đến, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại mang theo vẻ mỉa mai khó che giấu.