Chương 230
Địch Cửu biết rõ việc truyền tống giữa hai đại lục khó khăn đến cỡ nào. Lấy thực lực của hắn cũng không thể bố trí truyền tống trận giữa hai giới vực được. Vả lại hắn có thể chắc chắn lúc hắn di chuyển đến đây, truyền tống trận ở Thế giới Tiểu trung ương đã lưu lại khí tức của hắn. Một mình hắn quay trở về thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn mang theo Hợi Hoằng thì chẳng khả thi chút nào.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu bèn dứt khoát nói thẳng:
- Hợi huynh, sở dĩ ta có thể từ Thế giới Tiểu trung ương truyền tống đến đây là bởi vì ta mang thân phận đặc thù. Như vậy đi, ta ở chỗ này chờ ba tháng, đợi tên cường giả từ Thế giới Tiểu trung ương đến tuyển chọn đệ tử thiên tài, lúc đó ta sẽ hỏi thử y xem có còn biện pháp nào khác không nhé.
Địch Cửu biết thừa sở dĩ ông ta đối tốt với hắn như thế là bởi vì ông ta muốn đi đến Thế giới Tiểu trung ương mà thôi. Thế nhưng Địch Địch ở lại đây còn phải nhờ Hợi Hoằng chiếu cố một chút. Vậy nên dù thế nào thì nhất định hắn cũng phải trả lại phần nhân tình này.
- Nếu vậy thì ta cảm ơn Địch đạo hữu trước.
Hợi Hoằng nhanh chóng đứng lên nói lời cảm tạ.
Nếu như chỉ là sự tình bình thường, ông ta cũng sẽ không thức thời để Địch Cửu chờ ở nơi này ba tháng. Thế nhưng sự tình tiến về Thế giới Tiểu trung ương đối với ông ta quá quan trọng, cho dù mặt dạn mày dày hơn nữa thì nhất định cũng phải làm.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc thì Tuần Ấp đã trở về, y đưa một viên ngọc phù và một cái ngọc giản ghi chép bản đồ cho Địch Cửu.
- Tiền bối, tại hạ đã tìm xong động phủ rồi. Đây là khế phù sở hữu động phủ, có thể tùy ý tiến vào bên trong. Còn đây là ngọc giản vị trí chi tiết.
- Đa tạ.
Địch Cửu tiếp nhận hai món đồ vật xong liền đứng lên. Tu vi Địch Địch hiện giờ quá yếu, trước khi để nàng bế quan thì hắn cần phải bố trí một chút pháp trận phòng ngự xung quanh động phủ mới được.
- Vậy ta không quấy rầy đệ nữa, nếu có chuyện gì Hợi Hoằng ta có thể giúp được thì đệ cứ nói nhé.
Hợi Hoằng cũng đứng lên đưa tiễn khách.
Địch Cửu lần nữa ôm quyền, nói:
- Đa tạ Hợi huynh, quả thật ta còn một việc cần nhờ. Ta có một người bạn tên Khúc Tiểu Thụ, người này vốn sống ở Minh Châu thành, nhưng sau khi Địch gia xảy ra biến cố thì gia tộc bọn họ đã rời đi. Mong Hợi huynh nếu có thể thì hãy điều tra giúp ta xem Khúc gia hiện nay đang ở nơi nào nhé.
- Không thành vấn đề, nếu có tin tức ta sẽ báo ngay cho đệ.
Hợi Giằng sảng khoái đồng ý, chuyện này đối với ông ta cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Ông ta làm hội trưởng Tinh Hằng công hội, toàn bộ đế quốc trên Á Luân đại lục đều phải nhượng mấy phần.
Địch Cửu cảm tạ Hợi Hoằng rồi dẫn Địch Địch rời khỏi.
Tuy Địch Cửu đã biết vị trí của động phủ nhưng Hợi Hoằng vẫn phái Tuần Ấp dẫn đường cho hai người họ, đến nơi rồi thì y mới rời đi.
Địch Cửu đã nói chỉ cần một nơi ở tạm thời nhưng Hợi Hoằng vẫn chuẩn bị một gian nhà vô cùng khang trang. Diện tích ước chừng lên tới mấy trăm mét vuông, đã vậy động phủ còn có một tiểu viện tử, giữa sân có một vườn linh thảo khá đa dạng chủng loại. Linh thảo trong vườn đa phần đều mới được trồng, tuy đẳng cấp không cao nhưng đều là linh thảo dưỡng sinh trung cấp.
- Địch Địch, một lúc nữa ta sẽ bố trí Khốn Sát Trận và Phòng Ngự Trận, Khốn Sát Trận có lưu lại khí tức của tỷ, tỷ có thể tùy tiện ra vào. Bất kỳ ai muốn vào đều phải có sự cho phép của tỷ. Muốn điều khiển Khốn trận thì tỷ chỉ cần truyền ý niệm của mình vào miếng ngọc này là được.
Địch Cửu lấy ra một viên ngọc bài đưa cho Địch Địch.
Phòng Ngự Trận lúc đầu của động phủ quá thấp, đương nhiên Địch Cửu nhìn không vừa mắt rồi.
- A Cửu, chỗ đệ tính đi rất xa ư?
Càng tu luyện, Địch Địch càng biết hiện giờ mình yếu ớt như thế nào. Nàng hiểu rõ một việc, ấy là nếu như không mau chóng tăng thực lực của mình lên thì sợ rằng sau này nàng sẽ làm liên lụy đến A Cửu. Địch gia hiện tại hẳn cũng chị còn lại hai tỷ đệ nàng mà thôi.
Địch Cửu gật đầu.
- Đúng vậy, đệ đi tìm Điền thúc xem thử một chút, sau đó sẽ quay lại nơi này. Ba tháng sau, có lẽ đệ sẽ lại đi đến một nơi rất xa…
Địch Địch không tiếp tục hỏi Địch Cửu dự tính đi đâu. Bởi vì lúc mà bên trong cơ thể nàng hình thành tinh không mạch lạc, nàng ẩn ẩn có cảm giác tương lai mình cũng sẽ thuộc về vũ trụ mênh mông, tựa như vị đệ đệ mà nàng luôn yêu thương kia vậy.
...
Một ngày sau, Địch Cửu rời khỏi Tinh Hằng tu chân thành. Hắn bố trí một đống trận pháp xung quanh nơi ở của Địch Địch, còn chu đáo bố trí thêm một cái Tụ Linh Trận cấp bốn nữa mới yên tâm rời đi.
Ngoại trừ lưu lại cho Địch Địch tài nguyên tu luyện và cảm ngộ tu luyện ra, hắn còn lưu lại cho Địch Địch mười cái đao phù, mỗi cái đạo phù này đều lưu lại hình ảnh thần niệm của hắn.
Lấy tu vi Tích Hải cảnh của Địch Cửu thì vốn không thể làm được như vậy, may mà thần niệm của hắn đã đạt cấp mười. Hình ảnh thần niệm cấp mười cô đọng còn rõ ràng hơn cả hình ảnh thần niệm cường giả Hóa Chân cảnh cô đọng.
Sau khi rời khỏi Tinh Hằng tu chân thành, Địch Cửu đi thẳng đến biên giới nước Tề. Tung tích Khúc Tiểu Thụ tìm không dễ, nhưng muốn biết tung tích Điền Khô lại không khó, Điền Khô là tướng quân, đương nhiên là ở biên giới nước Tề.
...
Kỵ Thành là thành thị lớn nhất ở phía bắc nước Tề. Mà nơi đây lại là địa bàn của nước Tây Quyết.
Lúc này, khắp Kỵ Thành đều phát ra khí tức hôi bại, giống như sắp phải đối mặt với tận thế. Thành thị lớn như vậy nhưng trong thành chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện một vài người đi đường, mà những người ngẫu nhiên xuất hiện trên đường phố đều mang vẻ mặt ngây ngô, ánh mắt ngốc trệ.
Trong phủ thành chủ rách nát, một nam tử vóc người trung đẳng, trên mặt râu ria xồm xoàm đang ngồi ở ghế chủ vị. Một cánh tay của y còn đang bị băng vải đeo trên cổ, áo giáp mặc trên người loang lổ vết máu.
“Ầm ầm!”
Tiếng pháo oanh từ ngoài thành truyền đến làm phủ thành chủ chấn động, bụi đất rơi lả tả xuống.
Một nam tử thân hình cao lớn bưu hãn đứng ở bên trái tức giận quát:
- Quy tắc chiến tranh của Lô Nguyên đế quốc không cho phép sử dụng loại vũ khí nóng như thuốc nổ. Đám con rùa Tây Quyết này lại dám ngang nhiên sử dụng đại pháo, chúng ta nhất định phải bẩm báo lên đế quốc.
Trong phòng chí ít có hơn mười người nhưng lại không có ai đáp lời người này. Lô Nguyên đế quốc quả thật có quy định như y nói, nước Tề đương nhiên phải chấp hành nghiêm túc không thể vi phạm. Thế nhưng nước Tây Quyết lại ngang nhiên sử dụng đại pháo, bên trong ắt hẳn đã được Lô Nguyên đế quốc ngầm cho phép. Đổi lại nếu như nước Tề quốc mà dám sử dụng đại pháo, đoán chừng không bao lâu Lô Nguyên đế quốc sẽ phái quân đội đến trấn áp ngay.
Từ đó có thể thấy được địa vị của những nước phụ thuộc Lô Nguyên đế quốc cũng chẳng giống nhau.
- Điền soái, nếu cứ tiếp tục để tình trạng này diễn ra, một khi bọn chúng thành công công phá tường thành thì chúng ta sẽ không còn cơ hội phản kháng nữa đâu.
Một nam tử trung niên có nước da tái trắng, ngồi kế nam tử râu ria xồm xoàm, mở miệng nói.
Điền soái vung tay đập cái rầm lên bàn trà, có lẽ do dùng sức quá lớn nên chỗ tay cụt lại tứa máu ra.
- Điền Khô ta vốn là hộ vệ Địch gia, lúc trước Địch gia bị Ô Bá Hồ tiêu diệt, đáng tiếc ta không có năng lực giết lão báo thù cho tướng quân, ngược lại còn bị Tây Quyết và quân đội của con rùa già đó liên thủ áp chế ở Kỵ Thành. Hiện tại lâm vào tình cảnh này, là ta đã liên lụy đến mọi người rồi.
- Điền đại ca nói những lời này làm gì. Chiết Mông ta từ khi tiến vào Kỵ Viễn quân đã đi theo Điền đại ca cho đến tận ngày hôm nay, sống chết đối với ta mà nói đã không còn quan trọng.
Nam tử bưu hãn thân hình cao lớn kích động nói.
- Không sai, Điền soái cứ việc phân phó, Địch Viễn quân ta không có thứ hèn nhát.
Mấy người còn lại trong phòng đều sục sôi ý chí quyết chiến.
Điền Khô dùng sức nắm chặt nắm đấm.
- Đã như vậy, chúng ta hãy giống như hôm qua, mở cửa thành giết một trận thống khoái đi.
...
Lúc Địch Cửu vừa đến thì nhìn thấy đại pháo đang oanh tạc Kỵ Thành. Hắn biết nước Tề không cho phép phát triển vũ khí nóng, không chỉ có nước Tề mà toàn bộ các quốc gia khác cũng bị cấm dùng vũ khí nóng chứ đừng nói đến việc dùng đại pháo công thành.
Lúc còn ở Minh Châu thành hắn vẫn luôn không hiểu vì sao lại có quy định như thế, nhưng hiện tại hắn biết rồi. Đây tuyệt đối không phải quy định do đế quốc đặt ra mà là do những môn phái tu chân giới đặt ra. Những tông môn này lo lắng phàm nhân phát triển vũ khí nóng đến cực hạn, tương lai chỉ cần một quả đạn pháo đã đủ công phá cả một tông môn.
Địch Cửu trông thấy Điền Khô bị thương mà vẫn xung phong dẫn đầu, mang theo một đám binh sĩ xông ra cửa thành liền giận dữ. Đám vương bát đản kia dám dùng vũ khí nóng khi dễ Điền thúc ư?
Nhìn thấy cửa thành mở ra, Tây Quyết đình chỉ oanh pháo, một tên hồng y tướng quân mang theo mấy vạn người xông về Kỵ Thành, hiển nhiên chẳng hề đem đám tàn binh bại tướng Điền Khô để vào mắt, muốn nhất cử xông vào chiếm lấy Kỵ Thành.
Địch Cửu quan sát thấy bên phe Điền Khô ước chừng chỉ còn vạn người, sĩ khí rõ ràng không bằng binh lính Tây Quyết, xem ra lần này Điền thúc quả thật muốn liều mạng rồi.
Không đợi hai quân giáp lá cà vào nhau, Địch Cửu đã đưa tay đánh một đạo chân nguyên ra ngoài. Chân nguyên hóa thành một cơn gió lớn trực tiếp cuốn tên hồng y tướng quân lên không trung. Những cuồng phong này không dừng lại mà tiếp tục mở rộng ra xung quanh, cuốn cả đám binh sĩ hất lên cao rồi mặc kệ bọn họ rơi tự do từ độ cao chục thước.
Phạm vi cuồng phong do Địch Cửu tạo ra quá lớn, đối với binh lính phàm nhân mà nói thì đây chẳng khác nào một cơn thiên tai dữ dội, khủng khiếp. May cho bọn chúng là Địch Cửu khinh thường động sát ý với đám phàm nhân ấy, nếu không một cái đao trận của hắn đã có thể giết sạch toàn bộ binh sĩ ở nơi này.
Sau khi đội hình bị Địch Cửu quấy nhiễu liền loạn cả lên. Rất nhiều binh sĩ nhìn thấy chủ soái của bọn họ bị cuốn lên không trung, sự tình đáng sợ đó in sâu vào trong lòng mọi người, ngay cả binh sĩ liều mạng nhất cũng không dám tiếp tục xông lên nữa. Mấy vạn người hỗn loạn, chen lấn giẫm đạp nhau không dứt.
Trận hình đã loạn, căn bản không cần tiếp tục đánh.
Điền Khô vốn dự định liều mạng, nếu không y cũng chẳng dẫn toàn bộ binh sĩ xông ra cổng thành.
Bởi vì nếu y không ra thì trước sau cũng phải chết. Đối phương dùng đại pháo công kích tường thành thì việc nó đổ sập cũng chỉ là chuyện sớm muộn. So với núp ở trong thành biệt khuất chết đi thì thà rằng lao ra ngoài liều mạng còn hơn. Ít nhất cũng có người có thể tranh thủ trong lúc loạn lạc trốn đi, không cần phải toàn bộ chờ chết ở trong thành.
Điền Khô không nghĩ đến hai quân còn chưa giao chiến thì quân đội bên phía Tây Quyết đã loạn. Từ năm 13 tuổi y đã theo Địch Sam tướng quân đánh nam dẹp bắc, trấn thủ biên cương mấy chục năm, há không biết lúc này phải làm gì?
Y rất nhanh liền lấy lại tinh thần, kích động quát lớn:
- Đám con rùa Tây Quyết đã loạn, Địch Viễn quân theo ta giết đám khốn kiếp đó!
- Giết! Giết! Giết!...
Hơn vạn Địch Viễn quân trở nên dũng mãnh như hổ xuất chuồng. Chỉ trong vòng vài phút, bọn họ đã xông tới chỗ đám quân Tây Quyết đang hỗn loạn, chuẩn bị quyết đấu một trận sống mái với bọn chúng.