Chương 231
Địch Cửu coi như kiến thức được thế nào là binh bại như núi đổ, đội hình đối phương tan tác thành thế này thì dù đội quân kém cách mấy cũng có thể đánh bại.
Địch Cửu không cần hỏi cũng biết, tu chân giả không được phép chen chân vào chiến tranh của phàm nhân, tuy nhiên hắn chẳng thèm quan tâm. Ngay cả Huyền Hỏa tông mà hắn còn dám tiêu diệt thì sao phải lo lắng về mấy thứ luật lệ đó chứ?
Đại tướng như Điền Khô thật sự quá rành việc giải quyết loại chiến trường nghiêng hẳn về một bên như vậy, nửa ngày sau thì cuộc chiến đã hoàn toàn kết thúc.
Trừ bỏ một ít binh lính đào tẩu hoặc bị giết, chỉ tính riêng tù binh thôi đã lên tới tận ba vạn. Bởi vì Tây Quyết quốc vốn không đặt Điền Khô vào mắt, cho nên bọn chúng hạ trại chỉ cách Kỵ Thành vẻn vẹn vài dặm, gần như là giáp ranh với tòa thành.
Lần này Điền Khô không chỉ đánh bại năm vạn đại quân, giải vây cho Kỵ Thành, mà còn thu hoạch được vô số lương thảo và quân nhu.
Kỵ Thành vốn đang âm u đầy tử khí, bởi vì trận đại thắng này mà sinh cơ đột nhiên tràn trề.
Có đôi khi sống và chết chỉ cách nhau hai chữ hi vọng mà thôi. Trước đó Tây Quyết công chiến, quân dân bên trong thành gần như chết đói, bởi vậy bọn họ mới tuyệt vọng, tình trạng âm u đầy tử khí khó mà tránh khỏi.
Hiện tại Kỵ Thành đã được giải vây, Địch Viễn quân đại thắng, lại thêm quân đội thu được vô số lương thảo và quân nhu. Việc này chẳng khác nào giúp bọn họ tiếp thêm ngọn lửa hi vọng, có hi vọng liền sẽ có sinh cơ.
Địch Cửu một mực chờ đến khi Điền Khô mang theo hộ vệ quay lại, hắn mới đi sang, khẽ gọi:
- Điền thúc.
Nhiều hộ vệ như vậy bao xung quanh mà lại để Địch Cửu đột nhiên đi đến bên cạnh khiến Điền Khô giật nảy mình. Thế nhưng khi thấy rõ người tới là Địch Cửu, y kinh hỉ kêu lên:
- Thiếu chủ, người thật sự không có việc gì...
Sau khi Địch gia bị tiêu diệt, Điền Khô nhận được một phong thư nặc danh, trong đó viết Địch gia có duy nhất một người còn sống, chính là Địch Cửu. Y vội vàng phái người đi tìm khắp nơi nhưng nhiều năm rồi vẫn chẳng hề có tin tức gì, không ngờ hôm nay lại gặp được Địch Cửu.
Điền Khô là gia thần Địch gia, cho nên Địch Cửu chính là thiếu chủ của y.
- Ta không sao, Điền thúc, thúc giao việc ở đây cho thủ hạ đi thôi, ta tìm thúc có một số việc muốn nói.
Nếu Điền Khô nguyện ý, hắn dự định sẽ mang Điền Khô cùng đi.
- Tốt, thiếu chủ nay đã trở về thì tương lai nơi này sẽ thuộc về thiếu chủ.
Điền Khô đột nhiên nghĩ đến gió xoáy trước đó, rất có thể thiếu chủ là chân mệnh thiên tử, cho nên khi người trở về, ngay cả ông trời cũng phải giúp đỡ.
...
Một lúc lâu sau, Điền Khô há hốc mồm, khó có thể tin được nhìn chằm chằm Địch Cửu. Những gì thiếu chủ vừa kể quả thực đã phá vỡ hết quan niệm nhân sinh của y. Sau võ đạo còn có tu chân, đây là lần đầu tiên y được nghe nói như thế.
- Ta hiểu rồi, lúc trước kẻ giết tướng quân khẳng định là tu chân giả.
Điền Khô rốt cuộc cũng hiểu ra, tu vi võ đạo của Địch Sam tướng quân vô cùng cường đại, thậm chí còn có thể sánh ngang với Võ Vương, nếu không phải tu chân giả thì ai có thể giết ông chứ?
Địch Cửu gật đầu:
- Điền thúc đoán không sai, cái chết của cha ta và cả Địch gia thật sự do một tông môn tu chân làm, tuy nhiên ta đã đồ sát cả môn phái đó, báo thù cho gia tộc rồi.
Tiêu diệt một tông môn tu chân? Trước đây, Điền Khô còn không có khái niệm gì về những từ ngữ lạ lẫm ấy. Bây giờ biết rồi nhưng lại nghe Địch Cửu nói hắn đã tiêu diệt cả một tông môn, sao y có thể không rung động?
Nghĩ lại khó trách trước đó Tây Quyết quân bị gió xoáy thổi cho tán loạn, hóa ra là do thiếu chủ ra tay. Bởi vậy có thể thấy được, thiếu chủ chẳng những đã tu chân mà tu vi còn rất cao nữa.
- Điền thúc, chẳng mấy chốc ta sẽ rời khỏi đây, thúc nguyện ý đi với ta không?
Điền Khô nghe vậy thì giật mình, hồi lâu sau y lấy lại tinh thần, thở dài đáp:
- Thiếu chủ, nếu ta là kẻ một thân một mình thì đương nhiên sẽ vô cùng vui sướng vì được đi theo người. Thế nhưng Địch Viễn quân đều là tay chân của ta, sau khi ta đi, Tây Quyết quốc chẳng mấy chốc sẽ tiêu diệt bọn họ mất.
Điền Khô hiểu rất rõ, từ lâu bọn họ đã bị trói buộc tại Kỵ Thành này. Tuy nói họ vừa mới đánh thắng một trận, kỳ thật chỉ như thở dốc vài hơi trước khi chết mà thôi.
Địch Cửu mỉm cười:
- Thúc có thể giao Địch Viễn quân cho bộ hạ thân thuộc nhất, sau đó mới đi cùng ta. Thúc yên tâm, không phải Tây Quyết quốc phát động công kích bởi vì được Lô Nguyên đế quốc ngầm đồng ý sao? Ta mang thúc và bộ hạ đi một chuyến tới Lô Nguyên đế quốc. Ô gia Tề quốc đã không còn tồn tại, sau này bộ hạ của thúc có thể thành lập một vương quốc mới rồi.
- Nếu thật như vậy, ta nguyện ý đi cùng thiếu chủ.
Điền Khô vui mừng đáp.
...
Á Luân đại lục vô cùng to lớn, ở đây đế quốc nhiều không kể xiết. Đừng nói đế quốc, ngay cả đại đế quốc cũng có không ít.
Trong mắt người dân nước Tề, Lô Nguyên là quái vật khổng lồ, nhưng tính trên toàn Á Luân đại lục thì quốc gia này vẫn chưa phải to tát gì lắm.
Trên đại điện Lô Nguyên đế quốc, quốc quân Phiền Chu vừa mới nhận được tin tức xuất hiện một tu chân giả tham dự vào chiến tranh tại biên giới nước Tề. Nếu như toàn bộ tu chân giả đều tham dự cuộc chiến của phàm nhân, cái chức quốc quân của lão làm sao còn giữ được nữa.
- Người đâu, mời thượng tiên đến đây.
Phiền Chu nghiêm nghị quát, ngoại trừ phẫn nộ, trong lòng lão thật sự còn hơi hoảng sợ.
Những nước phụ thuộc nhà quê kia không biết đến sự tồn tại của tu chân giả, nhưng Phiền Chu thì biết. Nếu vị tu chân giả kia mà không tuân theo quy củ, cứ thế tới thẳng đại điện đây xử lý lão thì có khi cái chết của mình diễn ra như nào lão cũng chẳng hay.
Vương cung thủ vệ sâm nghiêm chỉ đối với phàm nhân mà thôi, còn tu chân giả biến ảo khó lường, thần thông quảng đại, giết một phàm nhân thực lực Võ Sư như Phiền Chu thì không khác mấy với thái thịt heo là bao.
- Không cần mời, ta đã biết. Ngươi kể lại tình cảnh lúc đó cho ta nghe, ta sẽ đi tới Kỵ Thành xem...
Một nam tử mặc hoàng bào nhanh chóng sải bước đến.
Lời của ông còn chưa dứt thì đột nhiên một tiếng động ầm ĩ đột ngột vang lên, toàn bộ ngoại cung nổ tung, bụi bay mịt mù. Số cấm vệ quân đang canh giữ bị sức ép từ vụ nổ đẩy văng hơn mười trượng. Thế nhưng, càng làm người ta hoảng sợ hơn là một thanh niên mang trường đao có chùm tua đỏ trên lưng, theo sau là hai nam tử lớn tuổi khác bỗng nhiên xuất hiện từ trong đám đông, cả ba thản nhiên bước vào đại điện đang dần sụp đổ.
Người vừa tới chính là Địch Cửu, Điền Khô và Gia Bác Viễn. Xét về quan hệ thì thật ra Điền Khô thân thiết với Chiết Mông hơn. Tuy nhiên y hiểu rõ một việc, ấy là Chiết Mông không thích hợp làm quốc quân, cho nên y mới đề nghị Địch Cửu mang Gia Bác Viễn đến.
Nam tử mặc hoàng bào còn chưa kịp phản ứng gì thì Địch Cửu đã mạnh mẽ đá một cước vào mặt ông khiến ông ta va thẳng vào người Chu Phiền, cả hai ngã rạp xuống đất.
Thấy thượng tiên ngay cả một cước cũng đỡ không nổi, người trong đại điện đều lặng ngắt như tờ, không ai dám mở miệng nói tiếng nào.
Địch Cửu quét mắt khắp phòng một lượt, trong lòng thầm thở dài. Nhiều năm trước trong đại điện Tề quốc, có lẽ cha hắn Địch Sam cũng bị tên khốn Tang Ly khi dễ y hệt như vậy.
- Tiền bối là tu chân giả, cớ sao lại can thiệp vào chuyện triều chính của phàm nhân?
Tu sĩ mặc hoàng bào bò lên, sợ hãi hỏi.
Ông ta khẳng định thực lực của Địch Cửu vượt xa mình, nhưng ông không thể để đến chết mà mình vẫn chẳng minh bạch nguyên do được.
Địch Cửu lạnh lùng đáp:
- Tây Quyết quốc có thể dùng đại pháo oanh kích Kỵ Thành, chẳng lẽ ta lại không thể ra tay hay sao?
- Phiền Chu, ngươi dám dùng đại pháo ư?
Nam tử mặc hoàng bào nghiêm nghị quát.
Phiền Chu đã bị hù đến phát run, lão không ngờ chuyện này lại bị phát hiện.
- Ta không biết, do bọn chúng tự tiện, bọn...
Phiền Chu sợ hãi đến mức không thể nói hoàn chỉnh một câu.
Trông thấy Địch Cửu bước từng bước áp sát tới, tu sĩ mặc hoàng bào vội vàng kêu lên:
- Tại hạ đến từ ngũ tinh tông môn Hành Tuyền tông, Lô Nguyên là đế quốc phụ thuộc tông môn...
Địch Cửu lại đạp thêm một cái nữa.
- Hành Tuyền tông là cái gì? Ngay cả Huyền Hỏa tông mà ta cũng dám diệt kia kìa, Hành Tuyền tông lợi hại hơn Huyền Hỏa tông sao?
- Huyền Hỏa tông là do tiền bối...
Ông ta chỉ nói được nửa câu thì không dám thốt thêm lời nào nữa.
Đừng thấy ngũ tinh và lục tinh chỉ chênh lệch một chút, mười mấy cái Hành Tuyền tông gom lại vẫn còn kém xa so với Huyền Hỏa tông. Huyền Hỏa tông bị diệt môn, đây vẫn đang là bí ẩn của tu chân giới Á Luân đại lục, hiện tại cường giả đồ sát bọn họ đã công khai xuất hiện. Có thể thấy nếu như vị tiền bối này muốn tiêu diệt bọn họ thì e rằng chỉ cần phất tay một cái là xong.
Thế giới này mãi mãi do cường giả định đoạt. Trước mặt cường giả như vậy, đừng nói tu sĩ Kim Đan như ông, cho dù nguyên cả Hành Tuyền tông đến chỉ sợ cũng không có tư cách nói chuyện.
Địch Cửu thản nhiên hỏi:
- Biết tại sao ta không giết ngươi không?
- Xin tiền bối chỉ rõ.
Tu sĩ mặc hoàng bào kính cẩn đáp, nào còn dám lấy tông môn ra làm chỗ dựa nữa.
Địch Cửu vẫy tay với Gia Bác Viễn, chờ Gia Bác Viễn đi tới gần rồi mới lên tiếng:
- Đây là Gia Bác Viễn - quốc quân mới của Tề quốc, ta muốn ngươi trợ giúp Gia Bác Viễn giữ vững quốc gia trong ba tháng. Từ nay về sau, Tề quốc không còn là nước phụ thuộc của Lô Nguyên đế quốc, nghe rõ không?
- Vâng, vâng... Vãn bối nghe rõ rồi ạ.
Địch Cửu chỉ vào Phiền Chu đang ngã ngồi trên mặt đất.
- Nếu tên này dám có nửa câu nói nhảm, trực tiếp tiêu diệt Lô Nguyên đế quốc cho ta, bằng không, Huyền Hỏa tông chính là vết xe đổ của Hành Tuyền tông đấy.
Phiền Chu lập tức quỳ gối xuống, khiếp sợ nói:
- Thượng tiên, tại hạ thề sẽ mau chóng trợ giúp Tề quốc trọng lập, từ nay về sau Tề quốc không còn là nước phụ thuộc của Lô Nguyên đế quốc nữa.
Gia Bác Viễn kích động siết chặt nắm đấm, bản thân y vốn là cố vấn cho Điền Khô, không ngờ phong thủy luân chuyển, hiện tại mình lại được làm quốc quân Tề quốc, chuyện này ngay cả khi nằm mơ Gia Bác Viễn cũng chưa từng dám nghĩ tới.
- Bác Viễn, ngươi hãy cố gắng làm một quốc quân thật tốt, có lẽ rất nhiều năm sau, ta sẽ trở lại gặp ngươi.
Điền Khô vỗ vỗ bả vai Gia Bác Viễn, y đã quyết định sẽ đi cùng thiếu chủ, gia nhập giới tu chân.