Thế Giới Thứ Chín

Chương 232

Chương 232


Sau khi Điền Khô trở về thì cũng bắt đầu tiến hành tu luyện. Vốn dĩ linh căn của Điền Khô chỉ là tam hệ, thế nhưng dưới sự trợ giúp của Thiểm Quang và Vẫn Thạch, y vẫn có thể thành công tạo thành Tinh Hà mạch lạc.
Địch Cửu cũng lưu lại Tinh Hằng tu chân thành bế quan tu luyện, chớp nhoáng ba tháng, hắn đã xông phá lên Tích Hải tầng bốn rồi.
Địch Cửu còn đang tính đi tìm Hợi Hoằng để hỏi thăm tin tức thì ông ta đã chủ động liên lạc trước. Nếu đã thế thì hắn cũng không cần vội vàng làm gì.
Hắn quét thần niệm về phía Địch Địch thì phát hiện tư chất tỷ ấy thật sự quá mực nghịch thiên. Chỉ vẻn vẹn từng ấy thời gian mà tỷ tỷ hắn đã thăng cấp lên Luyện Khí tầng chín, tùy thời có thể xông phá Trúc Cơ rồi. Trong khi Điền Khô dù đã được Tinh Hà mạch hỗ trợ nhưng y cũng chỉ mới dừng lại ở Luyện Khí tầng ba mà thôi.
Địch Cửu quét được Hợi Hoằng đang đứng bên ngoài động phủ của mình, bèn bảo Địch Địch và Điền Khô ngừng tu luyện lại. Trên quảng trường lúc này đã bắt đầu đông nghìn nghịt những người là người. Xem ra việc tuyển chọn tu sĩ đi Thế giới Tiểu trung ương sắp diễn ra rồi, hắn cũng nên dắt hai người kia đi mở mang thêm chút kiến thức về Tu Chân Giới mới được.
- Địch đệ, ta không quấy rầy ngươi bế quan đó chứ?
Hợi Hoằng tươi cười rạng rỡ khi thấy Địch Cửu bước ra.
- Chào Hợi huynh, huynh tới sớm thế, chẳng lẽ việc tuyển chọn đã bắt đầu rồi ư?
Địch Cửu cười tủm tỉm đáp lại.
Hợi Hoằng vui vẻ giải thích:
- Sắp thôi. Lần này sẽ tuyển tổng cộng 20 người, mỗi vị tiền bối sẽ dẫn theo năm người cùng đi tới Thế giới Tiểu trung ương. Vị mà ta tính giới thiệu cho đệ hiện đang nghỉ ngơi tại Tinh Hằng Công hội đấy, để ta dẫn đệ đi gặp người nọ.
Địch Cửu gật đầu:
- Chúng ta mau đi thôi, nếu là người quen thì chắc sẽ dễ nói chuyện hơn chút.
Lúc trước Địch Cửu chỉ dạo chơi tại Thế giới Tiểu trung ương một đoạn thời gian ngắn, nhưng vì tên tuổi hắn khá nổi nên rất có thể vị tiền bối kia lại nhận ra hắn cũng không chừng.
Ban đầu, Hợi Hoằng không hiểu lắm ý tứ của Địch Cửu, nhưng ngẫm lại một chút thì trong lòng ông ta không khỏi cuồng hỉ. Này chẳng phải nói Địch Cửu rất nổi danh ở nơi kia sao, bằng không hắn sẽ chẳng nói ra mấy lời đại loại như thế.
- Vậy thì tốt rồi. À còn nữa, người nhà của bằng hữu đệ ta đã tìm được rồi, tuy nhiên Khúc Tiểu Thụ không ở chung một chỗ với nhà mình mà đã đơn độc rời đi từ trước.
Nói như vầy vì ông ta muốn Địch Cửu biết, những chuyện hắn nhờ vả ông vẫn luôn để tâm.
Địch Cửu còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một thanh âm hào sảng truyền tới:
- Địch Cửu tiểu hữu, ha ha, chắc ngươi không nghĩ ta sẽ là người tới đây đâu nhỉ.
- Ồ, Huyễn Minh Tử tiền bối?
Địch Cửu trông thấy lão giả gầy yếu từ xa đi đến thì trong lòng vui mừng vô cùng, hắn không nghĩ vị tiền bối trong miệng Hợi Hoằng vừa nãy lại thật sự là người quen của mình. Thế thì chẳng phải càng dễ nói chuyện hơn rồi sao?
- Hợi Hội chủ, ngươi dẫn người đi tới Đài Tuyển Bạt trước đi, ta có vài lời muốn nói riêng với Địch tiểu hữu đây, bọn ta sẽ qua đó sau.
Huyễn Minh Tử đuổi khéo Hợi Hoằng đi.
Thế nhưng Hợi Hoằng chẳng hề lấy đó làm buồn phiền, biết được Địch Cửu có quen vị cường giả tới từ Thế giới Tiểu trung ương thì trong lòng vui mừng muốn chết, chỗ nào để ý tới việc mình bị ghét bỏ chứ.
- Vâng ạ, vậy vãn bối xin phép đi trước, vãn bối đợi ngài và Địch đệ ở Đài Tuyển Bạt nhé.
Ông ta vội vàng đáp ứng rồi quay sang khẽ nháy mắt với Địch Địch và Điền Khô. Huyễn Minh Tử nói như vậy hiển nhiên là không muốn có ba người bọn họ cản trở rồi.
Đứng cách đó không xa, Điền Khô tự nhiên cũng nhìn ra được tình huống trước mắt nên lập tức nói:
- Thiếu chủ, ta dẫn Địch nhi đi trước, đợi người và tiền bối ở Quảng trường đấy.
Địch Cửu gật đầu một cái xem như đồng ý.
Chờ Hợi Hoằng dẫn hai người kia khuất khỏi tầm mắt, Huyễn Minh Tử mới vươn tay đánh một cái cấm chế, sau đó nhìn hắn cười đầy giảo hoạt.
- Nếu ta đoán không nhầm thì người xử lý Thúc Hạo Lan chính là ngươi đúng không?
Nghe đối phương nói vậy, trong lòng Địch Cửu không khỏi giật mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì hắn đừng hòng lưu lại Thế giới Tiểu trung ương. Hơn nữa có khi bọn họ không chỉ truy cứu trách nhiệm của hắn, mà còn khiến tất cả những người quen biết hắn đều gặp phải nguy hiểm cũng nên.
Khúc Hạo Lan không phải Lượng Tuyệt Nhận, lão ta là một trong Ngũ Đại Tông Chủ của Thế giới Tiểu trung ương. Huyền Hỏa Tông làm gì có cửa mà sánh bằng Côn Tông chứ, huống chi một khi việc ấy bị phơi bày ra, người kiếm hắn gây phiền phức hẳn không chỉ một mình Côn Tông thôi đâu.
Nhìn ánh mắt cười như không cười của Huyễn Minh Tử là Địch Cửu biết mình có chống chế thế nào cũng vô ích, hiện tại hắn thật sự chẳng có cách nào xác định được việc mình xử lý Thúc Hạo Lan còn có ai biết nữa không.
- Này, tiền bối…
Huyễn Minh Tử khoát tay chặn lại.
- Tiểu tử, ngươi không cần lo lắng làm gì, chúng ta đang ngồi chung một chiếc thuyền mà. Cái lão ngụy quân tử Khúc Hạo Lan kia ta thấy ngứa mắt từ lâu. Ngươi có thể xử lý lão nói rõ ta không chọn nhầm người. Thôi, nói vào vấn đề chính đi, hẳn ngươi cũng biết lý do ta tới đây rồi chứ?
Tất nhiên Địch Cửu hiểu được thân phận Huyễn Minh Tử cao đến mức nào, làm sao có thể chỉ vì một công việc tuyển người mà phải bôn ba đến tận đây. Coi như đại lục Á Luân có xuất hiện thiên tài đi chăng nữa cũng không đáng để ông ta đơn độc chạy đến nơi này. Sở dĩ Huyễn Minh Tử tới ắt hẳn là vì hắn rồi.
- Chuyện này vãn bối xử lý rất cẩn thận mà, dám hỏi nguyên do như nào mà tiền bối nhận ra vậy?
Hỏi là hỏi vậy thôi chứ thực chất ý hắn chỉ muốn biết ngoài ông ta ra thì còn ai biết việc này nữa hay không.
Huyễn Minh Tử mỉm cười, đáp:
- Ngươi quên ta đến từ đâu à, nếu có thể giấu được Thiên Cơ Các của ta thì nó được lập ra để làm gì nữa?
Trong lòng Địch Cửu không khỏi trầm xuống, ý tứ của Huyễn Minh Tử là toàn bộ người của Thiên Cơ Các đều biết chuyện này sao?
Dường như đối phương nhìn ra được sự lo lắng của Địch Cửu nên hạ thấp giọng xuống:
- Mà ngươi cũng không cần quá bận tâm làm gì đâu. Do bên ngoài Bái Dạ Hồ có đại trận giám sát của Thiên Cơ Các ẩn nấp nên lúc Thúc Hạo Lan đánh lén ngươi cộng với việc sau đó chỉ có mình ngươi đi ra ta, ta mới đoán ra được sự việc. Vốn ta vẫn luôn chú ý hành tung lão ta nên những ghi chép về việc này chỉ có một mình ta biết mà thôi, xem xong ta cũng xóa giúp ngươi rồi.
- Địch Cửu xin đa tạ tiền bối.
Địch Cửu thật tâm khom người thi lễ cảm tạ.
Huyễn Minh Tử bật cười.
- Ngươi đáng giá để ta làm vậy.
Quả đúng là thế, việc Địch Cửu mượn Bái Dạ Hồ để xử lý Thúc Hạo Lan khiến ông thấy được tiềm lực của hắn lớn đến bậc nào. Huyễn Minh Tử sống nhiều năm đến thế còn chưa từng thấy qua tu sĩ Tích Hải cảnh nào có đủ khả năng xử lý cường giả Hóa Chân tầng sáu đâu, còn là cường giả phi thường mạnh, một trong Hóa Chân Tam Thập Lục Vương đấy.
- Xin tiền bối yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của người, nhất định xông phá vào tốp 10 của Chân Vực Thiên tài chiến.
Địch Cửu biết sở dĩ Huyễn Minh Tử nhiệt tình giúp hắn như vậy là vì hắn có điểm cho ông ta lợi dụng.
Huyễn Minh Tử hài lòng gật đầu.
- Đó cùng là điều ta muốn nói với ngươi. Bây giờ chắc chắn ngươi có đủ tư cách tiến vào danh sách 100 người đứng đầu, nhưng tốp 10 thì vẫn còn kém xa lắm. Sự kiện Chân Vực Thiên tài chiến thường sẽ bắt đầu sau mấy năm kể từ lúc bí cảnh mở ra. Ta hi vọng ngươi có thể đi vào trong đó và củng cố thực lực của mình.
- Người đừng lo, vãn bối nhất định sẽ cố hết sức mình.
Địch Cửu một lần nữa khẳng định cho Huyễn Minh Tử biết quyết tâm của mình.
Vốn ông ta cũng không xác định chính xác được hắn mạnh cỡ nào, thứ Huyễn Minh Tử nhìn thấy chỉ là tu vi Tích Hải tầng bốn của hắn mà thôi. Trên thực tế thức hải hắn đã đạt tới cấp mười, thần niệm còn là cường giả cấp mười đỉnh phong nữa.
- Vậy thì không tệ lắm.
Huyễn Minh Tử cũng chẳng nói thêm gì. một khi đã bước vào tu chân giới thì nhất định phải có lòng tin, nếu ngay cả lòng tin còn không có thì mọi điều người đó làm chỉ là phí công vô ích.
Địch Cửu bèn ôm quyền đáp:
- Tiền bối, vãn bối còn có chút chuyện muốn cầu người giúp. Vãn bối có hai người thân và một vị bằng hữu muốn đi tới Thế giới Tiểu trung ương.
- Chính là ba người vừa rời khỏi đó ư?
Huyễn Minh Tử làm sao mà không nhìn ra cho được, ông vừa liếc nhìn một cái đã biết ba người hắn muốn hỗ trợ là ai rồi.
Địch Cửu thấp tha thấp thỏm trả lời:
- Vâng, chính là ba người họ đó ạ.
- Chuyện nhỏ mà thôi, đến lúc đó cứ để bọn họ đi chung với hai người chúng ta là được.
Huyễn Minh Tử chính là cường giả sắp tiến vào Vực Cảnh, cộng với thân phận một trong Thập Tinh Tông Môn Thiên Cơ Các thì việc ông muốn mang mấy người đi Thế giới Tiểu trung ương chỉ đơn giản như nhấc tay mà thôi.
Địch Cửu vô cùng phấn khởi:
- Đa tạ tiền bối, sau khi tới Thế giới Tiểu trung ương xong thì Hợi Hội chủ sẽ tự đi con đường của mình. Chỉ là tỷ tỷ Địch Địch và Điền Khô thì mong người giúp ta kiếm một động phủ ở Ngũ Lục Thành để họ tu luyện. Ta muốn đi ra ngoài làm chút việc, rất nhanh sẽ trở về.
Huyễn Minh Tử sảng khoái đồng ý.
- Chuyện này cứ để ta giải quyết, việc bây giờ ngươi cần quan tâm là phải tăng cường thực lực của mình nhanh nhất có thể. Đi thôi, đến Đài Tuyển Bạt với ta, ta sắp xếp mọi thứ xong là có thể nhanh chóng trở về rồi. Cái nơi ngay cả cứt chim cũng chẳng thèm ị, quy tắc thì yếu kém, linh khí lại càng thiếu thốn này khiến ta thật khó chịu quá đi mất.
….
Địch Cửu và Huyễn Minh Tử còn chưa đi tới Đài Tuyển Bạt thì đã thấy Hợi Hoằng dẫn theo vài cường giả ra đón.
Đứng phía dưới trông thấy Địch Cửu và lão đại của đại lục Á Luân đi chung với nhau khiến đám người Chân Mạn có chút không dám tin. Một lúc lâu sau nàng mới tin mình thật sự chẳng hoa mắt hay nhìn lầm, vừa rồi Hợi Hội chủ thật sự đã tiến ra nghênh đón Địch Cửu đến đài chính cùng với mấy vị Đại Tông Môn Chủ khác.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất