Thế Giới Thứ Chín

Chương 239

Chương 239


Đã có kinh nghiệm lần trước cho nên Địch Cửu vừa bước vào vết rách không gian do Liệt Giới Phù mở liền dùng tất cả thần niệm của mình quét ra. Hắn phải mau chóng tìm được vị trí của Á Luân đại lục, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để độn tới.
Từng giới vực nhanh chóng vụt qua trước mắt Địch Cửu, hắn vừa phải né tránh hàng tá phong nhận trong hư không, vừa phải căng mắt ra tìm kiếm vị trí chính xác.
Tuy không tìm được vị trí của Á Luân đại lục nhưng hắn lại phấn khởi vì đã tìm được vị trí của Thế giới Tiểu trung ương. Trong lúc Địch Cửu đang điên cuồng độn đến vị trí Thế giới Tiểu trung ương thì một khí tức giới vực quen thuộc xuất hiện ở trong thần niệm của hắn.
Thiên Mạc, khí tức này tuyệt đối là Thiên Mạc.
Nghĩ đến Tiểu Thụ Nhân hẳn vẫn còn kẹt ở trong Thiên Mạc, Địch Cửu thầm nghĩ có nên đến nơi đó một chuyến không. Tuy nhiên đúng lúc này, thần niệm của hắn lại nhìn thấy có một bóng người đang lao đến Thiên Mạc.
Tuy thần niệm chỉ vừa mới lướt qua nhưng lòng của hắn lại siết chặt, hắn cảm giác thực lực bóng người kia hơn xa hắn, thậm chí còn cường đại hơn Thúc Hạo Lan rất nhiều. Cảm giác được dường như người kia chú ý đến mình thì Địch Cửu làm gì còn ý định muốn đến Thiên Mạc nữa, hắn thi triển Thần Niệm Độn biến mất ngay lập tức.
Vận may đã không còn mỉm cười với Địch Cửu, một đạo khí tức không gian vặn vẹo đáng sợ cuốn về phía thắt lưng hắn, trong một sát na kia hắn liền dùng toàn lực né đi. Tuy hắn tránh thoát kết cục bị chém ngang lưng, thế nhưng một cái chân vẫn bị không gian vặn vẹo kia chém đứt.
Còn may thần niệm của hắn đạt cấp mười, vậy nên vẫn kịp thời thu lại cái chân kia, sau đó hắn dùng toàn bộ sức mạnh còn lại của Liệt Giới Phù xé rách giới vực trước mắt xông ra ngoài.
- Ồ!
Ngay thời khắc Địch Cửu biến mất, bóng người kia liền dừng lại, so với Địch Cửu thì bóng người này ở trong khe hở hư không thong dong hơn nhiều. Y nhìn chằm chằm vào vị trí Địch Cửu biến mất, khẽ lẩm bẩm:
- Kia là Thần Niệm Độn Thuật ư?
...
“Rầm!”
Địch Cửu ngã mạnh xuống mặt đất khiến cát đá bay tứ tung.
Thức hải vừa bị Luân Hồi Kiều xé rách cách đây không lâu, lúc này lần nữa bị tổn thương. Địch Cửu cố nén đau đớn từ thức hải và thân thể truyền đến để nối lại cái chân cụt trước.
Hiện tại hắn đã được trải nghiệm sự đáng sợ khi xuyên qua hư không giới vực, nếu như chưa có đủ thực lực hoặc không có nguyên nhân gì đặc biệt, hắn không bao giờ muốn tiếp tục sử dụng Liệt Giới Phù nữa.
Nếu như không phải có thần niệm cấp mười thì hắn không chỉ bị cắt đứt một cái chân như thế đâu, đao không gian vặn vẹo kia rõ ràng muốn xé hắn thành hai nửa, cũng may thần niệm phát hiện kịp nên mới tránh được một kiếp.
Lần một lần hai có thể còn may mắn, thế nhưng cứ tiếp tục như vậy thì hắn nhất định phải bỏ mạng trong hư không mất. Một khi nhục thân bị hủy, hẳn chỉ còn lại Nguyên Thần trơ trọi trong hư không, đến lúc đó hắn không biết phải dựa vào cái gì để sinh tồn nữa.
Không biết qua bao lâu, Địch Cửu bị tiếng gào thét của yêu thú đánh thức. Hắn giãy dụa muốn bò lên, bất chấp cơn đau khủng khiếp truyền đến từ cái chân gãy vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thức hải vẫn bị tổn thương, và xương cốt thì xuất hiện đầy vết rạn.
Địch Cửu thở dài một hơi, mặc dù bị trọng thương nhưng dẫu sao cũng giữ lại được cái mạng nhỏ rồi.
Hắn rất muốn quét thần niệm ra ngoài để xem yêu thú nào đang gầm rú ghê gớm như vậy, chỉ là lần này thần niệm bị tổn thương nghiêm trọng hơn cả lần ở Vô Lượng Thiên Lý sơn.
- Ngươi không sao chứ?
Một nữ tử áo đen dung mạo bình thường đứng ở bên rìa hố cát Địch Cửu đang nằm, nàng cúi đầu hỏi thăm hắn một câu.
Thần niệm của Địch Cửu bị tổn thương quá nặng nên nhất thời không thể nhìn ra tu vi của nàng, bất quá hắn có thể cảm nhận được huyết khí trên thân người đối diện, xem ra con yêu thú vừa nãy hẳn đã bị nàng giết rồi.
- Nhìn bộ dáng lúc này của ta giống như không sao ư?
Địch Cửu khó nhọc ngồi dậy.
Nữ tử áo đen gật đầu:
- Cũng đúng.
Dứt lời, nàng vung tay xuất ra một dãy lụa màu đen hỗ trợ kéo Địch Cửu lên. Sau đó lại lấy một viên đan dược đưa cho hắn.
- Tặng ngươi viên đan dược này.
Thất phẩm linh đan? Tuy trình độ luyện đan của Địch Cửu không ra gì nhưng ánh mắt của hắn lại khá sắc sảo. Hắn nhận ra đây chính là Sinh Lâm Đan.
- Đa tạ.
Địch Cửu không chút do dự nuốt viên đan dược ấy. Thất phẩm Sinh Lâm Đan là đan dược trị thương tốt nhất, hiện giờ thân thể bị trọng thương, hắn làm sao có thể cự tuyệt được?
Quả nhiên Sinh Lâm Đan vừa vào cơ thể liền biến thành linh dịch cuồn cuộn, nhục thân và xương cốt bị trọng thương của hắn nhanh chóng được phục hồi. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thân thể Địch Cửu đã khôi phục bảy tám phần. Nhưng thức hải bị trọng thương thì nhất thời khó có thể chữa lành.
- A, ngươi là tu sĩ luyện thể à? Lúc bình thường hẳn rất ít khi dùng đan dược để đột phá cảnh giới đúng không? Xem ra tư chất của ngươi không tồi đâu.
Nữ tử áo đen nhìn thấy Địch Cửu phục dụng Sinh Lâm Đan đến cực hạn bèn ngạc nhiên tán thưởng.
Địch Cửu đứng lên ôm quyền nói:
- Đa tạ sư tỷ đã tặng đan dược, tư chất ta khá bình thường, chỉ bởi vì bình thường không có nhiều linh thạch để mua đan dược sử dụng cho nên lúc này mới có thể hấp thu triệt để như thế mà thôi.
Nữ tử mặc áo đen này tiện tay liền có thể lấy ra thất phẩm linh đan, xem ra thân phận của nàng không phú cũng quý. Hiện tại thương thế của hắn đang dần khôi phục, hắn mơ hồ cảm nhận được tu vi của người đối diện cao hơn mình nhiều.
- Ta tên Trác Văn Xu. Tại sao ngươi lại đi đến Mạc Giang cấm địa? Vừa nãy ngươi bị trọng thương, nếu như không phải gặp được ta thì sớm đã bị Sa yêu ăn rồi.
Nữ tử áo đen thân thiện hỏi chuyện.
Địch Cửu thầm đoán hẳn nữ tử trước mặt đang dịch dung thì nghe nàng hỏi bèn vội vàng đặt nghi vấn:
- Sư tỷ, nơi này thật sự là Mạc Giang cấm địa ư?
Địch Cửu đến Thế giới Tiểu trung ương cũng được một thời gian, hắn đương nhiên từng nghe nói tới Mạc Giang cấm địa. Nơi đây vô cùng nguy hiểm, cho dù là cường giả Hóa Chân thì cũng hữu tử vô sinh.
- Ngươi không biết đây là Mạc Giang cấm địa hả, vậy sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?
Nữ tử áo đen kinh ngạc hỏi.
- Ta bị người ta đuổi giết nên chạy lạc tới tận đây thôi.
Địch Cửu không nói ra việc hắn sử dụng Liệt Giới Phù cho nàng ta nghe. Tu vi của hắn mới chỉ là Tích Hải cảnh, một tên tu sĩ cảnh giới Tích Hải mà lại có thể sử dụng Liệt Giới Phù, nếu như người khác biết chuyện đấy nhất định sẽ hoài nghi.
- Thương thế của ngươi thế nào rồi? Tại sao ta vẫn không thấy được tu vi của ngươi nhỉ? À phải rồi, nếu vẫn chưa lành thì chỗ của ta còn đan dược chữa thương đó.
Trác Văn Xu thân thiện bắt chuyện.
Địch Cửu khoát tay.
- Đa tạ sư tỷ, nhưng chắc không cần đâu. Tu vi của ta là Tích Hải cảnh tầng bốn, thương thế hiện giờ vẫn đang khôi phục. Do ta tu luyện công pháp đặc thù nên dù có bị thương thì người ngoài vẫn không nhìn ra được tu vi của ta thôi.
Trác Văn Xu vỗ tay.
- Không tồi, vậy mà đã đạt đến Tích Hải cảnh tầng bốn rồi, lợi hại, lợi hại. Này, ta có một số việc muốn ngươi hỗ trợ... à quên, ta vẫn chưa biết tên ngươi.
- Ta tên Địch Cửu, sư tỷ cần ta giúp việc gì?
Trác Văn Xu nhẹ giọng nói:
- Ta phát hiện trong Mạc Giang cấm địa có không ít đồ tốt, đáng tiếc một mình ta khó có thể lấy được. Chờ sau khi thương thế ngươi bình phục thì đến giúp ta một tay đi. Đến lúc đó ta sẽ chia cho ngươi một phần.
Địch Cửu bật cười:
- Chờ sau khi ta khôi phục lại rồi nói, hiện tại ta đi bế quan dưỡng thương trước đã nhé.
Thần niệm chưa khôi phục nên hắn không dám đáp ứng bừa việc gì. Địch Cửu miễn cưỡng lấy một cái linh khí động phủ trong nhẫn ra, sau khi tiến vào liền nhanh chóng phục dụng một gốc Chích Thần Thảo màu đen rồi bắt đầu vận chuyển Thần Niệm Đoán Thiên.
Sau một ngày, thức hải Địch Cửu đã khôi phục lại gần giống như ban đầu. Hắn điều chỉnh tu vi đến cảnh giới Tích Hải tầng bốn rồi mới thong thả thu hồi lại động phủ.
Đến khi ra ngoài, Địch Cửu dùng thần niệm quét một lượt, lần này hắn mới nhìn ra tu vi của Trác Văn Xu là Kiếp Sinh sơ kỳ. Một tên tu sĩ Kiếp Sinh sơ kỳ lại biểu hiện hâm mộ Tích Hải cảnh, chuyện này quả thực...
- Tu vi của ngươi phục hồi nhanh thế, ta chỉ mới hộ pháp giúp ngươi có một ngày mà ngươi đã xong rồi à?
Trác Văn Xu vui vẻ khoe giống như sợ Địch Cửu không biết công lao của mình vậy.
- Trác sư tỷ, đa tạ ngươi đã cho ta đan dược. Nhưng tu vi của ta quá thấp, theo ngươi tới Mạc Giang cấm địa chỉ sợ không thể giúp được gì, lại còn liên lụy đến ngươi nữa.
Hiện tại Địch Cửu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trác Văn Xu chau mày, nói:
- Con người ngươi quả thật vong ân phụ nghĩa mà, ta cho ngươi thất phẩm linh đan, lại còn hộ pháp giúp ngươi, ta chỉ muốn nhờ người giúp một chuyện, hơn nữa còn chia chỗ tốt cho ngươi chứ có bảo ngươi giúp không công đâu mà.
Địch Cửu im lặng không đáp. Linh thạch của hắn vẫn đủ để mua thất phẩm linh đan, nếu cần thì hắn có thể lập tức trả cho Trác Văn Xu. Về phần hộ pháp, động phủ của hắn tuy chỉ là hạ phẩm linh khí thế nhưng bên trong lại có hộ trận cấp chín. Có Trác Văn Xu hỗ trợ hay không cũng không thành vấn đề.
Nhìn thấy Địch Cửu không nói lời nào, Trác Văn Xu đành phải bảo:
- Mạc Giang cấm địa vô biên vô hạn, lần này ta tìm được một linh dược viên cao cấp, bên trong không những có linh thảo cấp chín mà còn có Thạch Duẩn Tủy vạn năm. Tu vi của ngươi không phải chỉ mới Tích Hải cảnh tầng bốn thôi ư? Ta nói cho ngươi nghe, nếu như ngươi muốn thăng cấp tới cảnh giới Thừa Đỉnh thì ngươi nhất định phải vào trong đó, ở trong đấy có linh thảo Côn La Khuẩn chủ dược của Côn Thừa Đan. Ngươi là người của Thế giới Tiểu trung ương, chắc biết Côn La Khuẩn đã tuyệt tích rồi chứ?
Địch Cửu nghe Trác Văn Xu nói vậy bèn đoán nàng chắc hẳn không phải người của Thế giới Tiểu trung ương. Bất quá hắn quả thật có chút động tâm, bởi vì hắn cũng đang thiếu thốn rất nhiều linh thảo đỉnh cấp.
Gần đây hắn phát hiện ra tác dụng của đan dược đỉnh cấp. Nếu như có đan dược đỉnh cấp vậy hắn sẽ có thể chữa thương trong hư không. Những lúc bị trọng thương không cần phải tìm nơi bế quan nữa.
Mà đan dược đỉnh cấp thì hắn mua không nổi rồi, vậy nên hắn nhất định phải trở thành một Đan Vương thất phẩm trở lên. Nếu là người khác nói mình muốn trở thành Đan Vương cấp bảy thì quả thật là một trò cười. Thế nhưng Địch Cửu biết mình có khả năng làm được, bởi vì trong người hắn có một đạo thiểm điện màu vàng, đạo thiểm điện kia có lẽ là một loại quy tắc đáng sợ. Nếu như lúc luyện đan xảy ra vấn đề gì thì hắn có thể mượn nhờ nó để cảm ngộ quy tắc đan đạo.
- Với lại tu vi của ta không có cao hơn ngươi bao nhiêu, tu vi của ta chỉ mới là Tích Hải cảnh tầng bảy mà thôi. Tài nguyên phải do mình tự tìm, làm gì có chuyện từ trên trời rơi xuống.
Trác Văn Xu thấy Địch Cửu đang do dự bèn cố thuyết phục thêm.
Trong lòng Địch Cửu cười lạnh, Tích Hải cảnh tầng bảy à, đoán chừng là tu vi của ngươi mấy chục năm trước thì có. Nếu như không phải Địch Cửu sợ nữ nhân này thì hắn đã sớm kiếm cớ rời đi rồi.
- Phân phối như thế nào?
Địch Cửu không để ý đến lời nói dối của Trác Văn Xu, bởi vì hắn quả thật đã động tâm với những gốc linh thảo cấp chín mà nàng ta nói.
Nghe Địch Cửu hỏi, Trác Văn Xu liền biết hắn đã lung lay ý định.
- Chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện nhỏ, thu hoạch lấy được ta sẽ chia cho ngươi hai thành.
Địch Cửu từ tốn đáp:
- Hoặc là chia đôi, hoặc là ai đi đường nấy.
- Ngươi điên rồi à? Địa điểm là do ta tìm được, ngươi chỉ có tu vi Tích Hải cảnh tầng bốn lại muốn chia đôi sao?
Địch Cửu cười nhẹ:
- Tu vi của ngươi mới chỉ là Tích Hải cảnh tầng bảy mà thôi, cũng không cao hơn ta bao nhiêu còn gì.
-


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất