Chương 240
Trác Văn Xu há to miệng, nàng bỗng nhiên có cảm giác gậy ông đập lưng ông. Sở dĩ nàng nói mình chỉ mới đạt Tích Hải cảnh tầng bảy bởi vì nàng lo Địch Cửu cho rằng tu vi nàng quá cao thì sẽ không dám hợp tác mà thôi.
Chia đôi là chuyện không thể chấp nhận, nghĩ tới đây, Trác Văn Xu đề nghị:
- Thế này đi, chúng ta tự dùng bản lĩnh của mình, ai lấy được thứ gì thì sẽ thuộc về người đó, vậy ổn không?
- Được.
Địch Cửu thoải mái đồng ý với Trác Văn Xu.
Không phải hắn tham lam mà bởi vì hắn muốn trở thành Đan Vương thất phẩm, thế nên nhất định hắn phải lấy được thật nhiều linh thảo cao cấp, nếu không hết thảy chỉ là lời nói suông.
Trác Văn Xu rất hài lòng với sự dứt khoát của hắn.
- Đi thôi, theo sau ta. Nhớ kỹ, khi đã tiến vào bên trong thì ngươi nhất định phải cẩn thận quan sát dưới chân. Ta cảnh cáo trước, lỡ mà xảy ra chuyện thì chưa chắc ta đã có thể cứu được ngươi đâu.
Địch Cửu gật đầu.
Mạc Giang cấm địa thật sự danh bất hư truyền, đi theo Trác Văn Xu một đoạn đường khá dài rồi mà cát bụi vẫn ngập trời. Cho dù thần niệm cấp mười mạnh mẽ đến đâu thì Địch Cửu cũng vô pháp bao trùm toàn bộ nơi đây.
Nhiệt độ càng ngày càng cao, Địch Cửu hoài nghi nhiệt độ bây giờ chí ít đã vượt qua hai trăm độ C, hơn nữa vẫn đang đà tiếp tục tăng lên.
Trác Văn Xu lấy một cái pháp bảo định vị hình viên bàn ra, vừa nhìn pháp bảo vừa đi. Một lúc lâu sau, nàng ngừng lại, quay đầu nói với Địch Cửu:
- Chính là chỗ này, nếu như không phải ta dẫn đường thì ngươi có khả năng tới được đây không?
Địch Cửu phải thừa nhận, nếu Trác Văn Xu không dẫn đường thì hắn chắc chắn sẽ không tới nổi. Hắn nhìn một vòng xung quanh, phát hiện ra nơi này hình như có vết tích Không Gian trận văn.
Thần niệm cấp mười cộng thêm Vương Trận sư cấp chín thì nhìn ra nơi này có vết tích Không Gian trận văn cũng không lạ lùng gì. Ngược lại, Địch Cửu có chút hiếu kì về pháp bảo trong tay Trác Văn Xu, thế mà lại phát hiện được một cái pháp trận được giấu kín. Nếu cái viên bàn này có thể tìm được bất cứ pháp trận giấu kín nào, vậy nó thật sự là bảo vật đỉnh cấp.
- Ta đã từng vào đây một lần, tuy nhiên mỗi lần vào đều cần tiêu hao mấy trăm vạn linh thạch thượng phẩm. Ta đã cứu ngươi lại còn dẫn đường cho ngươi tới chỗ này, ngươi bỏ ra chút linh thạch đó chắc sẽ không có vấn đề chứ?
Trác Văn Xu cho rằng Địch Cửu không nỡ bỏ linh thạch, vậy thì nàng sẽ tự dùng linh thạch của bản thân. Tới lúc Linh Dược viên mở ra, nàng đương nhiên sẽ không nương tay mà cướp sạch mọi thứ. Khi đó, Địch Cửu hẳn sẽ không thể phàn nàn nàng lấy quá nhiều được.
Nhưng ai ngờ Địch Cửu chẳng chút suy nghĩ đã trực tiếp ném ra 5 triệu linh thạch thượng phẩm.
- Có đủ chưa? Nếu chưa thì ta vẫn còn nữa đấy.
Trác Văn Xu lúng túng:
- Đủ rồi, đủ rồi, kế tiếp đến phiên ta.
Địch Cửu cứ tưởng Trác Văn Xu sẽ dùng trận kỳ để mở trận pháp. Tuy nhiên nàng ta lại chỉ kích phát viên bàn trong tay, từng điểm sáng trên viên bàn giống như ngôi sao rơi trên mặt đất. Sau đó Trác Văn Xu mới lấy trận kỳ ra rồi ném chuẩn xác từng cái vào những điểm sáng vừa rồi.
Trận kỳ tiếp đất, rất nhanh liền biến mất.
“Rầm rầm rầm!”
Âm thanh vang dội vang lên, ngay sau đó, một không gian trận môn đột ngột xuất hiện trước mặt hai người.
- Nhanh chân lên, không gian trận môn này không ổn định, mấy giây sau sẽ biến mất...
Trác Văn Xu vừa nói vừa nhanh chân bước vào trong đó.
Địch Cửu cũng vội vã bám theo nàng ta.
Hắn cảm tưởng cứ như mình vừa bước qua một cánh cửa bình thường, chân đạp thực địa, hoàn toàn vững vàng.
- Chính là chỗ này.
Trác Văn Xu chỉ vào pháp trận giống như một quả cầu thủy tinh đang phát sáng ở phía trước.
Có rất nhiều linh thảo tươi tốt trong đó, đích thật như Trác Văn Xu đã nói, toàn bộ linh thảo đều là từ cấp bảy trở lên.
- Ngươi đã trông thấy linh thảo trong Linh Dược viên rồi đúng không? Thủy tinh pháp trận này cần âm Dương huyết tế mới có thể mở ra. Hai bên trận đều có một cái rãnh huyết tế... Suýt chút quên mất. Ngươi có phải quan nam không?
Trác Văn Xu chợt nhớ tới một chuyện rất trọng yếu.
Địch Cửu biết quan nam có nghĩa gì, chính là cách gọi khác của từ xử nam mà thôi. Năm xưa tại Minh Châu thành, mặc dù hắn ăn chơi đàng đúm nhưng quả thật may mà chưa đi quá giới hạn bao giờ. Nhắc đến thì quả thật phải cảm tạ Chân Mạn, bởi vì lúc đó trong lòng hắn chỉ có hình bóng nàng ấy. Về sau thì do thế sự biến ảo, hắn vẫn luôn một lòng tập trung vào việc tu luyện nên chẳng rảnh đâu mà nghĩ tới chuyện này nữa.
- Được rồi, có lẽ yêu cầu của ta quá cao, ngươi chắc chắn không phải quan nam, vậy thì dùng tinh huyết của ngươi để huyết tế đi, đừng dùng máu thông thường.
Trác Văn Xu không đợi Địch Cửu trả lời liền kéo tay áo của mình lên. Địch Cửu đã tu luyện đến Tích Hải cảnh tầng bốn mà nàng muốn hắn còn là xử nam thì quả thật yêu cầu hơi cao rồi.
Địch Cửu không để ý đến lời Trác Văn Xu, hắn cau mày nhìn chằm chằm thủy tinh đại trận. Không hiểu sao đại trận này cứ luôn khiến hắn cảm thấy có chút gì đấy quen thuộc...
- Chuẩn bị bắt đầu, một khi ta huyết tế, ngươi lập tức dùng tinh huyết nhỏ xuống rãnh nhé.
- Chờ một chút!
Địch Cửu vội hô lên, mấy giây sau mới ngập ngừng nói:
- Hình như ta đã nhìn thấy cách bày trận này rồi, giống như...
Địch Cửu chần chừ một chút:
- Trác sư tỷ, ta thật sự đã từng gặp qua trận pháp này...
Không đợi Địch Cửu nói hết câu, Trác Văn Xu đã bật cười chế nhạo:
- Tuyệt đối không có khả năng. Ngươi biết Mạc Giang cấm địa là nơi nào không? Mạc Giang cấm địa bao gồm toàn bộ sa mạc ở đây, nó giống như đại dương mênh mông, trong đó có vô số di tích, bí cảnh, động phủ còn sót lại...
Trác Văn Xu ngừng lại, nàng cố ý đi vòng qua trước mặt Địch Cửu.
- Ngươi hiểu rõ điều đó có ý nghĩa gì sao? Có nghĩa rằng mỗi một nơi trong này đều là duy nhất. Vô số người đã từng đi vào cấm địa, khai quật qua vô số bảo tàng, đương nhiên cũng chết mất vô số người, nhưng chưa từng có hai bảo tàng giống hệt nhau.
Địch Cửu bình tĩnh đáp:
- Mặc kệ ngươi tin hay không, ta thật sự từng thấy người bố trí pháp trận giống như vậy, hơn nữa còn đánh một trận, thậm chí thiếu chút nữa ta đã chết trong tay bà ta rồi. Chỉ có điều tất cả linh thảo trong đó đều đã khô héo, không được tươi tốt như ở đây.
Trác Văn Xu khoát tay chặn lại:
- Ngươi không cần kiếm cớ, dù ngươi không giúp thì ta cũng có biện pháp cưỡng ép mở nó ra, cùng lắm thì tổn thất một kiện chí bảo thôi. Ngươi cũng không cần nghĩ đến chuyện đi tìm người khác. Không có ta dẫn đường, ngươi chắc chắn không thể quay lại đây đâu. Huống hồ ngươi nói đã từng chiến đấu với người kia, ngay cả ngươi cũng có thể đối chiến thì ta lại càng không cần phải e ngại.
Dứt lời, Trác Văn Xu vỗ vào viên bàn trong tay.
Địch Cửu biết Trác Văn Xu không tin tưởng mình chút nào, đành phải chấp nhận.
- Vậy ngươi cứ làm theo ý ngươi đi.
Hắn có Thần Niệm Độn, ngay cả vết nứt hư không cũng vượt qua được, Địch Cửu không tin nơi này có thể vây khốn mình.
- Như vậy mới đúng chứ.
Trác Văn Xu bật cười. Nàng ta đi đến rãnh bên phải, còn Địch Cửu thì tiến về rãnh bên trái.
Nàng cắt ngón tay, máu tràn ra rồi rơi xuống rãnh, Địch Cửu cũng nhỏ mấy giọt máu vào trong lỗ huyết tế.
Không đợi Trác Văn Xu nhắc nhở phải dùng tinh huyết, trong thủy tinh cầu đột nhiên phát ra tiếng nứt vỡ. Linh khí nồng nặc ào ra, Linh Dược viên xanh rờn xuất hiện trước mặt Địch Cửu.
Đúng như Địch Cửu đã đoán, hai dòng cực phẩm linh mạch lơ lửng trên bầu trời Linh Dược viên, y hệt như tình cảnh năm xưa. Khác biệt duy nhất là toàn bộ linh thảo lúc đó đã héo úa còn bây giờ bọn chúng vẫn đang cực kỳ tươi tốt.
Cả hai địa điểm chắc chắn đều do một người bố trí, nhất định là nữ tu chỉ còn lại nguyên thần kia.
- Này, quá nhiều linh thảo luôn!
Trác Văn Xu kinh hô một tiếng, vội vàng vọt vào trong.
Địch Cửu dùng thần niệm quét mấy lần, xác định không có bất cứ vấn đề gì rồi mới bắt đầu thu hoạch linh thảo cấp bảy.
Dược viên này thật sự quá lớn, Trác Văn Xu đang điên cuồng thu thập linh thảo thì khẽ khựng lại khi trông thấy động tác của Địch Cửu bên cạnh cực kỳ chậm rãi, từ tốn chứ không hề mạnh tay cướp đoạt như nàng.
- Địch Cửu, ngươi không phải nói muốn chia đôi sao? Nếu cứ giữ tốc độ này thì chỉ sợ ta thu hoạch được chín phần mười linh thảo rồi mà ngươi vẫn chưa lấy hết một phần còn lại.
Địch Cửu nghiêm túc đáp:
- Trác sư tỷ, mặc dù ta chưa thấy gì kì lạ, nhưng ta vẫn có cảm giác chúng ta cần phải mau rời khỏi đây. Ta nghĩ không thể lấy quá nhiều linh thảo đâu, sẽ xảy ra chuyện đấy.
Hắn mới chỉ là Vương Trận sư cấp chín, trong khi nữ tu kia hẳn phải là cường giả Trận Đạo hơn hẳn hắn rồi. Nếu đối phương đã bố trí pháp trận nào đó ở đây, e rằng có khi hắn chết cũng không biết tại sao mình lại vong mạng mất.
- Ngươi nhát gan quá đi, được rồi, lười nói với ngươi. Để lại một dòng linh mạch cho ngươi, xem như chút phí hỗ trợ vậy.
Trác Văn Xu vừa nói vừa tiếp tục thu hoạch linh thảo, đồng thời còn cuốn đi một dòng linh mạch đang lơ lửng trên cao.
Địch Cửu còn chưa kịp thu dải linh mạch thì dưới chân đột nhiên truyền tới một đợt chấn động dữ dội.
Không tốt, Địch Cửu quay người muốn bỏ chạy, thế nhưng hắn phát hiện thần niệm của mình bị áp chế đến cực hạn, không thể nào mở ra được.
- Mau trốn đi!
Trác Văn Xu cũng cảm giác được vấn đề. Sắc mặt của nàng khẽ trầm xuống, bởi vì chẳng những thần niệm của nàng bị áp chế, mà ngay cả chân nguyên cũng không thể phóng thích ra được chút nào.