Chương 247
Địch Cửu nhanh chóng lấy một gốc Côn La Khuẩn và mấy chục cây linh thảo phụ trợ để chuẩn bị luyện chế Côn Thừa Đan.
Bình thường người khác luyện chế loại đan dược này đều lấy Côn La Khuẩn khan hiếm làm linh thảo chủ đạo, tuy nhiên hắn thì khác, hắn có tới tận mấy gốc Côn La Khuẩn, nhưng linh thảo phụ trợ thì chỉ đủ để luyện chế thành một lò mà thôi.
Nên Địch Cửu nhất định phải thành công luyện chế lò đan dược ấy ngay từ lần đầu tiên, nếu thất bại hắn sẽ phải mất thời gian đi ra ngoài để kiếm chỗ mua linh thảo phụ trợ nữa.
Trước khi phát hiện ra Kiến Đỉnh, hắn hoàn toàn không có lấy nửa điểm lòng tin có thể luyện chế thành công Côn Thừa Đan, còn bây giờ thì ngược lại, hắn hoàn toàn tự tin về độ khả thi của vấn đề trên.
Địch Cửu triệu hồi Đạo Hỏa Quang Minh từ trong Tinh Không ra rồi ném từng cây linh thảo vào bên trong Kiến Đỉnh.
Tạp chất liên tục được hắn cuốn đi, nguyên chất còn lại từ linh thảo thì đi theo linh dịch dung hợp ở phía dưới đan quyết và phân giải.
Đây chỉ mới là lần thứ tư luyện chế linh đan thất phẩm của Địch Cửu thôi, vậy mà cứ như hắn đã từng luyện chế qua vô số lần rồi, cả linh hồn và thể xác Địch Cửu lúc này đều đang chìm đắm trong việc luyện chế đan dược.
Khi dược dịch bên trong Kiến Đỉnh bắt đầu quay cuồng thì đạo niệm của hắn liền rơi ngay lên trên nó, hắn cảm nhận được khí tức thiên địa từ Kiến Mộc đang sinh trưởng một cách mênh mông. Loại khí tức ấy được thần niệm hắn cảm nhiễm rồi cùng linh dịch dung hợp lại với nhau.
Bấy giờ Địch Cửu đã quên mất bản thân đang làm gì mà chỉ biết nhắm mắt cảm thụ loại đạo vận này lưu động, tựa như bản thân đang tu luyện vậy.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đột nhiên Địch Cửu kéo tay một cái, 12 viên đan dược mang theo đan văn vô cùng rõ ràng của Côn Thừa Đan bị hắn cuốn ra khỏi đan lô, rơi vào trong bình ngọc đã được hắn sớm chuẩn bị.
Thanh hương từ đan dược lập tức tỏa ra, tuy nhiên hắn cũng chẳng buồn mở mắt ra cảm nhận, bởi vì bản thân hắn lúc này đang chìm đắm hoàn toàn trong loại khí tức mênh mông từ Kiến Đỉnh.
Qua hết mấy canh giờ, Địch Cửu mới bừng tỉnh, không có từ ngữ nào hình dung nổi loại minh ngộ mà hắn vừa cảm nhận được. Công pháp đạo tắc của hắn hiện giờ càng lúc càng thêm rõ ràng, mà đối với đại đạo cũng minh xác hơn rất nhiều.
Mấy tháng đi theo Kê Minh học luyện đan, kết hợp với mười mấy viên đan dược vừa được luyện chế thành công khi nãy thì Đan Đạo của hắn rốt cuộc cũng chân chính đạt được hình thức ban đầu rồi. Nhưng hắn vẫn chưa hiểu lắm về hình thức Đan Đạo của mình như thế nào, tuy nhiên, Địch Cửu mơ hồ cảm thấy Đan Đạo bản thân có liên hệ gì đó với loại khí tức đỉnh thiên lập địa mênh mông bên trong Kiến Đỉnh kia.
Vô luận là Kiến Mộc giúp hắn tạo thành Đan Đạo hay như nào, thì Địch Cửu đã quyết định, trừ phi hắn vẫn lạc, còn không thì sẽ chẳng bao giờ lấy Kiến Đỉnh ra nữa.
Đan đỉnh này thật sự quá quan trọng với hắn.
Địch Cửu đổ một viên Côn Thừa Đan ra lòng bàn tay, mùi đan hương thanh tịnh sạch sẽ thoang thoảng bay lên, đan dược ngoại trừ được hình thành từ một tia khí tức bên ngoài Tinh Không ra còn mơ hồ ẩn chứa trong đó một loại khí tức thiên địa mênh mông khác.
Bấy giờ Địch Cửu có thể khẳng định, Côn Thừa Đan do hắn và Đan Vương khác luyện chế ra chắc chắn có chút khác biệt, bởi vì của hắn còn có một loại đạo vận bên trong đó nữa.
Hiện tại hắn đã hiểu vì sao Kê Minh khổ tâm rồi, ông ta nói mình có ba tháng tuổi thọ nhưng trên thực tế chỉ vỏn vẹn hai tháng là Nguyên Thần đã tiêu tan.
Cường giả Đan Đạo đỉnh cấp như Kê Minh tuyệt đối không tính sai sinh cơ của mình. Khả năng duy nhất là hơn hai tháng này ông đã chủ động niết hóa Nguyên Thần của mình khiến nó tiêu tán vào trong thiên địa.
Mà mục đích Kê Minh làm vậy chỉ có một, đó là để hắn có thể minh ngộ được Đan Đạo của chính hắn. Đoán chừng Kê Minh cũng hiểu rõ nếu không làm vậy thì thời điểm Địch Cửu luyện chế xảy ra vấn đề sẽ tới hỏi ông, lúc ấy ông có thể lựa chọn trả lời hoặc không nhưng dù thế nào đi nữa điều đấy cũng sẽ khiến hắn không có cách nào tự hình thành Đan Đạo.
Việc Kê Minh vẫn lạc làm hắn chỉ còn cách tự mình tìm kiếm đường ra cho bản thân, bằng không hắn sẽ không thể luyện chế được Côn Thừa Đan, mà không luyện được thì làm sao hắn có đủ khả năng bước vào Thừa Đỉnh cảnh cơ chứ?
Một lần nữa Địch Cửu bước ra khỏi đại điện và dập đầu trước bia mộ của Kê Minh.
- Đa tạ lão sư đã thành toàn cho Địch Cửu, Địch Cửu nhất định sẽ đem Đan Đạo phát dương quang đại.
Điều cuối cùng ông truyền cho hắn không phải là Đan Đạo của Đỉnh Đan Sơn, mà là hắn cần làm gì để tìm ra Đan Đạo của chính mình. Trước là trên nghĩa hẹp của Đan Đạo, sau là Đan Đạo của thiên địa.
Loại đại ân này hắn dùng cả đời cũng khó mà báo đáp.
Bái tế ân nhân xong, Địch Cửu liền đi tới chỗ vắng người trên một ngọn núi rồi ném chiếc nhẫn chứa một nửa linh mạch và hơn trăm vạn linh thạch ra, hắn muốn xung kích Thừa Đỉnh cảnh. Chờ sau khi thành công và tu vi vững chắc hơn thì hắn sẽ ngay lập tức đi tới Thế giới Tiểu trung ương để hội ngộ Huyễn Minh Tử, ước hẹn này đối với hắn hay ông ấy đều là chuyện cực kỳ trọng yếu, nên dù sao đi chăng nữa thì Địch Cửu nhất định phải hoàn thành.
Địch Cửu nuốt một viên Côn Thừa Đan vào rồi bắt đầu vận chuyển Tinh Hà Quyết, linh khí nồng nặc bên trong tạo thành vòng xoáy linh vân bao vây lấy hắn, cùng lúc đó, Địch Cửu cũng bắt đầu trùng kích Thừa Cảnh đỉnh.
Linh dịch từ đan dược thời điểm này chẳng khác nào một đám lửa, thế nhưng ngọn lửa ấy lại dẫn theo một loại đan tắc cực kỳ lạnh buốt khiến Địch Cửu có thể nhận ra được xiềng xích tu vi Thừa Đỉnh cảnh ở nơi nào. Bấy giờ, đan dịch ở dưới Tinh Hà Quyết theo vòng chu thiên đầu tiên xông qua mấy chục huyết mạch, sau đó bộc phát thành một cỗ lực lượng kinh khủng lan ra trong chớp mắt.
Linh lực đó kết hợp với khí tức đan tắc rõ ràng giúp tu vi Địch Cửu từ từ dâng lên, phần đan dược còn lại không ngừng khuếch tán làm hắn cảm nhận được sự ngăn cách với Thừa Đỉnh cảnh vô cùng rõ ràng.
Quả nhiên việc được đan dược hỗ trợ và không hỗ trợ là khác nhau hoàn toàn. Địch Cửu thoải mái điều khiển tất cả linh lực vọt lên.
“Oanh!”
Linh lực cuồng bạo trùng kích ngăn cách của tu vi khiến toàn thân hắn đều chấn động. Nếu là trước đó, chắc chắn toàn thân Địch Cửu đã sớm loang lổ đầy máu rồi. Bất quá nhục thể Thần Cảnh của hắn lúc này đã giúp mọi thứ đều bình yên vô sự.
Địch Cửu quyết định, một viên không được thì hắn sẽ nuốt thêm một viên nữa. Thế nhưng không đợi hắn đưa đan dược vào miệng thì đỉnh đầu đã tối sầm lại, lôi kiếp cường đại lập tức đánh xuống.
Tuy nhiên, đã có nhục thân Thần Cảnh nên nửa điểm muốn ngăn cản lôi kiếp Địch Cửu cũng chẳng có, hắn mặc kệ nó giáng từng đợt xuống người mình, cứ như cũ bọc lấy linh dịch Côn Thừa Đan thứ hai tiếp tục trùng kích Thừa Đỉnh cảnh.
Hiệu quả từ Côn Thừa Đan do hắn luyện tốt hơn rất nhiều so với những người bình thường khác, vậy mà hai viên đan dược kia chỉ khiến ngăn cách tu vi Thừa Đỉnh cảnh lay động một chút rồi thôi.
Lôi kiếp trên trời càng ngày càng dày đặc, thanh âm oanh minh vang dội khá đáng sợ. Địch Cửu âm thầm cảm thấy may mắn, hên là hắn đã bước vào tầng thứ ba của Thần Cảnh, bằng không hắn cũng sẽ thê thảm không khác trước là bao, có khi còn thụ thương nặng nề hơn nữa kia kìa.
Thời điểm này, hắn chỉ cần vận chuyển Tinh Hà Quyết, những đạo lôi hồ cung cấp cho hắn vô tận khí tức lôi nguyên đều được hắn cấp tốc hấp thu, sau đó biến thành chân nguyên cường đại ấp ủ trong Tinh Không.
Mắt thấy tốc độ hấp thu của mình ngày càng nhiều khiến Địch Cửu thậm chí có chút lo lắng, nếu bản thân không xông phá được Thừa Đỉnh cảnh sẽ khiến thân thể hắn nứt vỡ mất.
Địch Cửu dứt khoát lấy ra ba viên Côn Thừa Đan rồi bỏ vào miệng.
“Oanh!”
Linh lực cuồng bạo bộc phát khắp đan điền, giống như một viên đạn to lớn nổ tung trong cơ thể hắn và đang không ngừng tàn phá bừa bãi.
Từng đạo quy tắc rõ ràng khiến Địch Cửu cảm giác được một loại minh ngộ, tựa hồ hắn đã cảm ngộ được khí tức từ quy tắc của Thừa Đỉnh cảnh.
Địch Cửu điên cuồng vận chuyển Tinh Hà Quyết để dẫn loại khí tức này kết hợp với linh vận bộc phát từ Côn Thừa Đan, xông phá ngăn cách tu vi Thừa Đỉnh.
“Răng rắc!”
Huyết vụ nổ ra tung tóe khắp nơi, Địch Cửu vẫn ráng cắn răng chịu đựng. Linh vận vốn tụ tập bên nguời Địch Cửu trong nháy mắt bị hắn cuốn lấy toàn bộ và biến thành tu vi của mình.
Một bên hắn điên cuồng vận chuyển Tinh Hà Quyết để củng cố tu vi, một bên tế ra đại trận Cửu Cửu Tinh Đấu.
Đao khí đầy trời mang theo từng đạo đao mang đánh về phía lôi kiếp trên không trung. Hiện tại, mỗi thời mỗi khắc cảnh giới của hắn đều không ngừng tăng lên, hắn nhất định phải chọc cho lôi kiếp mãnh liệt hơn một chút mới được.
Quả nhiên lôi kiếp trực tiếp bị hắn chọc giận, ào ào rơi xuống liên miên bất tuyệt.
Tinh Không cũng được Địch Cửu vận chuyển tới cực hạn, linh khí xung quanh liên tục bị hắn cuốn đi, linh thạch từng viên từng viên bạo liệt nhưng hắn vẫn không cam tâm, một lần nữa nuốt xuống hai viên Ngưng Bích Đan.
Người khác tu luyện cả tháng trời mới dám dùng một viên, còn hắn từ sau khi tự luyện chế ra được thì một lần lấy ra tận hai viên.
Linh lực cuồng bạo giúp tu vi Địch Cửu từ từ dâng lên, Thừa Đỉnh tầng 1, tầng 2…
“Răng rắc! Răng rắc!”
Hắn cảm nhận được vài chuôi đao khí hạ phẩm đang vỡ vụn dưới lôi kiếp, bất quá giờ phút này hắn cũng chẳng để ý gì tới đao khí nữa, vì tu vi hắn đã tới Thừa Đỉnh tầng 3 rồi.
Ngay vào lúc Địch Cửu nuốt tiếp hai viên Ngưng Bích Đan thì tu vi đã lên tới Thừa Đỉnh tầng 4, mà lôi kiếp trên thiên không tựa hồ cũng tiêu tán, dần dần hoàn toàn biến mất.
Địch Cửu không tiếp tục sử dụng Ngưng Bích Đan nữa, bây giờ mà có nuốt một vạn viên vào cũng vô dụng. Chỉ có thể lựa chọn chút thời gian độ kiếp kia mà cháy nhà hôi của thôi.