Chương 248
Hai tháng trôi qua, sau khi Địch Cửu củng cố vững chắc tu vi thì bắt đầu chuyển sang luyện chế đao khí. Hiện giờ hắn đã bước vào Thừa Đỉnh cảnh tầng ba, lại thêm thần niệm cấp mười nên hoàn toàn có thể thi triển đao trận cấp chín.
Địch Cửu tập trung luyện chế đao khí suốt mấy tháng, sau khi luyện đủ 6,642 chuôi cực phẩm đao khí thì hắn bèn bố trí một cái hộ trận và ẩn nấp trận cấp chín ở quanh mộ Kê Minh để bảo vệ nơi an nghỉ của ông, xong xuôi hắn mới rời khỏi Đỉnh Đan Sơn. Hắn đoán Huyễn Minh Tử và Địch Địch đã đến Tiểu Trung Ương Tinh chờ hắn rồi.
...
Có một con đường rộng bảy, tám trượng thông hướng đến Tiểu Trung Ương Tinh, lúc này trên mặt đất đã phủ đầy lá vàng.
Vào cuối thu, lá cây rơi khắp nơi tựa như muốn nhuộm vàng cả bầu trời.
Không gian tràn ngập một loại tiêu sát thu ý, nhưng trên quan đạo rộng rãi rơi đầy lá cây khô héo kia lại có không ít người đang vội vã đi qua.
Một thanh niên trên lưng cõng Hồng Anh đao cất bước trên đường, hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng rất khâm phục cường giả trận đạo của Thế giới Tiểu trung ương, cấm chế cấm bay ở nơi này ngay cả hắn cũng phải quan sát kỹ mới thấy được đôi chút.
- Là Hồng Anh thiếu gia!
Có người nhận ra hắn bèn hưng phấn hô to.
Người nọ chính là Địch Cửu, lần này đến Tiểu Trung Ương Tinh hắn không định dịch dung, dù sao cũng bị người khác nhận ra, cho nên có dịch dung hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Địch ân công, huynh đừng đến Tiểu Trung Ương Tinh, Côn Tông đang truy nã huynh đấy.
Một âm thanh đột nhiên truyền đến tai Địch Cửu.
Địch Cửu quét thần niệm ra, người truyền âm cho hắn mà một nam tu sĩ cảnh giới Nguyên Hồn mà hắn không quen biết. Bất quá người nọ cúi đầu đi nhanh trên đường, tựa hồ người vừa truyền âm cho Địch Cửu không phải y.
Địch Cửu không buồn vạch trần, hắn chỉ hơi nhíu mày, theo lý thuyết Côn Tông cho dù muốn tìm kiếm hắn thì cũng không thể quang minh chính đại phát lệnh truy nã như thế chứ? Trừ khi đối phương có chứng cứ xác thực mình giết Thúc Hạo Lan.
Thấy Địch Cửu sau khi được mình nhắc nhở vẫn không định rời đi, tên nam tu sĩ kia thở dài rồi tiếp tục bước nhanh về phía trước.
...
Tiểu Trung Ương Tinh nằm ở trên không trung ngàn trượng, nhìn từ xa nó tựa như một viên cầu vô biên vô tận lơ lửng phía trên Thế giới Tiểu trung ương.
Thế nhưng không có mấy ai biết được trên viên cầu này có thứ gì, cho dù lấy thần niệm của tu sĩ Hóa Chân cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mơ hồ mà thôi. Nếu như Tiểu Trung Ương Tinh chưa đến thời điểm mở ra thì không một ai có thể tiến vào được.
Phía dưới Tiểu Trung Ương Tinh là một quảng trường khổng lồ, xung quanh quảng trường là các dãy cửa hàng xen kẽ với trụ sở tông môn. Vạn dặm xung quanh Tiểu Trung Ương Tinh đều có cấm chế cấm bay, ngay cả truyền tống trận cũng không có nổi một cái.
Tiểu Trung Ương Tinh trăm năm mới mở ra một lần, thời gian trăm năm này đối với phàm nhân mà nói đã là một kiếp người, thế nhưng đối với tu sĩ thì cũng chẳng phải quá dài. Vì thế nên dù Tiểu Trung Ương Tinh có mở ra hay không thì các cửa hàng quán xá ở quảng trường vẫn luôn sôi nổi nhộn nhịp.
Địch Cửu vừa đi đến phía ngoài quảng trường thì một giọng nói kích động liền vang lên:
- Hồng Anh thiếu gia, lá gan của ngươi quả thật không nhỏ, vậy mà dám đi đến Tiểu Trung Ương Tinh ư?
Một tên tu sĩ dáng người không cao xuất hiện ở trước mặt Địch Cửu, Địch Cửu dùng thần niệm quét một chút liền nhìn ra tu vi của gã là Thừa Đỉnh tầng hai.
- Ngươi là ai?
Địch Cửu khẽ nhíu mày, hắn đoán gã hẳn là người của Côn Tông. Bất quá Côn Tông lại để một tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai ra ngăn cản hắn, đây cũng quá không xem trọng nhau rồi.
Nam tử kia hừ lạnh một tiếng.
- Côn Tông Cúc Khải.
- Hình như ta không quen ngươi, ngươi ngăn ta là có ý gì đây?
Ngữ khí Địch Cửu rất lạnh lùng, hắn cảm giác lần này đến Tiểu Trung Ương Tinh xem ra mình phải chiến một trận ra trò rồi.
Địch Cửu biết cái gã đang nói chuyện với mình, lúc trước tên đó được xưng tụng là một trong ngũ công tử, còn xếp vị trí thứ hai trên Hải Bảng. Lấy tu vi của hắn hiện tại thì đương nhiên chẳng sợ việc phải đánh nhau, cho dù đánh không lại thì hắn cũng có thể chạy mà, thế nhưng nếu làm vậy thật, hắn sẽ mất cơ hội tiến vào Tiểu Trung Ương Tinh.
Cúc Khải cười phá lên, bỗng nhiên ôm quyền thưa với mấy tu sĩ xung quanh.
- Các vị đạo hữu, ta tin rất nhiều người ở đây đều biết Cúc Khải ta. Ta đến từ Côn Tông, trước đó may mắn xếp thứ hai trên Hải Bảng. Được mọi người coi trọng, trở thành một trong ngũ công tử trên bảng xếp hạng.
Rất nhiều đạo hữu nhất định sẽ khó hiểu vì sao ta muốn ngăn người này lại đúng không? Mọi người biết hắn chứ, hắn chính là Hồng Anh thiếu gia lúc trước đã leo lên đến tầng 90 Ngũ Lục Đạo Tháp. Thế nhưng tông chủ Côn Tông chúng ta mất tích lại có quan hệ với hắn, ta chỉ cần hỏi hắn mấy vấn đề...
Việc tông chủ Côn Tông mất tích đã sớm truyền ra ngoài, cơ bản thì mọi người đều hay tin. Nhưng nghe Cúc Khải nói chuyện tông chủ của bọn họ mất tích có quan hệ với Địch Cửu thì mọi người lại lộ ra vẻ xem thường.
Địch Cửu tiến bộ không ít, tu vi hiện giờ hẳn đã là Tích Hải cảnh, lúc trước còn ở Ngũ Lục thành hắn từng khiêu chiến Hải Bảng Kim Huân thành công. Nhưng cho dù có mạnh hơn thì vẫn chỉ là Tích Hải cảnh mà thôi. Tông chủ Thúc Hạo Lan là cường giả Hóa Chân, hơn nữa còn là một trong Tam Thập Lục Vương Hóa Chân, nói một cường giả như ông ấy mất tích có liên quan đến một tên tu sĩ Tích Hải ư? Ha ha ha.
Địch Cửu là một tán tu nhưng lại có thể tu luyện nhanh như hiện giờ nhất định là có bí mật, trong suy nghĩ của mọi người, Côn Tông chẳng qua là muốn chiếm đoạt bí mật trên người Địch Cửu cho nên mới lấy cớ mà thôi.
Cũng chỉ có ngũ đại tông môn mới bá đạo đến thế, tông môn bình thường nào có ai lại hành xử như vậy.
Địch Cửu quả thật giết Thúc Hạo Lan, thế nhưng hắn không tin Cúc Khải tìm ra chứng cứ. Vậy nên hắn mạnh miệng đáp:
- Tông chủ Côn Tông ngươi mất tích thì nên quay về hỏi vú em của tông chủ các ngươi ấy, nói không chừng ông ta đi theo vú em bú sữa rồi, hỏi ta làm cái rắm gì.
- Ha ha ha ha...
Xung quanh truyền đến hàng loạt tiếng cười vang vọng.
Côn Tông dù sao cũng là một trong ngũ đại môn phái ở Thế giới Tiểu trung ương, Địch Cửu nói Cúc Khải đi hỏi vú em của tông chủ quả thật đã tát thẳng vào mặt bọn họ.
- Ngươi muốn chết à?
Cúc Khải tức giận gầm lên, sát thế trực tiếp bao phủ Địch Cửu lại.
Dưới sát thế của Cúc Khải, Địch Cửu nhìn qua không hề có chút sức phản kháng nào, trên thực tế Địch Cửu cũng không có ý định nhúc nhích, hắn đâu biết ở đây có thể động thủ hay không, đương nhiên cho dù có thể động thủ thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không ra tay trước.
- Cúc trưởng lão, người này dám vũ nhục Côn Tông ta, bắt hắn lại, mang về Côn Tông rồi nói.
Một thanh âm mang theo lệ khí truyền đến, ngay lập tức một tên lão giả áo đỏ gầy như củi mục xuất hiện ở bên cạnh Địch Cửu.
Khí thế cường đại ập tới, Địch Cửu cảm nhận được sự kiềm chế chân chính. Đây tuyệt đối là cường giả Hóa Chân, mặc dù không bằng Thúc Hạo Lan nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Cúc Khải ở trước mặt người này căn bản không tính là gì.
Địch Cửu lui về phía sau mấy bước, thần niệm tập trung vào Thiên Sa Đao. Nếu như tên cường giả này xuất thủ vậy hắn sẽ sử dụng đao trận cấp chín. Cho dù đánh không lại nhưng trước khi chạy hắn cũng phải chọt đối phương vài đao mới hả giận.
- Đàm Khô, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Lấy tu vi Hóa Chân tầng bốn áp chế một tên tu sĩ Tích Hải cảnh hậu kỳ. Đến đây, ngươi đã lợi hại như vậy thì để Huyễn Minh Tử ta tiếp ngươi mấy chiêu nào.
Thanh âm Huyễn Minh Tử vang lên.
Địch Cửu đại hỉ, nhanh chóng bước tới trước thi lễ.
- Gặp qua Huyễn Minh Tử tiền bối.
Huyễn Minh Tử tới, đối với hắn mà nói chính là có thêm một người hậu thuẫn cường đại. Địch Cửu rất quan tâm đến việc tiến vào Tiểu Trung Ương Tinh. Nếu như trong đó mà hắn gặp được cơ duyên thăng cấp đến cảnh giới Kiếp Sinh, vậy hắn không cần phải tránh mặt Côn Tông nữa.
Trông thấy Huyễn Minh Tử công khai ra mặt giúp Địch Cửu, sắc mặt của Đàm Khô trở nên cực kỳ khó coi. Tu vi của Huyễn Minh Tử đã đến gần Vực cảnh, ở trong Thiên Cơ Các ông ta chính là cường giả, thậm chí ông ta còn là một trong tam đại các chủ của Thiên Cơ Các. Đừng nói Đàm Khô, cho dù là tông chủ Thúc Hạo Lan đến đây cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Côn Tông có tổng cộng bốn cường giả Hóa Chân, sau khi Thúc Hạo Lan mất tích chỉ còn lại ba người. Muốn ngăn cản Huyễn Minh Tử, vậy cả ba tên Hóa Chân phải cùng liên thủ với nhau thì may ra.
- Huyễn các chủ, Thiên Cơ đảo các ngươi hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, chẳng lẽ lại muốn ra mặt vì một tên tán tu hay sao?
Đàm Khô tuy dám để cho người trực tiếp bắt Địch Cửu nhưng lão cũng không dám trực tiếp vô lễ với Huyễn Minh Tử.
Huyễn Minh Tử cười lạnh.
- Sự tình của Thiên Cơ Các ta không cần phiền Đàm trưởng lão nhọc lòng suy nghĩ, hiện tại ta thiếu vài cọng linh thảo, cần Hồng Anh thiếu gia đến Tiểu Trung Ương Tinh lấy, ngươi nói ta có nên giúp hắn hay không?
Đàm Khô không đáp. Linh thảo trong Tiểu Trung Ương Tinh quá nhiều, hơn nữa Tiểu Trung Ương Tinh còn có quy định, người muốn đi vào ngoại trừ tư cách đổi từ điểm tích lũy của tông môn ra thì còn phải là tu sĩ dưới Hóa Chân cảnh.
- Huyễn Minh Tử tiền bối, tông chủ chúng ta đi Bái Dạ Hồ đã lâu mà vẫn chưa thấy quay trở về. Căn cứ theo tin tức Côn Tông điều tra thì lúc đó Địch Cửu cũng có mặt ở đấy. Nếu như chuyện này không có quan hệ đến hắn thì tại sao hắn lại không nguyện ý trả lời câu hỏi của chúng ta?
Cúc Khải mặc dù ôm quyền hướng về Huyễn Minh Tử, nhưng dường như gã đang muốn nói cho tất cả mọi người ở đây cùng nghe.
Địch Cửu cười lạnh, hắn khẳng định Cúc Khải không biết hắn đi đến Bái Dạ Hồ. Bất quá sau khi giết Thúc Hạo Lan xong, do hắn vội vã muốn trở về Á Luân đại lục cho nên mới đến Ngũ Lục thành khiêu chiến Kim Huân. Nếu như lúc ấy hắn không xuất hiện mà chờ nửa năm, một năm sau mới ra mặt thì bây giờ đã không xảy ra mấy chuyện lằng nhằng này rồi.
Thế nhưng Địch Cửu chưa bao giờ hối hận. Hắn còn luôn cảm thấy may mắn vì mình đã làm như vậy, nếu chờ nửa năm thì hiện tại Địch Địch và Điền Khô đã không còn tồn tại trên cõi đời này rồi.
Muốn dùng dư luận ép hắn ư? Địch Cửu không sợ chút nào. Chỉ cần sự tình hắn giết Thúc Hạo Lan không có chứng cứ xác thực thì chuyện đó cũng chỉ là việc giữa hắn và Côn Tông mà thôi. Nếu như có bằng chứng rõ ràng thì mới nguy, khi ấy, nó sẽ trở thành chuyện giữa hắn và ngũ đại tông môn.
- Cúc Khải, nếu như đã muốn hỏi ta mấy vấn đề, vậy ta cũng hỏi ngược lại ngươi mấy vấn đề, ngươi thấy thế nào?
Địch Cửu cười tủm tỉm, nói.
Cúc Khải không biết Địch Cửu đang đào hố cho gã, gã nhanh nhảu đáp:
- Cúc Khải ta chẳng có gì phải e ngại, giấu giếm cả, ngươi hỏi đi.
Địch Cửu cười híp mắt.
- Vậy ngươi nghe cho kỹ vấn đề thứ nhất. Đương nhiên, nếu như ngươi có việc trái với lương tâm, không trả lời hoặc là ấp úng tìm cớ, ta cũng có thể hiểu được.
-