Thế Giới Thứ Chín

Chương 249

Chương 249


Cúc Khải hất hàm:
- Chẳng có việc gì mà ta phải giấu giếm cả.
- Tốt, vậy ngươi nói xem, ngươi bảo Thúc tông chủ đi đến Bái Dạ Hồ, thế ông ta tới đó làm gì?
Địch Cửu cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt Cúc Khải.
Cúc Khải cười lạnh:
- Tông chủ đi làm chuyện gì thì sao ta có thể rõ được? Chỉ có điều, người từng thuận miệng nói đi Bái Dạ Hồ nên ta mới biết mà thôi.
Địch Cửu lại hỏi:
- Đã như vậy, ta hỏi ngươi vấn đề thứ hai, ngươi biết thứ nổi danh nhất trong Bái Dạ Hồ là gì không?
- Đương nhiên là Chích Thần Thảo, bất quá Chích Thần Thảo tuy là linh thảo nhưng lại không dùng được.
Cúc Khải trả lời cực kỳ cấp tốc. Gã đang muốn chất vấn Địch Cửu, cho nên khi Địch Cửu hỏi thì gã đối đáp rất mau chóng.
Lúc đầu Địch Cửu còn dự định dẫn dắt Cúc Khải nói ra Chích Thần Thảo vô dụng, không ngờ gã đã chủ động nói trước.
- Nếu đã vậy, vì sao ngươi còn muốn các tán tu thu thập Chích Thần Thảo, hơn nữa chỉ cần gom được đủ mười gốc là có thể gia nhập Côn Tông?
Cúc Khải khinh thường.
- Mặc dù Chích Thần Thảo vô dụng lại khó mà thu thập, nhưng nếu có thể lấy được mười gốc thì đương nhiên năng lực của kẻ đó không tầm thường. Ta nhận những tu sĩ như vậy đến tông môn thì đã làm sao? Huống hồ việc nhận người nổi bật cũng có phải một mình ta làm đâu.
Người chung quanh đều âm thầm gật đầu, Cúc Khải là một trong ngũ đại công tử, vì tông môn mà tuyển chọn thiên tài, nói rõ Cúc Khải không phải là hạng người ích kỷ chỉ biết tu luyện. Vả lại Cúc Khải nói cũng đúng, ngũ đại công tử đều đang tuyển tu sĩ có tư chất cao về cho tông môn.
Địch Cửu thở dài:
- Đáng tiếc tông chủ các ngươi không tin, hoài nghi mục đích ngươi thu thập Chích Thần Thảo, cho nên mới gọi ngươi lên để dò xét, ngươi không thể giấu giếm nên đành thành thật khai báo tác dụng của loại linh thảo ấy. Chính vì như vậy nên Thúc tông chủ mới đích thân tiến về Bái Dạ Hồ để tìm kiếm nó thử...
Địch Cửu chỉ hoàn toàn suy đoán, hắn tự đặt mình vào vị trí tông chủ Côn Tông để xem xét chuyện này. Như hắn là ông ta thì khẳng định sẽ hoài nghi Cúc Khải. Loại tu sĩ rõ ràng chỉ một lòng tăng thực lực lên này làm sao có thể lãng phí thời gian vì tông môn mà chiêu thu đệ tử được cơ chứ?
Nếu đã hoài nghi, chắc chắn hắn sẽ bức cung Cúc Khải. Với thực lực hiện tại, khẳng định Cúc Khải không thể nào giấu diếm trước mặt Thúc Hạo Lan. Chỉ cần biết được tác dụng của Chích Thần Thảo, tất nhiên Thúc Hạo Lan sẽ lập tức tiến về Bái Dạ Hồ.
Theo lý mà nói, đáng lẽ sẽ không có ai biết được địa điểm Thúc Hạo Lan mất tích, nhưng hiện tại Côn Tông đã biết, vậy nói lên chuyện này rất có thể do Cúc Khải tự mình khai ra.
- Nói bậy nói bạ, ăn Chích Thần Thảo vào sẽ khiến thức hải vỡ ra, thần niệm tán loạn, đây là chuyện mà ai cũng biết. Ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy, có phải cũng nên đến phiên ta đến hỏi ngươi rồi không?
Cúc Khải tức giận quát, khí thế ép thẳng về phía Địch Cửu, gã có chút hối hận đã để Địch Cửu nói nhiều lời như thế.
Địch Cửu làm sao lại cho Cúc Khải được như ý, hắn vốn cũng chẳng sợ hãi khí thế nghiền ép của gã, vậy nên hắn bèn quay sang ôm quyền, khẽ khom người với mọi người vây xem:
- Chắc hẳn mọi người đều muốn biết Cúc Khải vì sao không để cho ta hé ra chuyện này nhỉ. Để ta nói mọi người nghe. Bởi vì tác dụng thật sự của Chích Thần Thảo không phải niết hóa thức hải, mà là cô đọng thần niệm, mở rộng thức hải...
Lời Địch Cửu tựa như một quả đạn nổ vang trong đầu đám đông. Bảo vật gì trân quý nhất ở Tu Chân giới? Hiển nhiên là bảo vật có liên quan tới thần niệm.
Bất luận là công pháp tăng cường thần niệm hay linh thảo cô đọng thức hải thì đều là bảo vật vô giá. Địch Cửu đột ngột nói ra tin tức Chích Thần Thảo có thể cô đọng thần niệm, lại còn giúp mở rộng được thức hải, đây không phải là chuyện chấn động thì còn chuyện gì có thể chấn động hơn nổi nữa?
Có vài người đỏ ngầu cả mắt, nhìn chằm chằm Địch Cửu để chờ hắn nói tiếp cách sử dụng Chích Thần Thảo.
Tình thế này khiến Địch Cửu không khỏi hoài nghi, một khi mình mà không chịu hé lời nào nữa thì có phải sẽ bị cả đám bu vào lột da hay không?
Ngay cả Huyễn Minh Tử cũng dùng ánh mắt không thể tin được quan sát Địch Cửu, ông không cho rằng Địch Cửu bịa chuyện. Hơn nữa ông vốn đã hoài nghi Địch Cửu biết phương pháp tăng cường thần niệm và cô đọng thức hải, bằng không thì sao hắn lại liên tục mấy lần đi Bái Dạ Hồ, còn chạm mặt với Thúc Hạo Lan tại đó nữa?
Cúc Khải siết chặt nắm đấm, gã biết lúc này mình không thể đụng tới Địch Cửu được nữa. Đàm Khô đang nhìn chằm chằm gã, từ lời nói của Địch Cửu và phản ứng của Cúc Khải, Đàm Khô cảm giác được Địch Cửu nói sự thật. Lão có chút hối hận, lão hẳn phải sớm nghĩ đến chuyện này mới đúng. Nếu lão phát hiện ra từ trước thì hiện giờ có khi đã lấy được phương pháp dùng Chích Thần Thảo tăng cường thần niệm rồi.
- Hồng Anh thiếu gia, ngươi mau nói đi, làm sao để dùng Chích Thần Thảo vậy?
Thấy Địch Cửu yên lặng, đã có người vô cùng sốt ruột, nhịn không được lên tiếng thúc giục.
Nơi này rất nhiều tu sĩ có pháp kỹ liên quan đến thần niệm, thần niệm càng mạnh thì pháp kỹ cũng càng theo đó mà tăng lên, có đôi khi thần niệm còn quan trọng hơn cả chân nguyên.
Địch Cửu chỉ thẳng vào Cúc Khải:
- Cái này thì mọi người cần phải hỏi gã. Theo ta biết, Cúc Khải hẳn phải có một loại công pháp có thể sử dụng Chích Thần Thảo. Cho nên người khác ăn vào thì bị niết hóa thần niệm, phân liệt thức hải, còn gã lại có thể dùng nó để tăng cường thực lực cho bản thân. Sở dĩ ta biết được chuyện này bởi vì ta có một người bạn tại Côn Tông. Người đó từng kể ta, có một lần y bắt gặp Cúc Khải nuốt nguyên một gốc Chích Thần Thảo rồi dùng thủ quyết tu luyện...
Cúc Khải sử dụng Chích Thần Thảo mà tình cờ bị người khác trông thấy ư? Tuyệt đối không thể nào! Bất quá lúc này đã chẳng còn ai hoài nghi lời Địch Cửu là thật hay giả nữa. Bởi vì Cúc Khải thu thập Chích Thần Thảo là sự thật rành rành, nếu như gã không thể dùng nó, vậy vì sao lại muốn thu thập chứ?
Ngoại trừ Cúc Khải ra, bốn vị còn lại trong ngũ công tử cũng góp nhặt Chích Thần Thảo. Các tu sĩ ở đây chẳng có ai là kẻ ngu ngốc, chỉ cần hơi suy đoán một chút thì họ liền liên tưởng đến việc năm người kia thường xuyên cùng nhau tìm kiếm bí cảnh, rất có thể bọn họ tình cờ phát hiện biện pháp dùng Chích Thần Thảo để cô đọng thần niệm. Kết quả bọn họ quyết định giấu giếm bí mật, không chịu giao loại công pháp quý giá này ra.
Tuy có người nghĩ đến lỗ thủng trong lời nói của Địch Cửu, nhưng bấy giờ tất cả đều đã mờ mắt, bọn họ chỉ quan tâm tới những thứ hữu ích với mình mà thôi, ai lại rảnh đâu đi để ý đến những điểm đáng ngờ trong đó làm gì.
- Cúc công tử, tu sĩ chúng ta luôn chịu thiệt thòi vì thần niệm theo không kịp tu vi, nếu Cúc công tử nói ra biện pháp phục dụng Chích Thần Thảo, đó là một chuyện đại công đức đối với Thế giới Tiểu trung ương đấy.
- Đúng, Bái Dạ Hồ có vô số Chích Thần Thảo, Cúc công tử sao không sớm nói ra phương pháp sử dụng Chích Thần Thảo?
- Nếu không thì chúng ta ra linh thạch cho Cúc công tử...
...
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tựa sói đói nhìn chằm chằm khiến sắc mặt Cúc Khải thoáng chốc tái nhợt, gã không dám khẳng định việc mình phục dụng Chích Thần Thảo có phải đã bị người khác nhìn thấy hay không. Quả thật là có mấy lần gã sử dụng Chích Thần Thảo ở ngoài động phủ riêng của mình.
Ngay lúc Cúc Khải đang muốn kiên trì phủ định chuyện đó thì một nam tử tóc vàng bỗng nhiên lên tiếng:
- Hồng Anh thiếu gia nói không sai, trên người Cúc công tử thật sự có khí tức Chích Thần Thảo, hơn nữa khí tức còn rất đậm.
Địch Cửu nghe nói như thế thì giật nảy mình, mặc dù gần đây hắn không dùng qua Chích Thần Thảo, thế nhưng lúc trước hắn phục dụng nó chắc chắn còn nhiều hơn cả Cúc Khải. Tên gia hỏa có thể cảm ứng này chui từ đâu ra vậy?
- Gặp qua Thiên Kim Vực Chủ.
Những tu sĩ khác trông thấy y bèn nhao nhao khom người cúi chào.
Địch Cửu phát hiện không chỉ có cường giả Hóa Chân của các đại tông môn, mà ngay cả Huyễn Minh Tử cũng khom người hành lễ.
Người nọ thật ra là ai? Địch Cửu không dám dùng thần niệm kiểm tra mà nhanh chóng noi theo mọi người cúi đầu xuống.
- Cúc Khải, ta nghĩ ngươi cũng biết ta là ai. Ta không cố tình chèn ép ngươi, trong tình huống hiện tại, lấy ra phương pháp sử dụng Chích Thần Thảo đối với ngươi mà nói là một chuyện tốt. Côn Tông các ngươi không gánh nổi loại công pháp này một mình đâu.
Nam tử tóc vàng dùng ngữ khí ôn hòa nói với Cúc Khải.
Nhưng từ trong ngữ điệu ôn hòa ấy, Địch Cửu lại nghe ra được điều kì lạ, đó là kể cả Cúc Khải hay ngoại môn trưởng lão của ngũ đại tông môn thì nam tử tóc vàng tựa hồ đều không đặt bọn họ vào mắt.
Cúc Khải hiểu rõ gã chắc chắn không thể giấu được nữa bèn thành thật bảo:
- Vãn bối Cúc Khải gặp qua Thiên Kim Vực Chủ. Vãn bối đích thật có phương thức luyện hóa Chích Thần Thảo, chỉ có điều chuyện này liên quan đến bốn người còn lại, chúng ta đã phát lời thề...
- Ha ha ha...
Nam tử tóc vàng bật cười.
- Việc này không khó xử lý. Gọi toàn bộ ngũ đại công tử tới đây đi, năm người đồng thời phát thệ, chỉ cần các ngươi cùng nhau làm vậy thì có thể giải trừ lời thề. Ta cũng không bạc đãi ai cả, ta hứa sẽ cho các ngươi tiến vào Chân Vực, đồng thời, tặng cho mỗi người một viên Chân Linh Đan.
- Vãn bối đồng ý.
Không đợi Cúc Khải mở miệng, từ xa đã có một người hô to. Rất nhiều người nhận ra tu sĩ đang đi tới chính là Mục Khởi Sa - đệ tử Tử Lôi tông, một trong ngũ đại công tử.
- Vãn bối cũng đồng ý.
Cúc Khải vội vàng đáp ứng. Giờ phút này y phiền muộn biết chừng nào, nếu như bây giờ đang ở cùng Địch Cửu đơn độc một chỗ, Cúc Khải sẽ không chút do dự giết chết Địch Cửu trước rồi nói sau.
Phương pháp sử dụng Chích Thần Thảo nhất định phải giao ra, đã như vậy không bằng tranh thủ kiếm được vài thứ hữu dụng còn hơn. Cơ hội tiến vào Chân Vực là ngàn năm có một, bởi vì tài nguyên trong đó vô cùng nhiều, hơn xa so với Tiểu Trung Ương thế giới. Tiểu Trung Ương thế giới rất ít xuất hiện tu sĩ Hóa Chân nhưng Chân Vực thì khác hẳn, bởi vì ở đó có thể thông hướng tới Tiên giới.
Huống chi còn có một viên Chân Linh Đan, đây là cửu phẩm linh đan tăng thêm hai thành cơ hội tấn cấp Hóa Chân cảnh đấy, vạn kim khó cầu a.
- Tư chất của ngươi rất tốt, hảo hảo tu luyện, tương lai nói không chừng ngươi cũng có cơ hội đi Chân Vực.
Thiên Kim Vực Chủ nhẹ nhàng nói với Địch Cửu đôi câu, nếu không có hắn thì tin tức Chích Thần Thảo có thể cô đọng thần niệm, mở rộng thức hải sẽ không được lan ra.
Có cường giả như Thiên Kim Vực Chủ tọa trấn ở đây khiến tu sĩ chung quanh vốn đang ngấp nghé phương pháp luyện hóa Chích Thần Thảo, hiện tại lại không ai dám nói tiếng nào.
- Đa tạ tiền bối.
Địch Cửu vội vàng thi lễ cảm tạ. Sau đó hắn quay sang bảo với Cúc Khải:
- Công đạo trong lòng người, tông chủ của ngươi mất tích như thế nào, ta tin tưởng mọi người đều đã đoán được.
Nói xong câu đó, Địch Cửu bèn nhìn về phía Huyễn Minh Tử.
- Huyễn Minh Tử tiền bối, chúng ta đi thôi.
Không cần Địch Cửu khơi gợi thì đã có không ít người bắt đầu hoài nghi Cúc Khải. Thúc Hạo Lan mới vừa biết tác dụng và phương pháp luyện hóa Chích Thần Thảo từ chỗ gã, kết quả là ông ta mất tích ở Bái Dạ Hồ. Cộng thêm trước đó gã đã dùng đủ kiểu để phủ định, bởi vậy nên tất cả đều đang suy đoán xem chuyện Thúc Hạo Lan mất tích liệu có liên quan đến chính đệ tử trong tông môn chăng?
-


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất