Chương 260
Trong một tháng qua, có không ít linh mạch xuất hiện dẫn đến càng lúc càng có thêm vô số tu sĩ tiến về nơi này hơn. Mà mỗi lần linh mạch xuất hiện đều xảy ra chiến đấu tranh đoạt kịch liệt, khiến cho không ít người vĩnh viễn nằm lại đây. Còn về phần Địch Cửu, nếu không phải hắn vẫn tiếp tục vung đao thì chắc chẳng có ai nhớ đến sự tồn tại của hắn cả.
Địch Cửu cảm thấy bản thân càng ngày càng gần đến biên giới của việc đột phá đao đạo rồi, có lẽ chỉ cần vung thêm 1 đao nữa thì đao đạo hắn sẽ tiến đến một cảnh giới mới.
Khi Địch Cửu vung ra đao thứ 108, cấm chế tự nhiên bảo vệ cực phẩm linh mạch bỗng dưng phát ra một tiếng nứt vang, một loại minh ngộ xông lên đầu khiến hắn không cần suy nghĩ gì mà vội chém ra đao thứ 109 luôn.
Một đao này dường như dung hợp với 108 đao phía trước, hoàn toàn không có gì khác biệt.
“Răng rắc!”
Tiếng nứt vang truyền đến ngày một rõ hơn, sau khi linh khí nồng đậm cực hạn phả vào mặt, Địch Cửu liền đưa tay xé rách khiến cấm chế bị hắn bổ một tháng trời dần tan biến.
Một đầu cực phẩm linh mạch vượt qua trăm trượng vắt ngang ở trước mặt Địch Cửu, hoàn chỉnh, tinh khiết và mang theo một loại linh mạch quy tắc vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Địch Cửu thoáng có chút kích động nhưng không phải vì đầu cực phẩm linh mạch này, mà là đao đạo của hắn đã tăng lên một cảnh giới mới. Từ giờ trở đi, cực phẩm linh mạch phía sau đều thuộc về hắn rồi.
Vậy mà hắn ta lại phá được cấm trận tự nhiên ư? Tất cả mọi người đồng loạt đình chỉ động tác, kinh ngạc nhìn cực phẩm linh mạch trước mặt Địch Cửu. Chỉ trong vòng một hơi, chí ít có gần trăm tu sĩ đã điên cuồng xông về phía hắn.
- Đầu linh mạch này là của ta, ai dám động vào, ta giết.
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên, những tu sĩ phóng tới chỗ Địch Cửu giống như bị điểm huyệt, tất cả đều ngừng lại theo bản năng.
Một tên nam tử mặc áo gai từ bỏ cấm trận bản thân đang công kích, chậm rãi đi tới chỗ Địch Cửu.
Địch Cửu đưa tay thu hồi cực phẩm linh mạch rồi quay đầu nhìn về phía tên nam tử áo gai kia. Hắn biết người này, gã là tu sĩ Kiếp Sinh cảnh tầng bảy duy nhất ở đây.
- Lá gan của ngươi cũng lớn quá nhỉ.
Nam tử áo gai đi đến trước mặt Địch Cửu, tuy gã nói với Địch Cửu nhưng ánh mắt thì nhìn vào vị trí hắn đã chém liên tục trong một tháng vừa qua.
Lúc đầu gã cũng giống như những tu sĩ khác, tưởng đối phương bị ngốc nên mới cứ làm trò ở đó mãi. Hiện tại gã mới phát hiện, thì ra đấy là thủ đoạn riêng của hắn ta.
Địch Cửu từ tốn nói:
- Làm sao gan bản thiếu lại lớn được chứ? Nhìn thấy tu vi lão nhân gia cao như thế, bản thiếu mới tìm một chỗ cách xa để ngài thoải mái đào linh mạch, ta là đang lo lắng cho ngài mà...
Vị trí của thượng phẩm linh mạch và cực phẩm linh mạch quả thật cách nhau một đoạn rất xa.
- Ngươi thì lo lắng cái gì?
Khí thế trên người nam tử áo gai tản ra làm cả vùng không gian xung quanh hoàn toàn bị khí thế của gã bao phủ.
Những người có tu vi thấp ngay lập tức lui ra ngoài, bọn họ biết nam tử áo gai kia là ai, nếu đứng quá gần khi gã động thủ rất có thể sẽ tai bay vạ gió đến mình.
Địch Cửu vuốt ve Thiên Sa Đao mà mình đang cầm, thở dài một hơi rồi nói:
- Bản thiếu lo lắng nếu không cẩn thận sẽ đập vỡ hết xương cốt của lão gia ngài, sau đó lại không cẩn thận rút sạch huyết khí nhân gia ngài. Thế nhưng mấy năm nay bản thiếu bị người ta khi dễ quá nhiều rồi, đánh nhỏ già lại ra, phía sau ngươi chắc hẳn còn có lão bất tử, không phải bản thiếu nên sợ ư?
- Đúng là thiên tài mới nổi Hồng Anh thiếu gia, đại danh ta là Nhiễm Bất Thương. Quả là danh bất hư truyền, miệng lưỡi ngươi lanh lợi nhỉ, đáng tiếc Huyễn các chủ hiện tại không có trong Tiểu Trung Ương Tinh, ông ta không thể giúp gì cho ngươi đâu.
Nam tử áo gai chẳng hề bị cách nói của Địch Cửu làm cho tức giận, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm tiếp lời.
Tay Địch Cửu run một cái, Thiên Sa Đao rớt xuống nhưng chưa kịp đáp xuống mặt đất đã bị thần niệm cuốn lên lại.
- Ai nha, hù chết bản thiếu rồi, mém chút là rớt cả đao. Bản thiếu còn tưởng rằng Huyễn tiền bối đang đứng phía sau, không ngờ đây là bên trong Tiểu Trung Ương Tinh chứ không phải Quảng trường. Nhiễm Bất Thương, lão già nhà ngươi có thể đừng tùy tiện dọa người như thế được không, heo dọa người sẽ hù chết người đấy.
Lúc đầu Địch Cửu không nhớ tên nam tử này là ai, bất quá sau một hồi hắn đã nhớ ra. Nhiễm Bất Thương, Kiếp Sinh cảnh tầng bảy, xếp hạng thứ 37 trên Sinh Bảng, là nội môn trưởng lão Hư Kiếm tông. Hiện tại, đấu chí Địch Cửu không ngừng dâng trào, hắn muốn biết thực lực của mình và tu sĩ Kiếp Sinh cảnh chênh lệch bao nhiêu.
Căn cứ theo lời Huyễn Minh Tử nói thì trong Chân Vực thiên tài chiến sẽ xuất hiện rất nhiều tu sĩ Kiếp Sinh cảnh.
Ánh mắt Nhiễm Bất Thương lóe lên một tia sát ý, nhưng gã vẫn không động thủ với Địch Cửu, không phải gã tốt tính gì mà là gã khẳng định Địch Cửu có thủ đoạn phá giải cấm chế cực phẩm linh mạch. Trước khi giết Địch Cửu, gã phải tra hỏi bằng được thủ đoạn ấy.
Về phần Huyễn Minh Tử đứng sau hắn ta, Nhiễm Bất Thương hoàn toàn không sợ.
- Ta tên Nhiễm Bất Thương, xếp hạng 37 trên Sinh Bảng. Hiện tại cho ngươi hai con đường, giao đầu linh mạch kia ra rồi khai phương pháp phá giải cấm chế, ta sẽ giữ lại cái mạng quèn cho ngươi.
Lúc nói chuyện, khí thế Nhiễm Bất Thương vô cùng cuồng bạo, trực tiếp ngăn cản không cho Địch Cửu có bất kỳ hành động nào.
Địch Cửu thở dài.
- Cho dù da mặt bản thiếu dày cũng không dày bằng ngươi, lúc này bản thiếu mới chân chính hiểu rõ cái gì gọi là da mặt heo. Linh mạch là do bản thiếu lấy được, tại sao phải đưa cho ngươi? Phương pháp kia cũng là của bản thiếu, tại sao phải nói với ngươi? Da mặt ngươi còn dày hơn cả mông heo nữa. Chưa hết, ngươi tu luyện mấy ngàn năm mới bò lên vị trí 37 trên Sinh Bảng, không thấy mình đã đầu thai nhầm lên thân chó à? Có thể giữ sĩ diện một chút được không?
Sắc mặt Nhiễm Bất Thương tối sầm, gã biết nếu không động thủ thì Địch Cửu sẽ không chịu đi vào khuôn khổ. Gã đã từng nghe đến cái tên Hồng Anh thiếu gia này rồi, lúc trước khi hắn khiêu chiến Nhậm Hải thì một chiêu cũng chẳng đỡ nổi, chẳng qua dựa vào miệng lưỡi mới thành công ép ngũ công tử giao ra công pháp mà thôi, hiện tại xem ra quả thật đúng như những gì gã nghĩ.
Nhiễm Bất Thương lấy ra Thần Hỏa Giám chụp về phía Địch Cửu, giờ phút này toàn bộ không gian gã đều nắm trong tay, gã khẳng định sau một chiêu ấy, nhục thân Địch Cửu sẽ không chịu nổi mà tan nát. Lần ra tay này của gã tuy không dùng pháp kỹ gì nhưng cũng chẳng hề lưu tình, gần như dùng hết bảy thành chân nguyên. Gã quyết định hủy nhục thân Địch Cửu trước, sau đó có thể sưu hồn Nguyên Thần để tra khảo lấy phương pháp kia.
Địch Cửu đã sớm chờ Nhiễm Bất Thương động thủ, trong lòng của hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ, nếu sau lưng của hắn cũng có một tông môn đỉnh cấp ủng hộ thì cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy. Một khắc Nhiễm Bất Thương đánh tới, hắn liền không chút do dự tiếp chiêu. Chính bởi vì hắn không có thế lực cường đại chống lưng cho, thế nên hắn không thể chủ động công kích gã được.
Thiên Sa Đao bổ ra làm cho không gian Nhiễm Bất Thương cầm cố bị đánh tán loạn.
Trông thấy tình huống bất ngờ này khiến gã ta biến sắc, gã biết mình đã xem thường Địch Cửu nên tiếp tục dồn tất cả chân nguyên còn sót lại vào Thần Hỏa Giám.
Sóng đao vừa mới đánh ra, hắn liền cảm nhận được chân nguyên trên Thần Hỏa Giám đột ngột cuồng bạo.
Địch Cửu toàn lực chém một đường. Nhìn qua tuy chỉ đơn giản là một đao, thế nhưng một đao này lại ẩn chứa sát thế của 109 đạo đao đạo, mà đợt sau lại còn mạnh hơn đợt trước.
“Rầm rầm rầm!”
Sát thế đao đạo cuồng bạo oanh lên Thần Hỏa Giám, đao mang nổ tung cùng chân nguyên. Toàn bộ không gian chỉ còn lại thanh âm va chạm liên miên bất tuyệt.
Thế nhưng, Nhiễm Bất Thương lại cười lạnh. Gã tin chắc, lấy thực lực của Địch Cửu, loại đao thế này chỉ có thể kiên trì được 81 đợt không hơn.
Vào thời khắc đao thế của hắn suy yếu, gã nhất định không cho Địch Cửu cơ hội thở dốc nào đâu.
81 đạo đao thế chớp mắt đã đánh lên Thần Hỏa Giám, thế nhưng lại không như Nhiễm Bất Thương dự đoán, đao thứ 82 nhanh chóng đánh tới, mà sát thế đao đạo liên miên bất tận kia khiến ngay cả Nhiễm Bất Thương cũng không thể nào tránh được.
Đến khi đợt đao thế thứ 90 vẫn không có dấu hiệu tán loạn nào bổ ra, sắc mặt Nhiễm Bất Thương lúc này mới biến đổi.
Cảm nhận được cảm xúc Nhiễm Bất Thương biến hóa, Địch Cửu cười lạnh.
- Một tháng trước có một kẻ rác rưởi tên Dược Hoành Hà trang bức trước mặt bản thiếu đã bị một quyền của bản thiếu oanh thành bã vụn, nghe nói tên kia là người có tên trên Đỉnh Bảng. Không ngờ một tháng sau bản thiếu lại gặp một tên rác rưởi đến từ Sinh Bảng...
Trong lòng Nhiễm Bất Thương kinh hãi, gã biết Dược Hoành Hà, đấy là người xếp thứ hai Đỉnh Bảng. Đừng thấy Dược Hoành Hà chỉ xếp thứ hai trên Đỉnh Bảng mà xem thường, ngay cả Nhiễm Bất Thương gã cũng không dám làm gì y. Bởi vì Dược Hoành Hà có một chiêu Vực Cảnh Kiếm Ý rất lợi hại, một khi y xuất chiêu, Nhiễm Bất Thương chỉ có nước chịu chết dưới đạo kiếm ý kia. Vậy mà không ngờ, cái người có danh xưng Hồng Anh thiếu gia trước mặt lại nói Dược Hoành Hà chết trong tay hắn.
Giờ phút này đao thế thứ 108 oanh lên Thần Hỏa Giám khiến Nhiễm Bất Thương không cách nào chịu đựng thêm, gã há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Khi gã thấy đao thế vẫn chưa hết, gã liền biết bản thân nhất định phải bỏ chạy, nếu không thì cái mạng của gã chắc chắn phải để lại nơi này rồi.
Nhìn bề ngoài, tuy đạo đao ý thứ 109 cũng giống đợt trước nhưng thật ra không phải như thế. Nó chẳng khác nào một bội số lên là hai, hai bội số là bốn... Cứ thế mà suy ra, đạo đao thế thứ 109 mạnh hơn đợt trước gấp đôi.
Ngăn cản 108 đạo đao thế đã là cực hạn của Nhiễm Bất Thương. Gã nhanh chóng kích phát độn phù, ngay cả Thần Hỏa Giám cũng không kịp thu hồi.
“Phốc!”
Nếu Nhiễm Bất Thương không trốn có lẽ còn có thể ngăn cản đợt đao thế cuối cùng này, thế nhưng gã vừa bỏ chạy, Thần Hỏa Giám liền không đỡ nổi. Đạo bạch mang đánh tới phía sau Nhiễm Bất Thương, một đường máu dài phun tung tóe trên hư không.
Thần Hỏa Giám rơi xuống đất, Nhiễm Bất Thương cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Địch Cửu nhìn Nhiễm Bất Thương chạy trốn, trong lòng hắn hiểu rõ không phải hắn có thể một đao xử lý Nhiễm Bất Thương, mà là gã bị đao thứ 109 của hắn dọa sợ.
Nhưng nhìn chung cuộc chiến vừa qua khiến Địch Cửu phần nào hiểu được đại khái về thực lực hiện tại của mình. Nếu như Nhiễm Bất Thương không tẩu thoát thì hắn vẫn hoàn toàn có thể xử lý gã, chỉ là cần phải tế ra đao trận mà thôi. Nhiễm Bất Thương có tu vi Kiếp Sinh cảnh tầng bảy, trong cùng tu vi cũng xếp hạng thứ 37 trên Sinh Bảng. Xem ra sau khi hắn bước vào Kiếp Sinh cảnh thì có thể đến thiên tài Chân Vực tranh đấu một hồi rồi.
-