Chương 278
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, giá Uẩn Chân Quyết Quả đã lên tới 3.650.000 linh thạch thượng phẩm. Tuy người tham gia đấu giá đã giảm đi nhiều nhưng giá vẫn đang tiếp tục tăng lên.
- 10 triệu!
Trên bình phong đấu giá đột nhiên xuất hiện một con số khổng lồ khiến tất cả mọi người thoáng chốc đều yên tĩnh lại.
Tuy giá trị Uẩn Chân Quyết Quả rất cao, nhưng cũng không cao đến 10 triệu linh thạch thượng phẩm, đây đã là một con số trên trời rồi.
Trước đó Địch Cửu cạnh tranh danh ngạch bài thiên tài Chân Vực chiến, tuy giá cả đẩy lên đến 10 triệu linh thạch thượng phẩm nhưng mọi người lại cảm thấy bình thường. Bởi vì tấm lệnh bài tư cách ấy không phải ai cũng dùng được, mà đã không dùng được thì cho dù người khác có bỏ ra 100 triệu đi chăng nữa thì cũng chẳng ai thèm quan tâm.
Nhưng hiện tại một khỏa Uẩn Chân Quyết Quả lại tăng giá đến 10 triệu, việc này làm mọi người khó chịu không thôi, bởi vì việc ra giá đột ngột như vậy không hợp với quy củ.
Thần niệm Địch Cửu đã nhìn thấy người ra giá 10 triệu chính là tên thiếu niên râu ria kia. Lần này gã không lên tiếng mà trực tiếp báo ra cái giá 10 triệu trên bình phong.
Nhìn dáng vẻ phách lối của tên oắt nọ, Địch Cửu đoán linh thạch trên người gã chỉ có khoảng 10 triệu mà thôi. Bằng không lúc trước mình bảo 11.010.000, lấy tính cách phách lối của tên này thì nhất định đã nâng giá tiếp rồi.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu lần nữa báo con số 11.010.000.
“Oanh!”
Nhìn thấy lại là con số 11.010.000, lửa giận của tên thiếu niên râu ria đó liền bùng phát, gã dùng một quyền đánh nát cấm chế cửa phòng đấu giá, quát to:
- Là ai, có giỏi thì đứng ra cho gia gia ngươi xem.
Địch Cửu còn chưa động thủ thì một nắm đấm cực lớn đã đánh tới người tên thiếu niên kia.
- Ai dám gây sự ở hội đấu giá?
Địch Cửu dùng thần niệm quan sát, người ra quyền mới rồi chính là một cường giả Hóa Chân tầng chín.
Thiếu niên râu ria vội vàng xuất thủ, hai quyền chạm nhau.
“Oanh!”
Chân nguyên nổ tung, mười mấy phòng khách xung quanh đều bị hủy. Thiếu niên nọ há miệng phun ra một ngụm máu, sau đó thân hình lóe lên biến mất không thấy đâu nữa.
Địch Cửu im lặng thầm nghĩ, tu chân giới quả thật có đủ loại người, nhưng loại người như gã thiếu niên kia hắn quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy. Bất quá chuyện này đối với hắn mà nói lại là chuyện tốt, đoán chừng sau khi bị đuổi ra khỏi hội đấu giá, gã cũng không có cách nào nhờ hội đấu giá tra xét tư liệu của hắn nữa. Không phải Địch Cửu sợ đối phương, mà là hắn sợ phiền phức.
Sau khi Địch Cửu nhận được Uẩn Chân Quyết Quả, hắn liền giao đủ linh thạch rồi lập tức rời khỏi.
...
- Ta nghe nói ở hội đấu giá có tu sĩ Hóa Chân gây sự à?
Địch Cửu vừa về tới động phủ thì Huyễn Minh Tử đã vội hỏi.
Địch Cửu đưa tay vẽ ra hình ảnh tên thiếu niên râu ria đấy.
- Huyễn tiền bối, đây chính là người đã gây chuyện, bộ dáng y rất trẻ nhưng đã là Hóa Chân tầng năm, tiền bối có nhận ra y không?
Huyễn Minh Tử nhìn chằm chằm chân dung một hồi lâu, sau đó lắc đầu.
- Ta không biết...
Huyễn Minh Tử cũng không kỳ quái tại sao Địch Cửu có thể nhìn ra tu vi của người ta là Hóa Chân tầng năm. Bởi vì ông ta biết Địch Cửu tu luyện Thần Niệm Đoán Thiên, thần niệm của hắn cường đại hơn tu sĩ Hóa Chân bình thường rất nhiều.
- Bộ dáng dường như còn rất nhỏ tuổi, có phải bị đoạt xá rồi hay không?
Tiển Tắc đứng bên cạnh bảo.
- Quả thật có khả năng này, bất quá có vài tu sĩ sau khi sử dụng Trú Nhan Đạo Quả sẽ có bộ dạng trẻ trung như thế, cũng chưa chắc bị đoạt xá đâu.
Thần niệm Địch Cửu đã vượt qua cấp mười, hắn khẳng định tên thiếu niên kia không hề sử dụng Trú Nhan Đạo Quả gì đó.
- Huyễn tiền bối, vậy tu sĩ bị đoạt xá có thể tham gia thiên tài Chân Vực chiến không?
Địch Cửu hỏi.
Huyễn Minh Tử mỉm cười.
- Về cơ bản là không thể, trước khi tham gia thiên tài Chân Vực chiến cần phải kiểm tra linh hồn, nếu như tuổi của linh hồn quá 200 sẽ bị mất tư cách tham gia.
Địch Cửu giật mình, vậy xem ra tên thiếu niên ấy cũng không chắc đã bị đoạt xá. Từ lúc hắn tu luyện đến nay cũng chưa đến 20 năm, không phải bây giờ đã là Hóa Chân cảnh rồi sao. Nếu hắn có thể làm được, vì sao người khác lại không? Hắn có được đá xám nhỏ và đạo tắc màu vàng, chẳng lẽ người khác không có cơ duyên?
Dù tên kia có bị đoạt xá hay không cũng không có liên quan đến mình. Địch Cửu ném sự tình của gã sang một bên, hắn lấy một cái hộp ngọc đưa cho Tằng Bắc Tử.
- Bắc Tử sư muội, đã lấy được Uẩn Chân Quyết Quả, muội nhanh chóng sử dụng đi.
Thân thể Tăng Bắc Tử run lên, nàng kích động đi đến trước mặt Địch Cửu, cúi người hành lễ.
- Địch đại ca, tạ ơn huynh.
Vành mắt nàng ửng đỏ, nếu như cánh tay cụt không thể khôi phục trong thời gian ngắn thì thành tựu tương lai của nàng sẽ cực kỳ tăm tối mất.
Con người vốn chính là Đạo Thể thích hợp nhất để tu luyện trong thiên địa, tu sĩ trong lúc tu luyện đại đạo cũng chính là đang tu luyện thân thể của mình. Nếu như thân thể bị phế một chi thì đại đạo liền có sơ hở. Nếu như nhanh chóng bổ sung thì có thể hoàn thiện lại đại đạo. Một khi sơ hở này ổn định rồi thì Đạo Thể sẽ rất khó phục hồi lại như cũ được.
Trong lòng Tằng Bắc Tử vẫn luôn chôn giấu khát vọng đi tìm phụ thân của mình, cho dù phụ thân nàng có lẽ đã lành ít dữ nhiều nhưng nàng vẫn không muốn từ bỏ hy vọng. Nếu như hiện tại không thể tiếp tục tu luyện, vậy tương lai làm sao có thể đi tìm phụ thân?
Tu vi Nguyên Hồn cảnh lúc trước ở Tiên Nữ Tinh hay địa cầu thì có lẽ rất mạnh, nhưng Tằng Bắc Tử hiểu rõ, Nguyên Hồn cảnh ở tu chân giới này vô cùng nhỏ bé. Huống hồ nàng còn nghe nói phía trên tu chân giới còn có Tiên giới.
- Mau chóng phục dụng đi, tu vi ngươi còn thấp, chỉ cần chữa trị cánh tay xong thì sẽ không ảnh hưởng gì đến đại đạo đâu.
Tiển Tắc ở bên cạnh cổ vũ. Đối với mấy người trẻ tuổi đi chung với mình một khoảng thời gian này, ông ta vẫn rất có hảo cảm.
Tằng Bắc Tử nghe vậy bèn vội cảm tạ, sau đó nàng mở hộp ngọc ra đưa Uẩn Chân Quyết Quả vào trong miệng.
Uẩn Chân Quyết Quả vừa vào miệng liền biến thành linh dịch, Tằng Bắc Tử lập tức vận chuyển công pháp, chưa đến một canh giờ thì tay nàng đã phục hồi lại như cũ, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt một chút mà thôi.
Địch Cửu ngăn cản Tằng Bắc Tử định cảm tạ lần nữa, hắn lấy ra mấy chiếc nhẫn đưa cho mọi người.
- Mỗi người một cái, bên trong có đan dược đủ cho mọi người tu luyện tới Thừa Đỉnh cảnh, đây là thu hoạch ta lấy được trong Tiểu Trung Ương Tinh, về phần sau Thừa Đỉnh cảnh mọi người sẽ tiến bộ như thế nào thì phải tùy vào khả năng của mỗi người rồi.
Tiển Tắc rất yêu thích loại tác phong hào sảng này của Địch Cửu, chờ sau khi Địch Cửu phân phát đồ xong ông ta mới lên tiếng:
- Nếu như đã không còn việc gì, vậy chúng ta lên đường thôi.
Tiểu Trung Ương Tinh có quá nhiều đại tông môn, ngư long hỗn tạp, dừng lại ở nơi này lâu cũng không phải chuyện tốt.
Địch Cửu nói:
- Huyễn tiền bối, Tiển tiền bối, ta muốn đi Lô Đảo một chuyến. Mong hai vị tiền bối giúp ta tìm một chỗ tốt để thành lập Tinh Hà Phái.
Huyễn Minh Tử vốn chính là cường giả đỉnh cấp ở Thế giới Tiểu trung ương, nhờ ông ta tìm một nơi thành lập tông môn hẳn sẽ tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều.
Huyễn Minh Tử trầm ngâm một lúc rồi bảo:
- Thật ra ta có biết một nơi, chỉ là nơi đó cần cực phẩm linh mạch tụ thế, hiện tại cực phẩm linh mạch quá thưa thớt...
Địch Cửu không đợi Huyễn Minh Tử nói xong liền lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho ông ta.
- Tiền bối, đúng lúc ta ở Tiểu Trung Ương Tinh tìm được vài đầu cực phẩm linh mạch, tiền bối lấy dùng trước đi. Nếu như không đủ, trở về ta sẽ đưa thêm.
- Mười đầu...
Thần niệm Huyễn Minh Tử rơi vào trên mặt nhẫn, lúc nhìn thấy mười đầu cực phẩm linh mạch thì mém chút đã kinh hô lên.
Ông ta không ra ngoài nhiều, thế nên vẫn chưa biết sự tình Địch Cửu thu hoạch linh mạch trong Tiểu Trung Ương Tinh.
Địch Cửu cười ngại ngùng.
- Ta lấy được hơn trăm đầu cực phẩm linh mạch, nhưng đã dùng không ít, hiện tại không còn lại bao nhiêu.
Loại chuyện này sớm muộn sẽ truyền khắp toàn bộ Thế giới Tiểu trung ương, Địch Cửu không cần thiết phải giấu diếm.
Huyễn Minh Tử trừng to mắt nhìn chằm chằm Địch Cửu, hơn một trăm đầu cực phẩm linh mạch? Ông ta thầm than một tiếng, xem ra Tinh Hà Phái sau này cũng sẽ không an ổn, ai bảo Địch Cửu lấy được nhiều cực phẩm linh mạch như vậy chứ.
Huyễn Minh Tử dù sao cũng là cường giả nửa bước Vực cảnh, sau khi cảm thán một tiếng liền ném sự tình này sang một bên.
- Được rồi, sự tình tông môn cứ giao cho ta. Lúc ngươi trở về nhất định sẽ nhìn thấy một cái đỉnh cấp sơn môn.
Nói xong Huyễn Minh Tử lại lấy ra một viên ngọc giản, sau khi khắc họa vài thứ lên đó thì mới đưa cho Địch Cửu.
- Đây là vị trí Tinh Hà Phái sau này, sau khi ngươi giải quyết chuyện của mình xong thì đến đây tụ hợp đi.
- Đa tạ hai vị tiền bối.
Địch Cửu khom người thi lễ.
Hắn thành lập Tinh Hà Phái không phải vì bản thân mình, thứ nhất hắn là vì Cảnh Mạt Song, thứ hai là vì trả ơn tri ngộ cho tông môn, bởi vì Tinh Hà Quyết mà hắn đang tu luyện có nguồn gốc từ Tinh Hà Phái.
...
Địch Cửu đưa tiễn mấy người Huyễn Minh Tử xong cũng không lập tức đến Lô Đảo, hắn dịch dung lại bản thân một lượt rồi đi đến quảng trường Tiểu Trung Ương Tinh.
Trước khi đi Lô Đảo, hắn muốn nhổ tận gốc trụ sở Hư Kiếm Tông ở đây.
Tu vi của Địch Cửu chỉ là Hóa Chân cảnh tầng một, kém hơn tông chủ Tiêu Vô của Hư Kiếm Tông, nhưng nếu như luận về thần niệm thì mấy tên Tiêu Vô cũng không bằng Địch Cửu. Địch Cửu ẩn thân ở xung quanh trụ sở nhà bọn họ rồi bố trí Khốn Sát Trận và Bạo Liệt Trận, ngay cả Tiêu Vô cũng chưa chắc có thể phát hiện ra được.
Hai ngày trôi qua, sau khi trước cửa Hư Kiếm Tông bị Địch Cửu bố trí đầy Khốn Sát Trận và Bạo Liệt Trận thì Tiêu Vô và Cái Thụ đi tham gia Hội Đấu Giá mới hứng khởi trở về.
Địch Cửu khẳng định trong nhẫn của hai người này nhất định có đồ tốt, đáng tiếc những thứ ấy dưới sự tự bạo của hai pháp trận cấp chín sẽ không thể nào lưu lại được.