Chương 111: Sự cấp tòng quyền (2)
Trên người ta trúng phải Tỏa Long Cổ, không còn sống được lâu nữa, chuyện này chắc thái hậu biết chứ?
Tất nhiên là biết, triều đình vẫn đang một mực truy tra việc này.
Ta nghe một tên thuật sĩ vân du bốn phương nói, trong nội khố có Tỏa Long Cổ, thế nên muốn tới xem xem.
.
Thái hậu sửng sốt, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Ngươi hoài nghi là triều đình hạ độc?
Hứa Bất Lệnh mặc dù lòng dạ biết rõ, nhưng ngay trước mặt thái hậu lại không tiện nói quá rõ ràng, chỉ thuận miệng đáp.
Không còn sống lâu nữa, cùng đường mạt lộ, nghe ngóng được tin tức tự nhiên phải tới xem xem.
Hồ nháo.
Thái hậu nhíu mày, thần sắc càng thêm phần nghiêm túc, ngay cả chuyện kiều diễm vừa nãy đều vứt sang một bên không để ý, chân thành nói, Tây Lương tổng binh hai mươi vạn, trong thiên hạ vốn đã có rất nhiều lời đồn chuyện nhảm. Nếu ngươi tin lời đồn liền hoài nghi thánh thượng, chính là kéo toàn bộ bách tính trong thiên hạ vào cơn chiến hỏa. Ngươi có biết đêm nay lẻn vào Thái Cực Cung là tội danh thế nào không? Hướng lớn mà nói, có thể phán định thành phiên vương mưu phản.
Thái hậu giáo huấn phải lắm, sau này tuyệt đối sẽ không tới nữa.Thái hậu nhấp hé môi, rất lâu sau mới nhẹ nhàng thán một tiếng.
Hứa Bất Lệnh, bản cung biết ngươi tuổi trẻ thành danh lại gặp phải tai vạ bất ngờ, trong lòng một mực có lệ khí, từ bài thơ lần trước kia liền có thể nhìn ra được. Nhưng chuyện gì cũng phải nghĩ kỹ rồi hẵng làm, nếu để thánh thượng biết được chuyện ngày hôm nay, cảm tình giữa thánh thượng và Túc Vương coi như triệt để đứt hẳn.Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu.
Lệnh Nhi biết sai rồi, đêm đã khuya, thái hậu sớm nghỉ ngơi, cáo từ.Nói xong liền chuẩn bị chuồn đi.
Nhưng mà thái hậu không ngốc, thấy Hứa Bất Lệnh nhấc lên quần dài không nhận người, lập tức nhíu mày lạnh lùng nói, Chờ chút, trước khoan nói chuyện ngươi tự tiện tiến cung. Vừa rồi ngươi. Vừa rồi ngươi mạo phạm bản cung, món nợ này nên tính thế nào?
Mặt mo Hứa Bất Lệnh đỏ lên, Ừm. Ngoài ý, hoàn toàn chỉ là ngoài ý, thái hậu đừng để trong lòng.
Ngoài ý? Đừng để ở trong lòng?Trong mắt thái hậu chất đầy phẫn nộ, vừa rồi nàng bị ôm nửa canh giờ, chỗ có thể chạm trên người về cơ bản đều bị chạm sạch, khăng khăng trong chuyện này nàng còn là kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói ra được, có cho nàng một trăm lá gan cũng không dám lộ ra, há có thể không để trong lòng.
Chính ngươi nói xem, nên làm thế nào?Hứa Bất Lệnh có thể làm gì được, hắn lại không thể để thái hậu tái giá, thế là đành chỉ biết hàm hồ nói.
Ừm. Vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
Thái hậu thấy Hứa Bất Lệnh muốn quỵt nợ, ngữ khí liền nặng mấy phần.
Ngươi tưởng bản cung dễ bị bắt nạt? Ngươi có tin ta cầm chuyện này.
Chỉ là còn chưa dứt lời, thái hậu đã thấy Hứa Bất Lệnh nhíu mày xoay người lại, đi đến bên giường ngồi xuống, nghiêm túc nhìn nàng.
Thái hậu im bặt mà dừng, cổ rõ ràng khẽ rụt lại, hơi kéo chặt đệm chăn, chẳng qua lập tức lại nghiêm mặt, như trưởng bối nhìn chằm chằm vãn bối, khí thế rất mạnh.
Ngươi to gan, xoay qua chỗ khác.
Hứa Bất Lệnh nhìn vào bộ dạng hơi có chút sợ sệt của thái hậu, đành chịu nói.
Ta hổ thẹn tại trước, chẳng qua việc này đúng là đành chịu, hay là ngươi bạt tai ta?
. Bạt tai ngươi thì ích gì.
Thần sắc trong mắt thái hậu loạn chuyển nữ tử thất tiết không phải việc nhỏ, nàng chắc chắn sẽ không ăn ngậm bồ hòn còn vì đó tự sát, nhưng kéo Hứa Bất Lệnh ra ngoài chém đầu cũng không được, vạn nhất chọc tức Hứa Bất Lệnh.
Nói chuyện với nam nhân trong trường hợp thế này, nữ nhân trời sinh là đối tượng thiệt, thái hậu cầm cự một lát, cuối cùng đành phải trầm giọng nói.
. Ngươi đi ra trước đi. Việc này tuyệt không thể để người thứ ba biết được, nếu không Túc Vương đều không giữ được ngươi.
Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết. Thái hậu cũng đừng nói ra chuyện ta tiến cung, cáo từ.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, đứng dậy trực tiếp từ cửa sổ lộn ra ngoài.
Sắc mặt thái hậu lúc trắng lúc xanh, kéo lấy đệm chăn ngồi đó hồi lâu. Xác định Hứa Bất Lệnh đi rồi mới dời ánh mắt đến trên bàn, nơi đấy đặt một con rối, khắc chính là quý công tử nho nhã lễ độ.
Phi. ta bị điên mới khắc nghiệt chướng này. Cũng may không bị phát hiện.
Thái hậu nghiến răng nghiến lợi một lúc, đang định đứng dậy chạy tới giấu đi con rối.
Nào ngờ mới vừa vén chăn lên, chợt cảm thấy trước người lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn lại, hoa sen tàng cá chép đã biến mất vô tung vô ảnh.
A.
Sắc mặt thái hậu đỏ lên, vội vàng rụt trở về, ánh mắt vừa sợ vừa giận nhìn ra cửa sổ, mang theo mấy phần thẹn ngượng, bực bội lẩm bẩm nói.
Tiểu tử chết tiệt này, lúc rồi nào. còn dám. còn dám uy hiếp ta.
Hình thêu cá chép vàng cũng như long bào mũ phượng quan, chỉ có quốc mẫu mới được mặc, trong hoàng thành không có hoàng hậu, chỉ có một thái hậu là nàng. Thứ kia mà bị lấy đi, há chẳng phải là muốn uy hiếp nàng không được làm lộ chuyện.
.