Chương 118: Thân sĩ
Sáng sớm hôm sau.
Trên phố lớn hẻm nhỏ Trường An Thành nhiều thêm không ít Lang Vệ, hiển nhiên chuyện cung thành náo tặc đã truyền đến trong tai rTập Trinh Ty Trương Tường.
Thân là nha môn giám sát giang hồ đạo chích, bị người lẻn vào hoàng thành hiển nhiên khó thoát trách nhiệm, nhất thời Langm Vệ tiến hành tra xét càng thêm nghiêm ngặt đối với khách giang hồ, những trường sở mà người giang hồ thường xuyên tụ tập đều bị chăm sóc một phen, nhưyng tự nhiên là không thu hoạch được gì.
Đêm qua Nghênh Xuân Lâu náo kịch, tiếng gió cuộn lên rất lớn, bách tính thích nghe nhất chính là loại chuyện thú vị thế này, ngày mới vừa sáng, phố lớn hẻm nhỏ đều xì xào bàn chuyện tối qua, cái gì mà"Túc Vương thế tử mang mỹ nhân đi dạo thanh lâu, vì bác tiếng cười mỹ nhân, vung tiền như rác""Túc Vương thế tử trong cơn nóng giận hành hung công tử thái úy". vân vân và mây mây, nói cứ hệt như đêm qua ngồi ở Nghênh Xuân Lâu quan sát hiện trường vậy.
Đối tượng bị Hứa Bất Lệnh đánh chính là con trai Lưu Bình Dương, một trong tam công, chuyện này sang ngày thứ hai liền cũng đã nháo đến trên triều đường, một ít quan lại thuộc phái hệ Lưu Bình Dương đứng ra buộc tội mấy câu, nói"Hứa Bất Lệnh hoành hành ngang ngược", bất quá ai cũng biết sẽ không có tác dụng gì, hai tên công tử ca chưa làm quan ẩu đả đánh nhau mà thôi, Lưu Bình Dương đều không để ý, càng đừng nói tới đương kim thánh thượng, Tống Ký chỉ dặn dò hai nhà Tiêu Lưu chú ý quản giáo vãn bối, chuyện này liền tính đi qua.
Kế sách giương đông kích tây rất hoàn mỹ, chẳng qua không thể lẩn tránh hết thảy phiền phức, Hứa Bất Lệnh đi thanh lâu cũng tốt, tiến cung cũng được, đều không báo cho Lục phu nhân, bị Lục phu nhân biết chuyện hắn tới thanh lâu mua hoa khôi, đương nhiên sẽ khó được yên thân.
Phương đông mới vừa ló rạng, Hứa Bất Lệnh sau khi nghỉ ngơi mấy canh giờ liền sơm sớm rời giường, chuẩn bị đi Quốc Tử Giám tị nạn.
Đáng tiếc tai mắt Lục phu nhân linh thông dị thường, ngày chưa sáng đã sai Nguyệt Nô ngăn ở ngoài cửa vương phủ.
Hứa Bất Lệnh tự biết tai kiếp khó thoát, thu thập y quan chỉnh tề một phen, đi theo Nguyệt Nô tới biệt viện Cảnh Hoa Uyển.
Húc nhật đông thăng, ánh nắng ấm áp vẩy trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn.Trong biệt viện ven hồ, khói bếp lượn lờ, bọn nha hoàn bận trước bận sau chuẩn bị bữa sáng.
Trời xuân buông xuống, Cảnh Hoa Uyển biến thành sân viện ngắm cảnh, cả vườn trăm hoa đua nở, vô cùng đẹp mắt. Lục phu nhân ở goá trong nhà, cả ngày không có chuyện để làm, trừ chiếu cố Hứa Bất Lệnh, thời gian còn lại chính là chăm sóc hoa cỏ, thêu thùa may vá.Lúc này Lục phu nhân sớm đã dậy, khoác váy dài màu xanh lam, trên tay cầm một chiếc kéo, cắt cắt sửa sửa trong hoa viên ngoài biệt viện, khí chất ôn nhu uyển ước, tựa như trời xuân trong lâm viên.
Hứa Bất Lệnh chỉnh lý trường bào, chậm rãi đi đến sau lưng Lục phu nhân, mặt cười rạng rỡ nói, Lục di, sáng nay làm món ngon gì?
Lục phu nhân biết Hứa Bất Lệnh đến rồi, nhưng không quay đầu, cầm kéo chỉnh sửa nhánh hoa trụi lủi, ngữ khí mang theo mấy phần oán niệm, Sớm thế đã dậy rồi? Tối hôm qua tới Nghênh Xuân Lâu chơi đến nửa đêm, không chỉ mang theo Tùng cô nương, còn vung tiền như rác mua mười mấy ca cơ, có mệt hay không?
Đối với chuyện này, Hứa Bất Lệnh đã sớm có chuẩn bị, Không phải Lục di muốn ta giấu tài ư? Ngươi thấy ta giấu tốt không, mua một đống lớn cô nương xinh đẹp lại không mang đi, chẳng khác gì đứa ngốc, còn tiện tay đánh Lưu Trường Nhuận một trận, ngang ngược thế còn gì.
Tối hôm qua Lục phu nhân đã nghe được tin tức, vốn định tới cửa thanh lâu náo loạn, đến sau nghe nói Hứa Bất Lệnh đuổi đi đám ca cơ thanh lâu mới thở phào nhẹ nhõm, nếu Hứa Bất Lệnh thật cả gan mua mười mấy ca cơ đưa về phòng làm áo rượu rừng thịt, như vậy kéo trên tay nàng đã không phải chỉ dùng để tỉa hoa cắt cỏ nữa rồi. Hừ. tính ngươi còn biết phân tấc, những nữ tử thanh lâu kia không sạch sẽ, không thể chạm vào. Ngươi đi thanh lâu gặp dịp chơi đùa thì cũng được, nhưng còn mang theo Tùng cô nương làm gì? Chẳng lẽ bên cạnh phải có nữ nhân bồi cùng mới chịu? Có cần ta.
Hứa Bất Lệnh vội vàng khua tay, Lệnh Nhi tuyệt không phải ý này, kẻ ngu mới đi dạo thanh lâu còn mang theo cô nương, ta đây chẳng phải làm theo ngài dặn dò, giấu tài tự nhục.
Nói gần nói xa toàn đẩy hết trách nhiệm lên thân Lục phu nhân, Lục phu nhân thật khó mà nói gì được, trầm tư một lát rồi nói, Thôi được, chỉ một lần này thôi, không được có lần sau. Nếu còn để ta biết ngươi đi thanh lâu lêu lổng, ta liền không quản ngươi, ngươi đi mà tìm thái hậu.
Biết rồi biết rồi, ừm. Giao vườn hoa cho ta, ngài đi về nghỉ ngơi trước.
Hứa Bất Lệnh vươn tay đi lấy kéo trên tay Lục phu nhân.
Lục phu nhân giơ tay không đưa, đánh mắt về phía biệt viện.
Ngươi đường đường thế tử dị tính vương, há có thể làm loại chuyện này, tới trong phòng chờ ăn cơm.
Hứa Bất Lệnh khẽ khàng thở ra, quay người rời đi, chỉ tiếc còn chưa đi ra hai bước, đằng sau lại truyền đến tiếng nói.
Thuận tiện treo bức họa thái hậu lên, treo đẹp chút, miễn đến lúc đó thái hậu hỏi tới, nói ngươi không để tâm.
.
Hứa Bất Lệnh gian nan gật đầu, trên mặt mang theo ý cười gượng gạo, đi vào trong phòng, nhảy xuống hố được Lục phu nhân đào sẵn.
Nha hoàn đều bận rộn ở phòng bếp, khuê phòng Lục phu nhân không có ai, cửa sổ mở ra, nắng sớm nghiêng nghiêng vẩy vào trên nhuyễn sạp.
Hứa Bất Lệnh tới chỗ này liền như về nhà, đối với bài trí trong phòng đều rất rõ ràng, đi thẳng tới trước tủ đứng bên giường.
Gian phòng không lớn, nhuyễn sạp, bàn ghế. các loại vật kiện đã chiếm hết vị trí, những đồ đạc tạm thời không dùng đến đều được Lục phu nhân cất đặt trong tủ đứng.
Hứa Bất Lệnh mở ra cửa tủ, trong ô vuông tầng thứ ba đặt đủ loại vật phẩm như hộp trâm, vòng tay, thư tịch. mấy bức tranh đặt ở dưới chót, hộp tranh thái hậu cũng ở trong đó. Hắn đang chuẩn bị lấy hộp tranh ra, đột nhiên động tác chợt ngưng, nghiêng đầu liếc nhìn khuê phòng không người.
Yếm mẫu đơn.
Hình ảnh mấy ngày này vung cũng không đi lại tuôn lên đầu, trong lòng Hứa Bất Lệnh bất giác ngứa lên, rốt cuộc đến tận bây giờ hắn vẫn không phân rõ đêm đó rốt cục có phải nằm mơ hay không.
Phòng ốc lặng ngắt như tờ, tựa hồ chính là cơ hội trời cho.
Trước nay Hứa Bất Lệnh luôn không phải hạng do dự không quyết, sau thoáng chốc châm chước liền đứng dậy mở ra cửa tủ bên kia.
Ngăn tủ bên này cũng là ba tầng ô vuông, đồ vật trưng bày lại hoàn toàn khác biệt. trang phục cáo mệnh, áo choàng váy. đều đặt ở đây, tầng dưới chót là đồ riêng tư của nữ nhân, dùng vải đỏ che lại.
Hứa Bất Lệnh xổm xuống xốc lên vải đỏ, bên trong là mười mấy chiếc yếm, quần lót sặc sỡ được xếp đặt chỉnh tề, ngoài ra còn có mấy thứ như đồ sứ, khăn tay.
Những vật này đều dùng lúc động phòng, quần yếm là đồ riêng tư dùng phòng khi vợ chồng mới cưới thẹn thùng, còn đồ sứ thì là hình nộm các loại tư thế, khăn tay trắng dùng làm gì chắc không cần nói cũng biết.
Hứa Bất Lệnh thoáng do dự, cầm lên khăn tay đánh giá một phen, trắng tinh sạch sẽ, hiển nhiên chưa từng dùng qua, lập tức vội xếp lại thả về chỗ cũ, không biết tại sao nhịp tim đột nhiên gia tốc, tựa hồ áp lực còn lớn hơn cả tối hôm qua một mình xông vào hoàng cung.
Vì làm dịu nghi hoặc trong lòng, Hứa Bất Lệnh mở ra xem xét từng chiếc yếm được Lục di xếp đặt cẩn thận.
Chủng loại đường thêu trên yếm rất nhiều, uyên ương, hoa sen, hoa mẫu đơn, hoa cúc. đều có cả, mẫu đơn chiếm đa số, chắc là liên quan đến chuyện hắn nói Lục di giống như mẫu đơn, chẳng qua không thấy yếm mẫu đơn màu vàng viền trắng mà hắn từng có ấn tượng.
Hứa Bất Lệnh kiên nhẫn lục tung nửa ngày, cuối cùng tìm được một bộ màu trắng, mỏng như cánh ve, gần như trong suốt, chất liệu vải vóc thượng hạng, mở ra quan sát tỉ mỉ một phen, mùi thơm ngào ngạt, song chỉ là khá quen chứ không quá giống.
Lệnh Nhi!
Đột nhiên, có tiếng kêu gọi vang lên, kèm với đó là tiếng bước chân tới gần.
Dù Hứa Bất Lệnh một thân gan hổ, lúc này đều bị dọa cho khẽ run..