Thế Tử Hung Mãnh

Chương 119: Giống nhau

Chương 119: Giống nhau




Lệnh Nhi!

Tiếng kêu đột nhiên vang lên, quả thực dọa cho Hứa Bất Lệnh nhảy dựng, vội vội vàng vàng thả về chiếc yếm trong tay, nhưng trong lúc vội vàng rất khó xếp đặt chỉnh tề như khi trước, mắt thấy cửa đã bị đẩy ra, hắn không chút nghĩ ngợi trực tiếp nhét vào trong ngực, đóng cửa tủ lại, đồng thời cầm lên hộp tranh bên cạnh, giả bộ như đang ngắm nghía cảnh sắc bốn phía.

Lục phu nhân tha thướt đi vào trong nhà, đặt kéo trên bàn trà, thấy Hứa Bất Lệnh đưa mắt nhìn bốn phía, khẽ nhíu mày nói.

Lâu vậy còn chưa treo lên, ngươi làm gì trong phòng nãy giờ?

Ách.

Trên mặt Hứa Bất Lệnh hiện ra mấy phần lúng túng hiếm thấy, nghĩ nghĩ rồi nói.

Trong phòng không có nơi nào thích hợp, ta đang cân nhắc vị trí để treo.

Lục phu nhân giương mắt quét quanh phòng một lượt, chỉ chỉ vách tường đối diện lối vào.

Treo chỗ này là được.

Nói xong liền ngồi xuống trên nhuyễn sạp, tự rót cho chính mình một chén trà.Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi, không tìm được cớ để Lục phu nhân đi ra, đành phải cắn răng bước đến bên tường, lấy ra bức tranh thái hậu, treo lên.

Lục phu nhân nhấp một ngụm nước trà, đánh giá bức tranh được vô số người xem như trân bảo kia, khe khẽ hừ một tiếng.

Bình thường thôi mà, thái hậu lại cứ xem như bảo bối, cất giấu nhiều năm, đôi ba bữa lại nhắc tới trước mặt ta. Theo ta thấy, không khác tranh đám thư sinh trên đường vẽ là mấy, chẳng qua danh khí Từ Đan Thanh lớn quá thôi.Hứa Bất Lệnh treo tranh xong, thối lui mấy bước đánh giá một phen, khẽ gật đầu.

Lục di so với bức tranh này thì đẹp hơn nhiều lắm, Từ Đan Thanh kia đúng là không có phúc khí, chưa nhìn thấy Lục di liền đã phong bút.

Hừ. đường đường thế tử phiên vương, miệng lưỡi trơn tru còn ra thể thống gì.Lục phu nhân nhẹ giọng giáo huấn một câu, chẳng qua thần tình trong mắt lại rõ ràng chất đầy cao hứng, đặt chén trà xuống, đứng dậy nói.

Đi. đi ăn cơm.

Ừm. Ta quan sát chân tích Từ Đan Thanh thêm một lúc, sẽ tới sau. Đẹp lắm à?

Âm điệu rõ ràng hơi biến.

. Bình thường.Trong lòng Hứa Bất Lệnh khẽ thở dài một tiếng, cùng theo Lục phu nhân lưu luyến không buông rời khỏi khuê phòng. Tiếp sau đó hắn và Lục phu nhân về cơ bản tấc bước không rời, cùng nhau ăn cơm trò chuyện chút việc nhỏ trong nhà.

Trong lúc tán gẫu, có nha hoàn chạy tới, nói triều hội mới vừa định ra một phần chiếu lệnh, muốn bình Chiêu Hồng Thập Khôi, tứ thưởng ngự bút đề tự kim biển, võ tiến sĩ xuất thân.

Chiếu lệnh thiên tử phải chiêu cáo thiên hạ, thường dùng khi đưa ra quyết sách trọng đại, Lục phu nhân cảm thấy việc này khá thú vị, chẳng qua chuyện quân nhân nàng không tiện cắm lời, chỉ dò hỏi cách nhìn của Hứa Bất Lệnh.Đối với chuyện này, Hứa Bất Lệnh tương đối tán đồng. Rốt cuộc mười năm gần đây chèn ép đối với võ phu thực sự quá hà khắc chút, còn không chìa ra củ cà rốt, mâu thuẫn tích tụ sẽ chỉ càng lúc càng nhiều.

Có thể đứng trên đỉnh phong quân nhân thiên hạ, tiếp lấy kim biển"thiên hạ đệ nhất"do thiên tử thân bút đề tự, có thể nói là vinh dự suốt đời theo đuổi của quân nhân. Giơ bia ngắm kia lên, để cho người giang hồ chính mình đánh tới đánh lui, như thế ít ra cũng đỡ hơn"hiệp dĩ vũ phạm cấm", nơi nơi đối nghịch với triều đình, cũng tính là một phương thức giữ gìn ổn định.

Ăn xong điểm tâm, Hứa Bất Lệnh vẫn không tìm được cơ hội một mình đi khuê phòng Lục phu nhân, đành phải cáo từ đi trước.Đi ra biệt viện, tới nơi không người, Hứa Bất Lệnh lấy ra yếm mẫu đơn từ trong ngực, đánh giá một phen, không khỏi có chút đau đầu. Lục di sớm muộn sẽ phát hiện mất đồ lót, lại chỉ có một nam nhân là hắn có thể tiến vào khuê phòng Lục phu nhân, không phải nha hoàn trộm thì chính là hắn cầm, Lục di mà nghĩ lệch, chắc chắn sẽ tưởng hắn là hạ lưu bại loại sắc đảm bao thiên, tốt nhất vẫn nên tìm cơ hội trả lại thì hơn.

Hơi chút suy xét một lúc, Hứa Bất Lệnh từ trong ngực lấy ra một chiếc hầu bao,"hoa sen tàng lý"của thái hậu chính đang cất bên trong. Hứa Bất Lệnh xếp lại yếm mẫu đơn đặt vào, sau đó liền quay người giấu mình ở phụ cận biệt viện, tùy thời rình cơ mà động.

.

Thời gian vừa đến giữa trưa, Ninh Thanh Dạ ăn mặc như khách giang hồ đi ra tiểu viện, đi tới khách sạn Trần tứ gia, nghe ngóng chuyện mua bán lần này.

Lúc đi ngang qua cử hàng Tôn gia ở Bạch Thạch Hạng, Ninh Thanh Dạ dừng bước, nhìn xem Hứa Bất Lệnh có tới mua rượu hay không.

Hôm nay sinh ý tửu quán tốt một cách lạ thường, bên ngoài đều đứng không ít người, bô bô nghị luận tin tức mới vừa truyền đến.

Tôn chưởng qũy vui vẻ ra mặt, đi tới đi lui kêu gọi tửu khách, đồng thời nói ra cách nhìn bản thân.

Theo như tiểu lão nhi thấy, Thập Vũ Khôi này, Đàm Châu Thiên Nhận Môn Tư Đồ lão nhi chắc chắn chiếm một ghế, đứa nhóc Đông Hải Lục gia kia tính một ghế. Ngô lão đạo, ngươi cảm thấy hai người bọn họ ai cao ai thấp?

Trên ba bàn rượu ngồi đầy khách nhân, trên bàn sát ngõ, một tên đạo sĩ và hán tử như tháp sắt đang ngồi. Nghe thấy Tôn chưởng quỹ dò hỏi, đạo sĩ lắc đầu.

Chưa từng thấy qua, không biết được.

Tính cách nam tử như tháp sắt ngồi bên cạnh thô cuồng hơn một chút, chân đạp trên ghế bưng bát rượu lên, ha ha cười nói.

Lục Bách Minh được xưng"kỳ kiếm bất động, kỳ ý bách minh", nhưng trước giờ chưa xuất sơn, công phu cao đến mấy cũng là đóng cửa làm xe, tất nhiên không phải đối thủ của Tư Đồ lão tiền bối.

Tôn chưởng quỹ bưng hai đĩa thức nhắm đặt trên bàn, cười ha ha nói.

Mấy năm trước lúc uống rượu với Tư Đồ lão nhi, ta ngược lại từng hỏi qua.

Hả? !

Tôn chưởng quỹ vừa nói ra lời này, lập tức hấp dẫn ánh mắt của hết thảy khách giang hồ trong ngoài tửu quán.

Ánh mắt Ninh Thanh Dạ che dưới rộng vành cũng mang theo mấy phần hiếu kỳ.

Tôn chưởng quỹ, ngươi cũng đừng khoác lác, biết ngươi gặp qua nhiều người, nhưng Tư Đồ lão tiền bối nổi tiếng khó tính, há sẽ nói chuyện này với ngươi?

Tính tình khó mấy, hai bát rượu liền cũng bị đè xuống.

Tôn chưởng quỹ cười hắc hắc, đợi chút mới mở miệng nói tiếp.

Tư Đồ lão nhi dùng đao, theo như hắn nói, đao đi bá đạo kiếm đi quỷ đạo, thật đánh nhau, nếu liều mạng thì hắn thắng, nếu luận bàn thì tiểu Lục thắng.

Ha ha ha.

Đám đông trong ngoài tửu quán lập tức lắc đầu cười lớn không ngừng, hán tử tháp sắt vỗ bàn, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.

Lời này mới giống khẩu khí Tư Đồ lão tiền bối, đủ cuồng, đáng tiếc ta lăn lộn giang hồ nhiều năm vậy rồi, lại vẫn chưa thể gặp được Tư Đồ lão tiền bối, thực sự đáng tiếc.

Đúng vậy đúng vậy.

Trong tửu quán rộ lên tiếng hò hét tán đồng.

Ninh Thanh Dạ tử tế suy xét một phen, cũng thấy Tư Đồ Nhạc Tẫn hơi cuồng chút. Người giang hồ luận bàn chú trọng điểm đến là dừng, không phải tranh đấu sinh tử khó mà nhìn ra bản lĩnh thật sự, lời này của Tư Đồ Nhạc Tẫn hoàn toàn là không để Lục Bách Minh vào trong mắt.

Chẳng qua Ninh Thanh Dạ là người thẳng tính, võ khôi nàng hiển nhiên còn chưa đủ tư cách, nghe đồn về cao thủ giang hồ cũng chẳng được gì, đứng ngoài nhìn một lát liền xách kiếm rời khỏi ngõ nhỏ.
.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất